Những Người Mẹ - Chương 116: Hổ phụ sinh hổ tử (1) (Viết tiếp)
(1) (Viết tiếp)
Tác giả: fizi
Về phần Ngọc, sau khi trở lại về nhà mà trong lòng khấp khởi hạnh phúc. Nàng vui vì giờ đã có thể hoàn toàn yên tâm vào Vũ mà bên Vũ trọn đời. Về tới nhà nàng chui ngay vô phòng mà hót líu lo như mùa xuân đang hé mở vậy. Tương lai hạnh phúc bên Vũ đang ngày một rực sáng khiến nàng hạnh phúc hơn khi nào hết. Nhận được tin nhắn của Vũ xong nàng yên tâm chìm vào giấc ngủ mà không chút lo âu nào cả.
Còn bà Hồng, sau khi tận mắt chứng kiến diễn biến tại bệnh viện bà vẫn còn hậm hực sao thằng Vũ không đá luôn một nhát chí mạng cho thằng đốn mạt toi luôn đi. Nhưng nghĩ lại bà lại hơi xót ruột tiếc rẻ con cu của hắn. Đời đúng là nghịch lý dở ương dở khùng, không gì là một chiều hoàn hảo cả. Về nhà thấy cả nhà im re vì cái Ngọc đã báo với lão Chiến rằng bà chỉ đi vô bệnh viện thăm người ốm nên lão chiến yên tâm đi ngủ mà ngáy o o. Nhìn vào phòng thấy lão Chiến đã ngủ làm bà chán nản, nhưng bà còn nhớ đến thằng Hùng. Đúng là chỉ có nó mới không làm gì hại mình, tặc lưỡi trong đầu bà nghĩ vậy. Bước nhanh qua phòng thằng Hùng thấy cửa phòng vẫn mở, bà đẩy cửa đi vào thấy phòng tối om còn thằng Hùng thì chắc đã ngủ.
– quái lạ, có bao giờ nó ngủ giờ này đâu. Miệng bà lẩm bẩm
– Hùng ơi! Con ngủ chưa?
Bà khẽ lay lay thằng Hùng nhưng nó vẫn bất động không nhúc nhích tí nào. Chắc đi chơi cả ngày mệt rồi nên ngủ sớm, bà thất vọng đi thay chiếc váy ngủ, bật chiếc đèn ngủ bé bé rồi leo lên bênh cạnh thằng Hùng nằm vì sợ nó thức giấc. Được một lúc khi mà bà còn đang trăn trở về những gì diễn ra gần đây, bà nghĩ bụng thằng Vũ đúng là con người tốt. Biểu hiện của nó hôm nay quả rất đáng mặt nam nhi và ăn đứt cái thằng khốn nạn kia, bảo sao cái Ngọc lại mê nó đến thế. Nghĩ tới đó bà nhớ lại buổi tối hôm sinh nhật cái Ngọc, nhìn trộm hai đứa nó lén lút với nhau khiến bà thấy rạo rực trong người. Đúng là ở cái tuổi hồi xuân phơi phới này, tâm trí của chị em phụ nữ đặt ở chuyện đó lại càng nhiều hơn bình thường. Đang mải mê suy nghĩ thì thằng Hùng bỗng trở mình, một tay đặt lên ngực của bà, còn chân thì gác lên đùi bà mà đầu gối thì chỗ nào không đặt lại đặt úp ngay lên mu *** của bà làm bà bứt rứt khó chịu. Đang định hất tay nó ra thì thằng hùng lại thay đổi tư thế, tay đặt lên giữa ngực còn đầu gối thì thụt xuống lọt hai khe háng rồi đột nhiên co lên mà chọc giữa cái *** của bà.
“Thì ra là giả vờ ngủ hả? Để xem giả vờ như thế nào nào” bà nghĩ bụng.
Y như rằng chỉ một lát sau khi hiện trạng không đổi, bà Hồng thì nằm im chịu trận giả vờ đã say ngủ. Lúc ấy mới đến lượt thằng Hùng lật đật mò dậy mà tiến sát đến người bà. Cái tay khẽ luồn xuống định hất ngược cái váy ngủ lên nhưng đang gặp khó vì nó sợ bà giật mình tỉnh dậy thì khó làm ăn. Đang loay hoay không biết làm thế nào thì đột nhiên bà Hồng trở mình làm nó lựa thế kéo ngược chiếc váy lên một cách dễ dàng.
– trời ơi, hôm nay mẹ không mặc quần lót. Nó thầm sướng kêu lên.
Lò dò tiến sát đến khe háng của bà nó mò tìm cách tiếp cận cái *** của bà. Đang gặp khó khăn vì khe quá hẹp thì bà Hồng lại đột nhiên trở người rồi dạng hai chân to ra mà suýt đập vào người nó làm nó sợ sệt mà lùi lại. Khi yên tĩnh đã trở lại, cái tư thế mà cái mu ngửa mặt nhìn trần nhà này của bà Hồng làm thằng Hùng không nhịn nổi nữa. Nó chui tọt vào giữa háng bà mà cúi mặt xuống úp vào cái mu cao đang nhô lên mời gọi của bà. Cái cảm giác lén lút xem lẫn nhục dục này làm đầu óc thằng Hùng mê mẩn hưng phấn. Còn bà Hồng thì cái cảm giác giả vờ say ngủ mới lạ này cũng khiến bà đê mê hưng phấn không kém gì thằng Hùng cả.
Sau một thời gian ổn định, hít hà cái mùi hơi ngái tiết ra từ cái *** âm ỉ của bà Hồng thì thằng cuối cùng đã chọc lưỡi luồn sâu vào khe bướm của bà Hồng. Dù cố gắng nhịn nhưng miệng bà vẫn tự phát ra âm thanh ư ứ khiến thằng Hùng giật mình rút lưỡi ra. Sau một hồi không động tĩnh gì, thằng Hùng mới yên tâm tiếp tục. Nó lại chọc sâu cái lưỡi vào mà ngọ nguậy khắp bên trong âm đạo của bà. Không thể nằm yên được người bà Hồng cong lên sung sướng đón nhận cái đê mê khoái lạc từ cái lưỡi ma quái của thằng Hùng tạo ra. Thằng Hùng thì đã mặc quên tất cả, nó mặc kệ cử động của bà Hồng ra sao mà dùng tay đặt lên hông bà mà bú cho tiện. Thằng Hùng cứ như kẻ nghiện bú liếm hoài không chán làm cho hơi thở của bà Hồng nặng nhọc phát ra thàng tiếng nhưng bà vẫn cố gắng nằm im tận hưởng khoái lạc mà thằng Hùng mang lại. Liếm một hồi rõ lâu, thằng Hùng rút lưỡi ra mà tuột nhanh cái quần đùi xuống lôi con cu nóng hổi đã rỉ nước ra mà kê ngay cửa âm đạo của bà Hồng.
Cảm nhận rõ thằng con đang định làm gì, bà muốn ngăn nó lại nhưng không lẽ bây giờ tỉnh dậy thì nó sẽ biết mình giả vờ ngủ từ nãy tới giờ. Còn nếu không ngăn nó lại thì không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa. Đang mải nghĩ ngợi trong đầu thì:
– ót.
Đã quá trễ, thằng Hùng đã nhét con cu cứng bóng chui tọt vào lỗ *** của bà. Vậy là xong rồi, hỏng hết rồi, bà đã làm hại thằng con của bà rồi. Trong đêm tối giọt nước mắt khẽ trượt trên mi rồi lăn dài qua khóe mắt bà Hồng mà rơi xuống cái nệm êm ái. Ban đầu thằng Hùng còn nhẹ nhàng thụt ra thụt vào, nhưng sau khi đã quen dần với nhịp độ thì tốc độ nó nhấp càng lúc càng tăng lên khiến bà Hồng quên đi sự ân hận mà tận hưởng cái cảm giác sung sướng từ phía dưới lan tỏa khắp toàn thân. Được một hồi thì bà Hồng bất giác rên lên khe khẽ vì không nhịn nổi nữa:
– ư ư sướng…sướng quá
Câu rên khẽ của bà lại càng làm thằng Hùng hăng máu hơn. Nó không còn sợ sệt gì nữa mà chồm lên hai tay bóp chặt hai vú bà Hồng mà nắn bóp còn ở dưới thì con cu vẫn không ngừng thò ra thụt vào với tốc độ chóng mặt.
Đã không chịu nổi nữa bà Hồng đã lên tới đỉnh điểm sung sướng, toàn thân run rẩy, cái *** thì co bóp thật chặt con cu thằng Hùng như muốn ăn tươi nuốt sống con cu của nó vậy.
– Hùng ơi! Mẹ chết mất.
Nghe thấy thì thằng Hùng giờ đã biết bà Hồng đã tỉnh ngủ nhưng nằm yên chịu trận nên nó lại càng làm tới mà ráng thúc nhanh, mạnh hơn nữa. Phòng có cách âm nhưng không phải hoàn toàn nên những tiếng dập nghe phầm phậm to tổ chảng còn vọng cả ra ngoài, rồi là bà Hồng rên la cũng ngày một lớn nhưng cũng may là cả nhà đã ngủ say nên không ai biết gì.
– ối! Ối! Hự hự…
Bà Hồng toàn thân run như cầy sấy, đầu óc mê man, cái *** thì co bóp dữ dội làm thằng Hùng lên đến đỉnh điểm, nó rùng mình một cái ôm chặt bà Hồng rồi bắn xối xả ngập đầy tinh trùng trong âm đạo bà. Cả hai cùng mệt mà vật ra, thằng Hùng nằm nguyên tại chỗ đè lên cơ thể bà Hồng, con cu xỉu dần rồi tuột ra khỏi lỗ *** nhoe nhét hỗn tạp nước nhờn và tinh dịch. Bà Hồng vừa trải qua trận sướng mê li mà chưa bao giờ bà cảm nhận được, thầm cảm ơn thằng con bé bỏng nhưng cũng vẫn trách yêu:
– sư cha anh, sao anh dám.
thằng Hùng biết mẹ nó sướng đến phát điên lên nên không sợ bà trách móc, nó cười trừ:
– hì, tại vì mẹ đẹp quá, con không chịu nổi.
– mà anh ăn cái gì sao mà khỏe dữ thế? Làm thế thì chết con nhà người ta à?
– chết gì hả mẹ? Sướng thế còn gì.
Bà Hồng tít mắt cười vì thằng con vẫn còn ngây dại:
– ừ thì sướng, nhưng mệt.
– mệt thì nghỉ đi, tí nữa lại làm tiếp.
– trời, vẫn còn đủ sức sao?
– còn khỏe lắm, hihi.
Bà Hồng nghe thấy vậy thì mừng thầm, thôi thì đã rồi. Mình đành chiều nó vậy, dù sao nó cũng vẫn là đứa con ngoan, không ảnh hưởng gì nhiều.
Nằm sờ mó nhau một lát sau đó đi tiếp ca 2 rồi cả hai trìm vào giấc ngủ êm đềm.
Về phần Lan, sau chuyến đi về quê tìm Vũ và mẹ Kiều. Trong cơn mưa lấm tấm đầy bùn đất của miền quê ngoại ấy cô bỗng nhiên mất tích. Số phận ngược đãi người thiếu nữ xuân thì xinh đẹp mà rủi phận. Cú văng đầy bùn đất lên mặt trong cơn mưa tầm tã ấy đã cướp đi ánh sáng của cô, không cho cô còn nhìn thấy Vũ- người mà cô yêu thương nhất, nhìn thấy mẹ thấy Ba thấy bạn bè yêu quý nữa. Trong hoảng loạn vô lối cô điên cuồng mà gào thét trong cơn mưa đầy tội lỗi:
– Vũ ơi cứu chị với. Mẹ ơi cứu con…
Gào thét điên cuồng, đứa bé gái bên cạnh thì hoảng sợ chạy đi đâu mất dạng. Chỉ còn một mình cô bơ vơ giữa con đường miền quê ngoại. Rồi từ đâu đó, một giọng nói quen thuộc, một bàn tay ai đó giữ mà ôm cô vào lòng để cô được trấn tĩnh.
– ba đây, là ba đây. Ba xin lỗi, con đừng sợ nữa, đã có ba ở đây rồi.
Không chờ đợi lâu, ông Quang đưa ngay con gái lên bệnh viện huyện rồi từ đó chuyển thẳng lên trung tâm thành phố cấp cứu. Còn một mặt ông quay lại giục thằng Vũ quay về rồi bỏ đi ngay trước khi có rắc rối nảy sinh. Nằm kề bên con gái sau ngày phẫu thuật lòng ông Quang xót như cắt từng khúc thịt mình ra. Nói dẫu sao ông cũng là một người cha thương con hết mực, mọi việc ông làm cũng đều vì nghĩ đến con cái mà thôi. Chỉ là không biết nó có phải là tốt hay không thôi. Ông đã được bác sĩ thông báo về tình trạng xấu của con mình. Ông cũng đã nhận được lời khuyên nên đưa con mình sang Mỹ tiến hành phẫu thuật và điều trị. Không suy nghĩ gì cả, ông thông báo cho cái Lan rồi sửa soạn hành lý để hai cha con và một vài tùy tùng bay ngay sang Mỹ ngày hôm ấy.
Về Lan, cô không còn lựa chọn nào khác. Ông Quang đã nói là vì gấp quá nên đưa nó thẳng sang Mỹ chưa kịp báo cho thằng Vũ. Dặn nó cứ ở đây yên tâm điều trị vì bên cạnh cô đều là những người mà theo ông vào sinh ra tử mấy chục năm nay nên ông không còn phải bận tâm gì mà quay về dọn dẹp hết cái mớ hỗn độn tại quê nhà. Mà cái điều quan trọng nhất là giật thằng Vũ lại từ tay người đàn bà mà ông hận thấu xương tủy. Và điều đầu tiên ông làm là tìm cách chia rẽ hai mẹ con Kiều Vũ nhờ một cô gái lạ hoắc ông gặp tình cờ mà cứ ngỡ con mình nhưng khi tìm hiểu mới biết là không phải. Trời giúp, đúng là trời giúp mình- ông nghĩ bụng điều đó. Nhưng người tính không bằng trời tính, nước cờ cao tay của ông bỗng dưng đi vào lối tối chưa cụt mà mịt mù trùng khơi khi cô Lan giả này sao có thể giống cô Lan thật ấy 100% được cơ chứ.
Còn về phần thằng ranh dâm dục Quân thì tình hình gia đình nó ngày một xấu đi. Thiếu bố nó, gia đình nó lao đao về kinh tế. Con sâu mọt Quốc thừa nước đục thả câu mà đào khoét thỏa thuê để lại một mớ bong bóng kinh tế của gia đình bà Lệ đã mục rữa từ bên trong chỉ còn chờ ngày phát nổ mà tàn lụi. Bà Lệ sau vài ngày tĩnh dưỡng đã bình thường trở lại. Dù còn rất yếu nhưng bà vẫn gắng gượng ra viện mà về nhà lo công việc bề bộn ở nhà. Tên Quốc và gia đình bỗng dưng mất tích khiến cho bà vừa ra viện đã sinh nghi không lành. Cái Vy ở lại chăm sóc ba nó, còn thằng Quân thì đưa mẹ nó về nhà. Trở về nhà việc đầu tiên mà bà làm là lấy tiền trong két để trả lại số tiền mà hai vợ chồng bà thời gian qua nhập viện đã phải đi vay mượn. Vừa mở két ra:
– trời ơi! Thế là hết rồi, hết sạch rồi. Trời ơi là trời ơi! Sao số tôi lại khổ thế này?
Tiếng la ai oán của bà Lệ làm thằng Quân phi vào ngay lập tức. Nhìn thấy con, bà Lệ ướt đẫm nước mắt:
– con ơi! Thế là hết rồi. Nhà mình thế là hết rồi.
– chuyện gì thế mẹ, mẹ bình tĩnh lại đi.
– thằng Quốc, thằng Quốc nó lấy trộm sạch gia sản của nhà mình rồi con ơi. Bà nức nở nghẹn ngào mà kể cho con nghe.
– cái gì? Cái gì hả mẹ? Nó lấy sạch rồi sao? Thằng chó tao đi giết mày. Mặt nó hầm hầm sát khí lao đi.
Bà Lệ với theo ngăn cản con trai mà ngã vật ra. Thấy thế thằng Quân trở lại đỡ mẹ nó dậy ngồi lại bàn mà rót ly nước đưa cho mẹ nó:
– giờ phải làm thế nào đây hả mẹ?
Im lặng không nói, người bà đang lịm đi:
– con đi ra ngoài đi để mình mẹ ở lại yên tĩnh.
Nghe lời bà Lệ, thằng Quân lững thững bước ra và đóng cửa trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng mà bên trong bà Lệ đang đau đầu nghĩ cách cứu chữa cho cái đám cháy đã to sập trên đầu gia đình nhà nó.
Bước ra ngoài nó lững thững về phòng nghĩ cách, mấy ngày qua nó đều trong bệnh viện vì chăm lo bố mẹ nó nhưng trong đầu thì luôn bàn mưu tính kế tìm cách trả thù Vũ, người đã khiến nó nhục nhã ê chề. Trong cái đầu tiểu nhân ti tiện của nó chỉ có thể có chỗ chứa cho nhục dục, mưu hèn kế bẩn và thù hận mà thôi. Nhưng tạm thời nó gác lại vì giờ gia đình nó còn lao đao trong hiểm nạn. Nghĩ thì là vậy, nằm một lát nó sực nhớ tới bà Hồng- người đàn bà mà nó nghĩ sẽ là của mình. Mấy hôm nay nó cứ tưởng bà sẽ chạy vội tới chỗ nó mà xin lỗi ráo riết, tiện thể nó sẽ đè bà ra mà địt cho hết thèm cả tuần qua. Ấy thế mà bà ta lại không đoái hoài gì, được rồi bà sẽ biết tay tôi. Hắn rút điện thoại ra và gọi cho bà Hồng với tiếng kêu tút…tút…từ đầu máy bên kia.
Đang ở nhà một mình vì thằng Hùng, cái Ngọc đi học. Lão Chiến đi làm bà Hồng đang buồn tay buồn chân. Đêm qua vì ngủ với lão Chiến mà cơ thể bà chưa được thỏa mãn nên hôm nay có vẻ hơi cau có mặt mày. Đang ngồi không xem tivi thì bà nhận được cuộc gọi, cầm điện thoại lên bà bất ngờ vì mấy hôm nay không thấy mặt mũi nó đâu mà giờ tự nhiên nó gọi. Cũng đang buồn chán, đã không còn sợ gì nó nữa nên bà cứ hùng hồn bắt máy:
– alo, ai đấy nhỉ?
– còn ai vào đây? Sao quên anh nhanh thế?
– ơ! xin lỗi, nhưng anh nào nhỉ? Anh cái mả cha mày- bà nghĩ bụng.