Những Người Mẹ - Chương 112: Sự thay đổi (1) (Viết tiếp)
Tác giả: fizi
Hai tay bóp chặt mà nhào nặn đôi mông căng mọng của Kiều còn thân trên thì ép sát Kiều vào tường. Miệng thì hoạt động liên tục không ngừng nghỉ mà liếm khắp cổ, tai rồi khắp mặt Kiều, hơi thở phì phò của thằng thanh niên trai tráng bao trùm bầu không khí xung quang mặt Kiều. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh và nằm trong dự tính của tên dâm tặc Quân khiến cho Kiều chỉ vừa chớm hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã mất dần đi ý thức. Một chút ý thức còn sót lại của Kiều chỉ giúp nàng dùng hai tay yếu ớt đẩy tên ranh con ma quỷ ra nhưng sao thoát nổi. Mắt đảo nhanh khi gương mặt Kiều đang khẽ nhăn lại, hai mắt Kiều đã nhắm chặt. Buông tha đôi mông chín mọng của nàng hắn tóm lấy đôi tay đang giằng quẫy của nàng mà ép chặt vào tường. Đồng thời thân dưới cũng di chuyển mà ép Kiều chặt hơn, khúc thịt nhô lên qua lớp quần jean đâm chọc vào nơi sâu thẳm sung sướng nhất của Kiều. Tuổi xuân phơi phới của nàng đang dần trở lại cũng chính là khi cơ thể rạo rực của nàng trở nên mỏng manh yếu ớt nhất. Kể từ tối qua khi lén nhìn thấy cuộc mây mưa của Vũ và Ngọc thì nàng đã gần như không chịu nổi rồi, vậy nên chỉ cần có ai đó khẽ lay động thì cơ thể nàng khác nào nắng hạn hỏa diệm sơn gặp mưa lớn chứ. Toàn thân nàng đã bắt đầu mềm nhũn, đôi mắt gian tà của thằng dâm tặc nào bỏ qua điều đó. Nụ cười man trá khẽ nở trên gương mặt dâm dục quá độ, ý đồ của hắn đang thành công mỹ mãn và người đàn bà hấp dẫn trước mặt hắn sẽ là một mũi tên trúng ba mục đích. Một là thỏa mãn thú tính của hắn, hai là lợi dụng Kiều mà kiểm soát gia đình Vũ, và quan trọng nhất là trả mối thâm thù với Vũ mà hắn chưa khi nào quên đi trong cái đầu bẩn thỉu nhem nhuốc của mình. Nhanh tay hắn tuột phăng chiếc khóa quần jean mà lôi con cu bóng nhẫy ra đâm chọc qua lớp vải đã ướt đẫm dâm thủy của Kiều. Như bừng tỉnh hai mắt nàng chợt mở ra, miệng ú ớ…ứ ứ nhưng rồi lại kiệt sức.
Bên ngoài Hồng đã chứng kiến tất cả, thất vọng ê chề vì cô ta vẫn nghĩ quả thật hắn có tình ý thực sự với mình. Còn lại giờ đây chỉ là sự khinh rẻ đối với một thằng ranh con mất dạy, cô chủ động muốn tìm hắn mà xin lỗi và còn đinh ninh sẽ dâng hiến cái *** tươi mát này lên cho hắn mà chuộc tội. May thay cô còn kịp nhận ra điều gì còn một ly sai chuẩn, ngẫm lại thì cô thành ra dâm dật như thế này cũng bắt nguồn từ thằng tiểu dâm tà này mà ra. Không chỉ mình cô, đứa con gái thân yêu cũng bị nó chiếm đoạt không thương tiếc, vậy mà không hiểu tại sao cô còn có thể mang tâm trí dâng hiến cho một kẻ đã làm hại cả cô và con gái mình kia chứ. Nỗi nhục nhã và hối hận bắt đầu xâm chiếm cái đầu của cô, trừng mắt lên cô thề sẽ tránh xa tên khốn nạn này từ giờ và mãi mãi không để hắn đến gần gia đình nàng nửa bước. Đang mải mê miên man với những dòng suy nghĩ mông lung thì tiếng thét lớn của thằng Quân đã lôi Hồng về với thực tại. Ngoảnh đầu nhìn lại cô không tin vào mắt mình với cảnh tượng đang diễn ra, thằng Quân nằm sóng soài trên đất còn bên trên là cái Ngọc và thằng Vũ đang bừng bừng sát khí.
– thằng chó chết, hôm nay mày tới số rồi. Vũ vừa nói và lao tới mặc Ngọc tìm cách ôm lấy.
Cái góc kín nơi hành lang này ít người để ý tới bỗng lùm xùm ầm ĩ lên khi không ai có thể ngăn nổi Vũ trút lên đầu thằng Quân cơn thịnh nộ này. Nhìn thấy Kiều đang ôm mình nơi góc tường mà khóc khiến cho Vũ không nuốt trôi cục hận này. Bảo Ngọc đưa Kiều xuống dưới còn để hắn ở lại, mọi người trong tầng viện đã bắt đầu xúm xít chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng đó Ngọc không còn cách nào khác phải dìu Kiều đi trước dù rất sợ Vũ gây ra chuyện lớn gì đó. Ở lại, Vũ tóm lấy tóc của Quân mà giơ lên:
– chuyện này mày chưa xong với tao đâu, thằng chó.
Hai mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí của Vũ khiến thằng Quân lần đầu trong đời có cái cảm giác tử thần ngay trước mặt khiến hắn cứng đờ người mà không chút phản kháng. Sự sợ hãi của hắn lộ rõ trên khuôn mặt be bét đòn do Vũ gây ra. Nhìn thấy cục thịt lồ ra khiến Vũ không nén nổi giận dữ:
– tao hủy cái này của mày xem mày còn đi hại được ai nữa.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh sợ với khung cảnh trước mặt. Ai nấy cũng đều la lên thất thanh thì cũng là lúc một bóng người lao ra từ đám đông mà hét lớn.
– anh Vũ ơi! Em xin anh…huhuhuhu
Từ trong đám đông Vy chạy ra nhưng chỉ kịp lao tới ôm lấy chân của Vũ mà giảm nhẹ đi lực từ cú đá trời giáng từ Vũ phát ra. Đó có lẽ còn là phước của gia đình hắn khi nhờ có Vy mà hắn còn giữ lại được cục thịt của mình. Ngoảnh xuống Vũ nhìn thấy con bé Vy nằm xóng xoài ra đất, nước mắt rào rào chảy ra nhưng miệng thì vẫn không ngừng:
– em xin anh tha cho anh của em. Huhuhuhu
Nước mắt của một người phụ nữ như kéo Vũ về với hiện tại. Hai mắt bắt đầu dịu trở lại, sát khí cũng từ từ tan biến. Thần trí đã ổn định, Vũ đỡ con bé Vy dậy mà lau nước mắt cho nó:
– nín đi, anh dừng lại rồi.
– nhìn thấy gương mặt hiền hòa của Vũ đã trở lại, bỗng nhiên Vy òa lên mà khóc nức nở hơn “huhu…hự hự…huhu”
Còn về thằng Quân, cái cảm giác hãi hùng trong nó vẫn chưa thể lắng xuống. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy nỗi nhục nhã u ám bao quanh mình. Hắn hận Vũ thấu xương tủy, lấy hết can đảm mặc lại quần khi thân thể đã no đòn của Vũ:
– mày sẽ phải trả giá rất đắt cho chuyện này.
Vũ đã vừa quay đi để xuống xem tình hình Kiều và Ngọc ra sao. Nghe thấy câu nói của tên cầm thú mọi rợ Vũ chợt dừng bước trong tích tắc nhưng không ngoái nhìn lại. Chỉ tích tắc đó thôi cũng đã đủ khiến thằng Quân sợ đến vợ mật tái mét mặt mày vào, nhưng may cho hắn là Vũ lại tiếp tục bước mà không trở lại. Vì bảo vệ Kiều, từ một thằng Vũ còn tơ dại bú sữa nhưng hôm nay chàng đã thật sự thay đổi để trở thành một “người đàn ông” theo đúng nghĩa.
Lao nhanh xuống cổng viện tìm Kiều và Ngọc, cả hai đã bình tĩnh trở lại đang nép mình trong phòng bảo vệ. Vũ chạy xuống nhìn thấy Kiều mà chua xót bi ai, chưa khi nào chàng bắt gặp cảnh tượng nàng nước mắt ngược xuôi vì bị một gã đàn ông lợi dụng. Chàng hiểu nàng đã thay đổi thật rồi và chợt râm ran hạnh phúc vì điều đó.
– mình về nhà thôi mẹ.
Lời nói của Vũ nhẹ nhàng mang đầy sự yêu thương ngọt ngào và tình cảm cùng cánh tay dang ra khiến cho Kiều ngỡ ngàng trước những gì đang diễn ra. Không còn là thằng Vũ nhỏ dại gần hai chục năm qua, hiện lên trong sâu thẳm đôi mắt ấy là niềm tin mạnh mẽ, là chan chứa tình cảm bao la và từ trong đôi mắt ấy nàng cảm nhận được sự yên bình hạnh phúc. Bất chợt giọt nước mắt hạnh phúc buông rơi, khóe mắt mỉm cười rạng rỡ và Kiều đã quên đi tất cả để trở về bên Vũ.
Gửi lại xe ở viện để mai tự mình tới lấy, Vũ gọi taxi để hai mẹ con đưa Ngọc về nhà rồi mới về vì giờ đã muộn rồi mà chàng lại không muốn xa Kiều lúc này dù chỉ là một phút. Về tới cửa nhà Ngọc, Vũ xuống xe để tiễn Ngọc vào nhà.
– từ nãy tới giờ, Ngọc thấy Vũ khác lắm!
– khác thế nào vậy Ngọc?
– ờ thì, thì thấy Vũ như lớn hơn í.
Hai mắt đăm chiêu, chàng đang nghĩ ngợi điều gì đó.
– ơ, sao Vũ không nói gì?
Nắm chặt tay Ngọc, Vũ nhìn thẳng vào mắt Ngọc mà nói đầy tự tin:
– anh cần phải mạnh mẽ, phải trưởng thành để bảo vệ những người con gái mà anh yêu thương.
Lại một lần nữa, nhưng lần này không phải Kiều mà là Ngọc bất ngờ với những gì thốt ra từ miệng của Vũ. Không tin vào những gì mà mình vừa mới nghe được, một thoáng ngạc nhiên rồi gần như ngay lập tức Ngọc đưa một tay lên trán Vũ mà cự nự:
– Vũ ơi! Ngọc thấy sợ sợ Vũ à, Vũ có làm sao không?
Ánh mắt trìu mến hiền từ Vũ ôm Ngọc vào lòng xoa dịu:
– anh trưởng thành rồi, kể từ giờ anh sẽ lo lắng cho em, không để ai bắt nạt em nữa.
Câu nói ấm áp cùng những gì Vũ thể hiện đã làm cho con tim Ngọc êm dịu thanh bình. Ôm chặt Vũ mà nàng chẳng muốn rời xa cái giây phút như ngừng lại, giây phút của bình yên này. Nhưng rồi Vũ khẽ nhích Ngọc ra:
– em vào nhà đi, mai mình gặp. Anh còn phải về với mẹ nữa.
Vũ thay đổi thật rồi, lời nói cũng như cử chỉ đã khác hoàn toàn so với trước đây. Ngọc cũng cảm thấy hạnh phúc vì điều đó, thời khắc này Ngọc chỉ muốn ôm Vũ thật chặt để tận hưởng cái cảm giác yên bình êm ái này.
Đặt lên môi Ngọc một nụ hôn ngọt ngào và rồi lời tiễn cũng đến:
– em vào nhà đi, chờ em khóa cửa xong anh quay ra taxi.
– vâng, anh đưa mẹ về cẩn thận nhé. Tí nữa nhắn tin cho em.
Chẳng biết từ khi nào, Vũ và Ngọc đã đổi cách xưng hô nhưng cả hai lại không cảm thấy gì làm lạ lẫm cả. Có lẽ sự đổi thay trong con người Vũ đang dần thay đổi tất cả những gì xung quanh anh. Chờ cho Ngọc vào nhà xong Vũ đi nhanh ra taxi và ngồi vào bên cạnh mẹ:
– mẹ chờ có lâu không?
Một chút hờn dỗi, một thoáng chút ghen tuông lợn lên trong ánh mắt của Kiều nhưng rồi nàng không muốn làm con phải bận tâm ngay lúc này. Có gì lát nữa để về nhà rồi nói:
– không, có xíu hà. Thôi mình về nha!
– chạy đi bác tài ơi!
Không lâu sau cả hai đã về tới gần cửa nhà, đường phố đã vắng lặng đi nhiều chỉ thi thoảng mới có xe qua lại. Cách nhà chừng trăm mét thì Vũ bảo bác tài dừng xe lại và thanh toán tiền.
– ơ! Chưa về tới nhà mà Vũ.
– mẹ cứ xuống xe đi, con muốn đi dạo cùng mẹ một chút.
Tối hôm nay đã không biết mấy lần Vũ khiến Kiều ngạc nhiên, sống tới mấy chục năm nay ở đất thị thành này nhưng chưa khi nào nàng được gọi là đi dạo cho đúng nghĩa cả. Hơn thế nữa, hôm nay đi bên cạnh Vũ làm cho nàng cảm thấy an tâm hơn khi nào hết. Quên hết chuyện đời phía sau lưng, thời khắc này nàng không muốn nó trôi qua, nàng muốn nâng niu nó làm kỷ niệm trong cuộc đời.
– Vũ à! Nay con lạ quá, nhưng bên con mẹ thấy yên bình lắm.
Một thoáng chốc trầm tư, Vũ kéo Kiều ngồi xuống mà tựa đầu vào vai mình rồi nói:
– giờ mẹ còn biết trông cậy vào ai? Chỉ còn có Vũ thôi, Vũ không mạnh mẽ để bảo vệ mẹ thì lấy ai ra bảo vệ mẹ nữa.
Những tiếng nhạc ấm áp mà Vũ mới rót vào tai Kiều khiến nàng như ngây ngất trong hy vọng về ngày mai tươi sáng. Vậy là nàng đã có thể làm lại cuộc đời, kể từ nay nàng không còn sợ mất Vũ nữa. Tựa đầu vào đôi vai chắc nịch của đứa con đã lên tuổi mười tám, đã nuôi nấng nó biết bao nhiêu nhưng giờ thì nó đã lớn thật rồi. Suy nghĩ cũng theo đó mà chín chắn hơn, nàng vui vì giờ đây nàng đã có mục tiêu để sống. Nàng sống là để hy sinh tất cả vì Vũ, vì đứa con mà nàng coi trọng hơn tất cả thứ gì trên đời, kể cả chính bản thân nàng.
Một phút, hai phút rồi năm phút trôi qua. Cả hai ngồi đó, dưới gốc cây cổ thụ ven đường mà tận hưởng cái không khí trong lành của buổi ban đêm sài thành. Giờ phút này Kiều như muốn trải hết tấm lòng mình với Vũ, giờ đây đối với nàng Vũ không chỉ đơn thuần là một đứa con thơ nữa rồi vì bất giác nàng nhớ lại cái cảm giác bất lực khi thằng khốn nạn Quân sờ vào người nàng nhưng nàng không sao phản kháng.
– Vũ à, có điều này mẹ định tâm sự với Vũ. Nhưng Vũ phải hứa không được giận, không được coi thường mẹ nha!
– ưm, Vũ không giận đâu.
– giờ đối với mẹ chỉ có một mong mỏi duy nhất là gia đình mình được đoàn tụ êm ấm như xưa. Có vũ, có chị Lan và em Ly nữa. Bốn mẹ con mình được hạnh phúc sum họp thì mẹ chẳng còn mong muốn gì nữa.
– ưm, Vũ sẽ làm được mà. Mẹ đừng lo. Vừa nói Vũ vừa vuốt ve mái tóc của mẹ.