Những Người Mẹ - Chương 111 (Viết tiếp)
Tác giả: njickyt0an
# Vũ vừa dìu mẹ đi ra khỏi thang máy, hướng về bãi gửi xe thì dừng lại.
-Ngọc !..chợt nhớ lại là Ngọc vẫn còn trên lầu, chàng vội đỡ mẹ ngồi xuống ghế…
-Mẹ.!.Ngồi đây đợi con nha. Ngọc vẫn còn ở chỗ lúc nãy.
-Ừ.! Con đi mau rồi quay lại nha, Mẹ đợi đó.
# Vội vàng quay lại nơi lúc nãy. Không khó để nhận ra Ngọc đang đứng ở một góc hành lang…với vẻ mặt cau có nhìn về phía Quân…
-Trong lòng đang tức vì Vũ bỏ đi mà quên đến mình. Định lao đến bồi cho Quân một vài cái tát… nhưng bị ai đó nắm tay kéo lại..quay lại Ngọc liền nở nụ cười trên môi, với đôi mắt to tròn, hơi ươn ướt vì xúc động đó là Vũ.
-Ôm lấy Ngọc.!..hai người vội quay đi, Vũ cũng không quên quay lại nhìn vào đám đông xem có ai chú ý đến mình không.
# Ngọc chở Kiều đi phía truớc, Vũ chạy theo sau hướng về nhà mình. Không ai nói với ai câu nào, chỉ mong về nhà thật nhanh…Đến nhà Vũ liền nhanh tay bế Kiều lên phòng, Ngọc liền chạy theo giúp Vũ…
-Ngọc…cho bác xin lỗi…chuyện hôm nọ…bác…hơi say..!! Kiều suy nghĩ rất nhiều sau khi tặng cho Ngọc một cái tát giữa trời mưa hôm nọ…
-Không sao đâu bác…chuyện qua rồi đừng nhắc nữa..!! bác nghĩ ngơi cho khỏe nha..!!
# Kéo mền đắp cho Kiều xong hai người nhẹ nhàng rời khỏi phòng, khi thấy Kiều đi vào giấc ngủ,…vừa ra đến cửa phòng của Vũ, Ngọc đã dồn ép Vũ vào tường…
-Sao ông dám để tui ở….?…ứm..ứh…
# Không để Ngọc nói tiếp. Vũ hai tay ôm lấy khuôn mặt của Ngọc, môi chàng quấn chặt lấy môi Ngọc. Nụ hôn như thiêu đốt cơ thể hai người.
-ứm…vào…phòng…đi…ờ…cưng.!.giọng nói như sắp hết hơi của ngọc. Hai tay bám lấy cổ chàng, hai chân nhảy lên bám vào hông chàng.
# Vũ vừa bế nàng vừa mở cửa…tiến về phía giường…hai cơ thể vẫn không rời nhau… hai chiếc lưỡi vẫn quấn lấy nhau…khẽ đặt nàng xuống góc niệm…Vũ nhanh chóng cởi hết hàng nút áo sơmi…đôi tay chàng tìm đến cặp vú, trắng hồng, mềm mại của Ngọc…
# Hồng nhanh chân rời khỏi bệnh viện, vừa chạy xe hướng về nhà, vừa thầm chửi rủa…
-Thằng nhóc Quân khốn nạn, chết tiệt, bị đánh như thế là còn nhẹ đó con, gặp mình thì nó còn thê thảm hơn. Càng nghĩ càng thấy tức…đã cưỡng hiếp mình, có thể…là cả con Ngọc vậy mà nó còn định…làm điều đó với Kiều luôn sao…Hồng như người đang mơ giật mình thức giấc…phen này để xem nhóc con này sẽ như khổ sở như thế nào…một nụ cười đầy ma mãnh, xen lẫn chút đắc ý…
# Về đến nhà Hồng…chợt nhớ đến Ngọc, lạ nhỉ tại sao nó lại có mặt ở đó cùng lúc với Vũ…không lẽ người ném cái nón vào hai thằng mất nết kia là nó…tiếng của Hùng..!.làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Hồng.
-Mẹ.!.sao không vào, mà còn đứng đó…
-Đợi anh ra dắt xe chứ chi..! còn không mau dắt xe vô..! Hồng vưa tức nừa nói với Hùng…với lời lẽ hới khó chịu…
-Dắt thì dắt.!..Hùng cảm thấy bực vì tự nhiên vô cớ bị mẹ nạt…nhưng cũng đành ra dắt chiếc xe vô nhà…đi sau lưng mẹ…Hùng cảm thấy trong người rạo rực khó tả…ánh mắt thì cứ dán chặt vào mông Hồng…trên môi lại thêm nụ cười khoái chí….
# Để xe ngay ngắn, Hùng ngồi xuống sofa và tiếp tục đưa ánh mắt hướng về cặp mông của Hồng…lạ nhỉ hôm nay mẹ đi đâu mà mặc đẹp thế, nhưng sao lại không thấy dấu tích của quần lót hiện lên bên dưới lớp vải của chiếc váy ta…Hùng vừa nhìn chăm chú, vừa suy nghĩ….không lẽ mẹ..không mặc….
-Ba, đâu Hùng sao không thấy vậy…! nàng giả vờ hỏi để đánh tiếng với Hùng là nàng đã phát hiện ra ánh mắt và nụ cười ma mãnh kia…
-Hùng nhìn lên mẹ, biết mình bị phát hiện, rụt rè trả lời…! dạ..ông ba..đi ngủ nãy giờ rồi…
-Anh cũng đi lên ngủ đi.! mai còn đi học.! giờ này còn ngồi đó ngắm trăng nữa sao!!..Hồng ném cho con một nhìn tỏ vẻ khó chịu…
# Hùng lặng thinh, bước từng bước nặng nề lên cầu thang, lòng đầy tiếc nuối…nhưng sau lưng chàng, Hồng không nhịn được cười vì nàng biết chắc là Hùng không thể ngủ được đêm nay…nàng cầm điện thoại lên….
#Trong bóng tối…tiếng rên khe khẻ…hơi thở nặng nhọc…của hai cơ thể trần như nhộng…đang quấn lấy nhau…tiếng da thịt va chạm vào nhau…
-Ứ…ứm…a..anh…ơi…mạnh…ơ…lên nữa..!!! tiếng rên phát ra từ cuốn họng của Ngọc,..ah..anh…đừng…liếm..ớ..nữa.!. cái lưỡi của Vũ vẫn không tha cho cô bé của Ngọc…