Những Người Mẹ - Chương 104
_ Vũ ! thằng này …mày điên rồi .. – Lan càng lúc càng cảm thấy ghê sợ những hành động thô thiển của Vũ , nhìn ánh mắt đầy dâm dật của vũ …Lan ko hiểu trước mặt mình là một thằng em trai hay là một kẻ cưỡng bức.. kéo cái khắn tắm che chắn lại cơ thể mình , lan hét lên
_ mày có buông tao ra ko!
_ ko ! – nắm lấy hai chân lan , vũ kéo lan ngã ra giường nhưng nàng đã vội thu chân lại..dùng hết sức bình sinh lan đạp mạnh vào mặt vũ một phát làm cậu bật ngửa ra giường…ôm lấy chiếc khăn tắm mỏng manh , nàng vội tháo chạy ra khỏi phòng…và lúc cánh cửa phòng hé mở…cũng là lúc cả vũ và lan cùng mở to mắt sững sờ …ngay trước của phòng….Kiều đứng đó …nhìn hai đứa con mình bằng ánh mắt đầy những nỗi bàng hoàng…
_ hai..hai…đứa …haai đứa…..làm…làm….gì…đã làm gì…
_ mẹ! ko phải như mẹ nghĩ đâu ! – quấn vội cái khăn che kín người , Lan hoảng hốt giải thích , nắm lấy tay kiều, Lan chỉ về phía vũ đầy sợ hãi
_thằng vũ nó điên rồi mẹ à…nó phát điên rồi..nó…
_nó làm gì ! – Kiều nhìn lan hối thúc…từ lúc nghe tiếng hét vọng ra từ trên lầu nàng đã biết có điều gì xảy ra với con mình , bước vào trong nhà , nhìn thấy cặp sách vũ trên bàn , nàng đã tự hỏi tại sao Vũ lại về nhà h này …ko ngờ những gì nàng đang đau đớn chứng kiến trước mắt lại đến từ đứa con thân yêu của nàng …cơn tức giận ghen tuông khi đêm qua phải trông thấy cảnh vũ và ngọc quằn quại trên giương chưa nguôi ngoai mà h đây vũ lại một lần nữa đâm nàng một nhát đau nhói vào tim
_ Vũ…nó….nó …dám…hic… – Mắt lan rưng rưng như muốn khóc…
_mẹ…ko phải như vậy đâu… – bước tới trước mặt kiều…vũ vội vàng chối phắt đi nhưng trước những gì Kiều đã nghe được và tận mắt chứng kiến , vũ ko thể nào chối cãi được nữa …vừa ôm lấy lan che chắn cơ thể cho con mình , kiều vừa ném một ánh nhìn lạnh giá về phía vũ …
_thôi..đừng khóc…đi về phòng đi..để mẹ nói chuyện với em…về phòng đi con…
….
Cánh cửa phòng Vũ khép lại…giữa căn phòng oi bức của buổi trưa hè nhưng sóng lưng vũ lạnh như băng …nỗi sợ hãi bao trùm khiến vũ ko sao cử động được một phần nào của co thể..một cái tát từ bàn tay nóng hổi của kiều lại vũ bừng tỉnh…
_thằng …tồi…sao …mày …có thể làm vậy hả vũ ! thằng …đồi bại…! – giật tung cổ áo vũ , kiều làm những chiêc nút bứt ra văng xuống sàn …trên gương mặt đầy tức giận của nàng nước mắt tuông rơi lả chả
_ mẹ..ko phải vậy đâu..con chỉ đùa với chị lan thôi…con đùa thôi mà
_ đồ dối trá…đùa ư…có phải như cái kiểu đùa với con ngọc đêm qua ko !
_ơ…- nghẹn đắng họng…cuối cùng thì vũ đã biết nguyên nhân của cơn thịnh nộ của kiều… – mẹ…đã thấy ư… – vũ nghẹn ngào hỏi
_phải ! mày là đồ tồi…tao đã định tha thứ cho mày …ko ngờ..mày lại còn dám làm điều đó với cả chị ruột mày….đồ..khốn nạn..tại sao mày lại trở nên thế này hả con…huhu….vũ ơi là vũ…con có còn là người nữa ko! huhu..
từng giọt nước mắt nóng bỏng rát của kiều len lói vào từng giác quan trên cơ thể vũ …ôm xiết lấy mẹ Vũ cũng ko thể kiềm được nước mắt
_ con…xin lỗi…con ko định làm vậy đau…chỉ là …
đẩy mạnh vũ ra , kiều hét lên
_đừng có nói dối ! là đàn ông…dám làm thì dám nhận ! đừng có đổ thừa này nọ !
_ Phải ! là con …chính con đấy …chính con đã làm nhũng chuyện như vậy vói chị lan …nhưng ít ra cũng là từ tình cảm yêu thương đích thực …còn mẹ thì sao…mẹ có dám nói là mẹ cũng yêu tất cả những gã đàn ông mà mẹ đã …đã …ngoại tình ko! mẹ chỉ biết nói con…sao mẹ ko nhìn lại bản thân mẹ đi…
_ mày ….mày ….trời ơi…vũ… – trên đôi mắt của Kiều h đây đã đục ngầu những đau đớn mà lời nói của Vũ vừa xuyên lên người nàng…cái hố vưc thẳm mặt cảm tội lỗi mà ngày nào nàng vừa thoát ra được h lại đã ngay phía sau lưng…bước từng bước lùi ra khỏi phòng…tay nàng đẩy cánh cửa …chân nàng run rẩy bước xuống từng bật thang…từ trong phòng vũ ôm lấy bức tường..rồi tự đập đầu mình vào .chàng chỉ ước có đủ dũng khí để đuổi theo kiều ngay lúc này…nhưng chàng ko thể…
****
Chiếc di động chợt rung lên theo điệu nhạc…khép cửa phòng lại…lan mở nắp ra…
_alo…” Ba” hả !
_sao rồi Lan…mọi chuyện đến đâu rồi
_ sáng nay có một chuyện ko ngờ đã xảy ra …vừa mới thôi…nhưng tình hình có lẽ có lợi cho chuyện của “ba” lắm
_ có lợi là sao…đừng nói là …vũ và mẹ nó cãi nhau
_ hơn cả cãi nhau nữa..để lúc nào con kể cho…bây h bà kiều đã bỏ đi rồi…thằng vũ thì đang nhốt mình trong phòng…
_ok , vậy ba chờ tin con….con nhất định phải giúp chú chuyện này ….nhớ chưa…có gì cứ gọi cho chú …
_ok…