Những Người Mẹ - Chương 101
tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi làm Hùng giật mình tỉnh giấc…nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường …kim giờ đã chỉ số 8…”thôi bỏ mẹ rồi…trễ học mẹ rồi..” , hất tung tấm chăn xuống đất , hùng lao lại tủ đồ chụp ngay chiếc áo trắng cố xỏ vào thật nhanh …tiếng chuông từ điện thoại vẫn reo lên ko ngừng…vừa xỏ chân vào ống quần hùng vừa bật nắp dt …một số dt lạ
_alo…ai đấy….
_ tui nè… – một giọng nữ khá nhí nhảnh vang lên từ đầu máy bên kia
_tui là ai…
_ ko nhân ra giọng tui hả… –
_ nói nhanh dùm cái…đang có chuyện gấp lắm
_lại ngủ dậy muộn rồi trễ học chứ gì !
_trời! sao…biết…hay vây – Hùng ngớ ngươi ra…
_ còn lạ gì…
_thôi để lát mình gọi lại cho nha…h phải đi rồi…
_ấy ấy…từ từ….bộ ông ko muốn biết tui là ai hả….
_ thì nói đại đi…trễ h rồi…cứ đùa mãi…à…à…là Vy phải ko …hihi…xin lỗi….
_Vy cái đầu ông….là Ly đây…
_cái …cái gì…ly….em anh Vũ….phai ko…
_uhm…hihi…tui về rồi đay…bây h…tui muốn gặp ông…ra ngay chỗ quán cafe hồi truoc mình hay uống gần sân bay đấy…
_ơ…tui …tui….
_ ông mà ko ra…là chết với tui nghe chưa…tít…tít….tít…..
“Đúng là Ly thật rồi…người đẹp trong mộng một thời của mình…ko hiểu sao đang trong năm học mà cô ấy lại về nhỉ…đành phải trốn 1 buổi vậy..”
Vừa bước chân xuống phòng khách…Hùng đã thấy Hồng đang ngồi trên sofa ghi chép tính toán gì đó , trên bàn toàn những thứ giấy tờ lỉnh kỉnh , vừa thấy hùng, Hồng vội kéo chàng lai…
_ Dậy rồi hả…lai mẹ nhớ chút nào..
_mẹ ơi là mẹ….sao ko gọi con dây đi học ..có biết mấy h rồi ko !
_trời….lúc sáng gọi quá trời…có thấy anh nhúc nhích đâu…lại còn đạp tui nữa chớ..
_ủa…có kêu ko…sao ko nghe thấy gì hết…
_có…mà thôi…nay nghỉ hoc buoi đi….ở nhà giúp mẹ cái…
_ ơ…nghỉ…à…
_uhm…nghỉ đi…để chút mẹ gọi điện cho cô giáo cho…h con giúp mẹ thu dọn hết đống lỉnh kỉnh này đi…cái gì của mình thì cất vào , còn cái gì của người ta thì để riêng ra chút người ta đến lấy…
_ Trời ! – h thì hùng mới để ý…bãi chiến trường đêm qua h vẫn còn y nguyên …nhìn những chiếc bàn ngổn ngang bát đĩa , ly tách …dưới sàn thì đầy vỏ bia khăn giấy lượm thượm…hùng thở dài ngán ngẩm…
_ sao mẹ ko để mấy người đó đến don dẹp….2 người làm sao được hết đống này !
_ thì mẹ có bảo là phai don hết đâu…chỉ cần con lựa ra những thứ nào của nhà mình thôi mà…mẹ sợ để người ta don lỡ người ta cầm nhầm thì sao…toàn thứ đắt tiền…
_ nhưng mà….nay…con có bài kiểm tra…hay mẹ nhờ ông ba với bà ngọc đi- một lời nói dối nhanh chóng đươc hùng bịa ra để lý giải cho sự biến nhát của cậu…
_ ba con với chị đi từ sáng rôi mà…vậy thôi..để mẹ tư làm cũng đươc…vậy con cứ đi đi ko trễ..
_ con đi nghen…
bước từng bước ra cửa…nhìn me đứng đó giữa đống đồ ngổn ngang…hùng lại cảm thấy tự dưng thật ân hận…nhưng đã lỡ nói dối rồi…biêt làm sao đươc…
Vừa lúc đó , một chiếc xe tải nhỏ từ đâu xuất hiện đỗ trước nhà Hùng…từ trong xe một người thanh niên bước ra gọi vọng vào trong sân
_ em ơi…cho anh hỏi có phải đây là nhà ông Chiến ko..
_ da phải, anh đến don đồ phải ko
_uhm…ba mẹ có ở nhà ko em…
_có luôn…hehe…
mở cửa ra cho nguoi thanh nien vào…h thì hùng cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm phần nào…vậy là Hồng ko phải don một mình…nhưng nếu hùng biết những gì sắp dien ra trong kia khi câu đi…thì chắc hẳn…hùng đã pham một sai lầm lớn….