Những Người Mẹ - Chương 100
_ Vũ…buông mẹ ra đi… – Câu nói có gì đó thật hờ hững của Kiều làm gương mặt hớn hở của Vũ dần xìu xuống…dù ko hiểu tại sao Kiều tỏ ra vo tình như vậy , nhưng chàng vẫn gượng cười nắm lấy tay kiều
_ ôm chút thôi mà…
Giật tay ra khỏi Vũ , Kiều đẩy con ra rồi dậy bước khỏi giường …
_ ơ…mẹ…sao vậy ! – bật dậy đuổi theo Kiều , Vũ muốn biết vì sao mẹ lại mang thái độ hằn học như vậy từ đêm qua đến h nhưng vừa bước đến nhà tắm , Kiều đã đóng sầm cửa lại ngay trước mặt Vũ…cậu đành hậm hực đứng dựa vào tường chờ mẹ ra …
_sao vậy cưng …mới sáng mà làm gì mặt hầm hầm vậy ! – Quay sang , thì ra là Lan …vẫn cái nụ cười châm chọc ấy đầy ẩn ý ấy…nó làm Vũ cảm thấy có điều gì đó thật bức bối khó chịu mỗi lần đứng bên cạnh Lan …ko phải là cảm giác yêu thương chân thật như lúc trước nữa…
_à…em đang chờ đi vệ sinh thôi ..
_chứ ko phải chờ mẹ ra hỏi chuyện lúc tối hả ! – Lan lật tẩy Vũ ngay tức thì …làm cậu ko biết phải nói gì ngoài cười qua quýt
_uhm…hihi…em..định hỏi mẹ tối qua đi đâu ấy mà…tại thấy mẹ uống say nên lo thôi
_Thương mẹ ghê ta…vậy ko định hỏi chị đã hết đau chưa hả ! – lại một lần nữa Lan làm Vũ cứng họng ko nói được gì…nụ cười gượng gạo lại xuất hiện trên môi vũ , tiến lại gần lan …vũ đặt tay lên vai nàng vỗ vỗ …
_uhm…haha…cần gì hỏi…thấy chị vầy là biết khỏe rồi đúng ko…
_có quan tâm gì đến tôi đâu mà…chị em thế đấy ! – Lan quay đi làm bộ giận dỗi …đôi môiướt ướt cong cong xinh đẹp chợt làm vũ xao lòng…
_ trời ! sao ko quan tâm…lo lắm luôn ấy…hihi…đói bụng chưa , chở đi ăn nha
_thôi khỏi..đừng tìm cách lấy lòng tôi !
_hihi…làm bộ hoài…đi …. – đẩy Lan xuống cầu thang ….Vũ vừa đi vừa ngoái lại phía cảnh cửa phòng tắm…gương mặt đầy ấm ức của Kiều…cứ đeo lấy tâm trí của Vũ ko thôi…
******
Đạp mạnh cánh cổng sắt …Quân bực bội rủa thầm
_ chết hết ở đâu rồi hay sao mà bấm chuông hoài ko thấy ai ra vậy !
Bám vào thanh sắt, Quân cố rướng cổ hét thật to thêm lần nữa
_ Cô Nga ơi ! mở cửa xem nào…..Vi ơi ….mày có trong nhà kooooooooo!
_ Đây ! từ từ ! mày làm gì mà hét toáng lên vậy Quân… – Từ trong sân , người hiếm khi ra mở cửa nhất lại xuất hiện..đó là lệ ….
_bấm chuông mãi mà có ai đâu… – quân cau có dắt xe vào sân …
_ mà mày đi đâu từ hôm qua đến h thế…lại đi đàn đúm à…
_ đàn đúm đâu mà đàn đúm….ngủ nhà bạn thôi….ơ..
Giờ thì Quân mới để ý…gương mặt của Lệ sáng nay thật lờ đờ chứ ko tươi tỉnh như mọi ngày…ko buồn nghe quân nói hết câu…lệ quay bước vào trong…nếu như ngày thường thì Lệ sẽ phải chửi cho quân té tát từ ngoài cửa vào tận giường…nhưng hôm nay thì lại khác…
vừa bước vào trong nhà …quân đã thấy lệ ngồi trên sofa …đôi tay yếu ớt nâng ly nước lên nhấp 1 ngụm rồi tựa đầu xuống nệm thở hổn hển…”ơ…sao vậy ta ” định lại gần nhìn mẹ cho rõ , nhưng cái khoảng cách xa vời giữa hai mẹ con bấy lâu nay đâu dễ thu hẹp…ngồi xuống ghế…đối diện, quân cũng giả vờ rót nước uống…
_ à…sao ko thấy chị nga với con vi đâu hết vậy!
_lại hỏi trổng ko à ! – giọng Lệ lừ đừ đáp
_ hehe…sorry mama…
_Nga về quê rồi…còn vi đi học từ sáng…à…anh cũng đi học đi…còn ngồi đó nữa…7 h rồi
_biết rồi… – Quân ngán ngẩm đáp…ko còn lý do “chính đáng” nào để cúp thêm …Quân đành lê lên phòng thay quần áo…nhưng vừa xuống dưới nhà …Mặt quân đã tái mét ko còn giọt máu…trên chiếc ghế sofa , Lệ nằm đó đầu gục xuống đất , tay buông thõng chạm nền nhà …
_Trời ! – vứt cái balo xuống đất , quân lao đến nâng lệ dậy
_ Lệ…mẹ…ơi…sao vậy … – tát tát vào má nàng mấy cái…lệ vẫn ko chút động đậy…trên gương mặt trắng bệch của nàng , mồ hôi đã túa ra như tắm …người nàng nóng như lò hấp…” thôi xong…lên cơn sốt rồi ”
bế lệ lên phòng , Quân vội vã rút dt ra vừa định gọi 115 thì…
_ Nước… – Tiếng lệ khẽ gọi …
_Cái gì…mẹ nói gì…
_ Nước…
_à…à..nước..chờ chút… – lao xuống nhà , Quân ôm lốc bò húc lên cho lệ…
_ uống đi mẹ…khỏe liền thôi ! – nâng đầu Lệ dậy , quân dí lon nước tăng lực vào miệng nàng
nhưng vừa ngửi thấy mùi bò húc nồng nặc …mặt lệ đã nhăn nhó đầy khó chịu …
_nước lọc….
_à…sao ko nói sớm….
Đặt lệ xuống lại , quân lại phòng xuống nhà dưới…cứ như vậy …lần lượt là khăn …rồi đá…rồi thuốc…Lúc lệ yên giấc cũng là lúc hai chân Quân tê lên mỏi nhừ .. Tựa lưng vào thành giường…quân thở hổn hển vì mệt ” đúng là chăm người ốm cực thiệt…ko biết hồi nhỏ mẹ có chăm sóc mình…”kĩ càng ” như vầy ko ” , vừa cầm lon bò húc lên định uống một ngụm thì từ dưới nhà , tiếng chuông gọi cửa vọng lên …
_ may quá , chắc là bà nga lên rồi..đỡ thật – Quân cười thầm…nhưng vừa lao xuống nhà , gã đã trừng mắt nhìn người đang đứng trước cửa…đó là Quốc…
_ chú đến làm gì thế… – Đứng bên trong sân nhà , quân hỏi vọng ra
_ cái thằng…mở cửa đã nào …để chú đứng ngoài luôn à
Dù ko muốn cho Quốc vào nhà chút nào …nhưng quân đành đẩy cửa cho Quốc vào
_Mẹ đâu… – Quốc nhìn quanh , nhưng ko thấy bóng lê đâu
_có gì ko ? – quân đáp trổng ko
_ thì có chuyện mà…mẹ đâu nói nghe xem nào …!
_ trên phòng, đang ốm vật kìa ! chú đừng có đến đòi hỏi này nọ nữa ! nhà tôi nay bếch bác lắm rồi…
_ haha …chú mày mà cũng biết nhà bếch bác à…haha – Quốc bật cười châm chọc làm quân tức điên lên …nếu mà ko phải chú cháu thì có lẽ…Quân đã phồng tôm cho Quốc một cái…
….
Dù đang sốt mê man…nhưng nghe tiếng bước chân của 2 người cùng lúc…Lệ khẽ mở mắt ra xem là ai…thì ra là Quốc
_ Quốc hả…đến có gì ko em … -giọng nàng thều thào…
_à…có chuyện cần gấp chị à…
_chuyện gi…em nói đi…
Quay sang nhìn quân .quốc tỏ ý rằng Quân là kẻ thừa thãi trong phòng này…Nhưng quân vẫn lì lợm đứng đó ko chịu đi …
_quân…ra ngoài đi con…đi mua cho mẹ chút cháo đi….mẹ đói …
_trời…đâu biết chỗ nào mà mua.. – quân cự nụ …thật ra gã muốn ở lại để nghe xem quốc lại định dụ dỗ gì mẹ mình …
_ ở đầu đường thôi..chỗ bán cháo cho trẻ em ấy…nhanh đi…giúp mẹ đi..
Ko còn cách nào để khướt từ…Quân đành tức tối quay đi….
Khi căn phòng chỉ còn lại 2 người . lệ gượng dậy
_ sao…có gì nói đi
_cũng ko có gì to tát…chả là bệnh viện người ta…yêu cầu đóng tiền viện phí..
_ủa…hôm bữa chị mới đóng rồi mà…cũng có em ở đó mà…
_ phải…nhưng lần này là chi phí phát sinh…để duy trì cho anh….em cũng ko định phiền chị đâu…nhưng mà…tiền nhà hàng làm ra cũng đã hết rồi…nên phải qua đây
_ uhm…chị biết..bữa h có buôn ban được gì đâu mà có lãi…vậy em chờ chút…chị đi lấy…
gượng dậy ra khỏi giường Lệ tiến lại gần bức tường…hạ bức tranh xuống…tay nàng run rẩy vặn từng mã số …nàng vẫn ko biết rằng…từ nãy h đứng sau lưng…ánh mắt của quốc vẫn chăm chú dõi theo từng ngón tay nàng…từng mã số đã được quốc ghi nhớ..một nụ cười đen tối hiện lên trên môi quốc….