Những người Đàn Bà Dâm Loàn - Phần 41
“Đoàng, đoàng…” Bất ngờ, hai tiếng nổ lớn vang lên. Một viên đạn được bắn ra phá vỡ cửa kính, một viên khác găm thẳng vào con dao bấm ngay khi nó vừa chạm tới yết hầu của Thảo My. Con dao bị bắn ra, ghim thẳng vào tay một thằng khác, hắn ôm tay rú lên:
– A… a… a…
Cánh cửa phòng khách bị phá tan tành. Cảnh sát hình sự ập vào trong nhà ngay lập tức, chĩa thẳng súng vào đầu của ba thằng:
– Đứng im, các anh đã bị bắt.
Sự việc diễn ra quá nhanh đến nỗi ba thằng khốn không kịp trở tay, chỉ biết ngồi sụp xuống và đưa tay ôm lên đầu. David Đức từ bên ngoài lao vào nhanh như chớp. Hắn ôm lấy Thảo My vào lòng, khói súng vẫn còn bốc nghi ngút trên đầu khẩu súng lục trên tay hắn:
– Xin lỗi em… anh đã tới trễ… có anh ở đây rồi…
Thảo My khóc như mưa, hắn tới chậm một giây nữa thôi là nàng hồn lìa khỏi xác rồi, tim Thảo My vẫn đập loạn xạ. Nàng vục đầu vào lồng ngực hắn khóc nức nở, mặc xác thân thể của mình đang không có một thứ gì để che đậy và trên người nàng đang nhơ nhớp tinh trùng của ba gã khốn nạn kia.
Thảo Nguyên ngồi ngay phía sau lưng nàng, cô ta đắp nhẹ một tấm mền mỏng lên người Thảo My. Ba gã du côn khốn kiếp kia bị còng tay và bị giải ra xe ngay lập tức, không có ai để ý tới nụ cười nham hiểm mà David Đức dành cho Thảo Nguyên…
…
Sáng hôm sau, một chiếc xe hơi sang trọng đã đỗ ngay trước cửa nhà ông Thành, bước xuống xe là ba người đàn ông mặc vest lịch sự, bọn họ vừa ra khỏi xe thì Thảo My cũng bước ra cổng:
– Các… các người là ai?
– Thưa cô Thảo My, chủ tịch sợ cô sẽ gặp nguy hiểm trên đường về bởi những trò bẩn thỉu của David Đức nên sáng sớm đã đưa chúng tôi tới đây bảo vệ cô trở về an toàn.
Thảo My không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Hành lý của nàng được chúng cho lên xe, một gã bước vào trong, lái chiếc xe của nàng về. Còn Thảo My vào trong xe cùng hai gã đó. Hai chiếc xe phóng vút ra khỏi thành phố, chạy nhanh vào đường cao tốc, lao vun vút về thủ đô. Thảo Nguyên nhìn màn hình:
– Thảo My đã về thành phố.
– Được, chúng ta đi, gọi điện cho bọn chúng, phối hợp nhịp nhàng vào.
– Vâng, thưa chủ tịch… nhưng, như vậy có nhẫn tâm quá không?
– Thảo Nguyên à Thảo Nguyên, thương trường như chiến trường, nếu em nhân từ với kẻ thù, tức là e đã thắt thòng lọng vào cổ mình rồi đó. Có biết không…
Thảo Nguyên không nói gì, chỉ biết thở dài, nàng bấm máy:
– Alo, đội trưởng đội cảnh sát phòng chống tội phạm phải không? Là tôi, Thảo Nguyên, trợ lý của chủ tịch David Đức đây. Các anh đã sẵn sàng chưa, mục tiêu đang di chuyển rồi. Tốt, hãy nhớ theo sát và hành động…
Chiếc xe chở Thảo Nguyên và David Đức đi ngay khoảng 30 phút sau đó. Và khá lâu sau thì chuông điện thoại của hắn reo vang. David Đức mỉm cười bấm máy:
– Đến giờ diễn rồi. Alo…
– Chủ tịch, chúng tôi đã đưa Thảo My về tới nhà cô ấy.
– Tốt, phần thưởng của các cậu đấy, chăm sóc cô ấy cho tốt vào. Nhớ, phải thật gọn gàng đấy.
– Hehehe… cảm ơn chủ tịch.
– HOÀNG LONG, ANH LÀ ĐỒ KHỐN NẠN. – Tiếng Thảo My hét lên qua điện thoại khiến David Đức không khỏi bật cười. Hắn cố tình gằn giọng, nói to để cho cô nghe rõ.
– Xin lỗi Thảo My, tôi không còn cách nào khác.
David Đức tắt phụp máy, mỉm cười, Thảo Nguyên lên tiếng:
– Chủ tịch, hẳn là Hoàng Long cũng không thể ngờ anh lại có cái biệt tài giả giọng thế này, hắn sẽ phải điên đầu lên cho mà coi.
– Haha… nào, chúng ta cùng tới đó và cứu Thảo My thôi.
Chiếc xe của hắn tiếp tục lao vút trên đường cao tốc…
…
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Thảo My vừa tắm vừa khóc nức nở, ở bên ngoài, Thảo Nguyên không khỏi xót xa:
– Chủ tịch, nếu vừa rồi anh bắn trượt, thì cô ấy… cô ấy…
– Thì chỉ có thể trách cô ta vắn số thôi, kế hoạch lại phải thay đổi.
Hắn nhún vai rửng rưng:
– Anh… – Thảo Nguyên bất bình.
– Hahaha… làm gì căng thẳng vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng bắn súng của mình. Vì vậy nên em yên tâm đi…
– Hứ… đáng ghét…
– Em đừng quê, Thảo My vốn rất thông minh và nhạy bén. Nếu không diễn cho thật sâu, cô ấy sẽ không tin đâu.
Hai người vừa dứt tiếng nói thì vòi nước bên trong cũng ngừng chảy. Thảo My lau người, nàng mặc đồ vào người rồi bước ra, nhìn David Đức và Thảo Nguyên, nàng thở dài đưa đến quyết định cuối cùng. Thảo My bước đến chiếc két sắt để trong phòng, nàng mở nó, lôi ra một đống giấy tờ, chứng từ giao cho David Đức rồi nói:
– Đây là toàn bộ giấy tờ sai phạm, trốn thuế, gian lận, đút lót quan chức cấp cao trong công việc làm ăn của Beverage trong suốt một năm qua, anh có thể dùng nó mà hủy hoại Hoàng Long được rồi.
– Thảo My, cảm ơn cô.
David Đức nhận số tài liệu từ tay Thảo My và tiếp tục lên tiếng:
– Bây giờ, tôi sẽ cho người bắt hắn ngay lập tức, nhưng trước hết, tôi sẽ để Thảo Nguyên đưa em tới một nơi thật an toàn đã. Thảo Nguyên, mau chuẩn bị đồ, đưa cô ấy đi.
– Rõ, thưa chủ tịch…
…
– Đây không phải Thảo My…
– Ý em là sao.
– Ý em là, đây không phải Thảo My đã từng làm việc cho chúng ta, anh xâu chuỗi sự kiện lại xem, tại sao việc chúng ta hối lộ gã bộ trưởng đó David Đức lại biết, hơn nữa, cuộc hội thoại của David Đức mà Thảo My mang về rõ ràng là cố tình lừa gạt cho chúng ta sập bẫy.
– Ý… ý em là…
– Thảo My… có thể không còn là Thảo My của chúng ta nữa…
Hoàng Long khoát tay:
– Quỳnh Trang à, anh không tin Thảo My bán đứng chúng ta. Cô ấy làm việc cho Beverage bao nhiêu năm nay rồi, anh còn lạ gì Thảo My nữa. Có thể cô ấy trúng phải gian kế của tên khốn nạn đó thôi. Tốt nhất chờ tới ngày mai, Thảo My trở về đây đã.
Quá trưa hôm sau, Quỳnh Trang sốt ruột:
– Anh, sao giờ này Thảo My vẫn chưa tới, điện thoại cũng không liên lạc được.
– Đi, chúng ta tới nhà cô ấy xem sao.
Hai người vừa bước ra cửa thì cảnh sát ập tới ngay lập tức trong sự ngỡ ngàng của cả Hoàng Long và Quỳnh Trang:
– Chủ tịch Hoàng Long, xin lỗi nhưng chúng tôi buộc phải bắt giữ anh.
– Bỏ tay ra khỏi người tôi, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không vậy?
Gã cảnh sát lạnh lùng:
– Tôi biết, anh là Hoàng Long, chủ tịch của công ty Beverage. Một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất Việt Nam. Nhưng anh đang bị cáo buộc trốn thuế, gian lận trong đấu thầu khu căn hộ chung cư cao cấp, dự án ven Hồ Tây. Còn nữa, anh bị cáo buộc hối lộ quan chức nhà nước, cụ thể ở đây là ngài bộ trưởng bộ xây dựng. Còng tay anh ta lại.
Gã vừa nói xong thì ngay lập tức một viên cảnh sát khác lên còng tay Hoàng Long. Quỳnh Trang hốt hoảng:
– Anh nói vậy là sao… ai, ai tố cáo anh ấy?
– Là cô Thảo My… – Gã cảnh sát lạnh lùng đáp.
– Cái gì…
Khi chiếc xe chở Hoàng Long lao vút ra khỏi căn biệt thự, cánh nhà báo, phóng viên bên ngoài liên tục chụp hình phỏng vấn Quỳnh Trang, nhưng họ nhanh chóng bị đuổi ra ngoài, Quỳnh Trang đi nhanh vào trong nhà, nàng định bấm số gọi cho luật sư của mình thì điện thoại của David Đức gọi tới…
Tin tức Hoàng Long bị bắt nhanh chóng lan nhanh trên mạng xã hội và các kênh thông tin truyền thông. Với những chứng cứ xác thực mà David Đức thu thập từ Thảo My cộng với đoạn ghi âm cuộc hội thoại của Hoàng Long và Thảo My khiến cho Hoàng Long bị bắt giam ngay sau đó và chuẩn bị chờ tới ngay ra tòa. Mấy ngày sau, Quỳnh Trang phải nhờ sự can thiệp từ luật sư của cô mới có thể vào thăm chồng:
– Quỳnh Trang, hãy tìm thời điểm thích hợp, nhờ các mối quan hệ, sớm đưa anh ra khỏi đây. Hãy đưa anh ra khỏi nơi gớm ghiếc này.
– Hoàng Long, em sẽ lo liệu, nhưng…
Thấy Quỳnh Trang có vẻ đắn đo, Hoàng Long liền lên tiếng:
– Nhưng gì…
– Nhưng, ngay sau khi anh ra khỏi nhà, thì hắn gọi điện tới…
…
– Alo, tôi rất buồn khi nghe tin chồng cô bị bắt, nhưng nếu cô muốn, tôi có thể đưa anh ấy ra khỏi tù.
– Anh muốn gì, rốt cuộc anh muốn gì. – Quỳnh Trang hét lên trong điện thoại.
– Hahaha… đừng hét lên như vậy, hỏng thanh quản đấy… để giành nó mà… rên… hehehe… nhớ nhé. Tôi sẽ chờ cô.
…
– Khốn kiếp.
Hoàng Long tức giận, anh ném mạnh chiếc ghế đang ngồi vào góc tướng rồi bước đến bên vợ, lấy hai tay ôm má nàng:
– Quỳnh Trang, nghe anh nói đây. Cho dù anh có phải ngồi trong này cả đời, em cũng không được để tên khốn đó đạt được mục đích. Hãy hứa với anh.
Quỳnh Trang không trả lời, nàng ngước mắt lên nhìn chồng, ánh mắt đầy quả quyết và kiên định. Tối hôm đó, trong căn biệt thự lạnh lẽo, chỉ có một mình mình, Quỳnh Trang đắn đo, suy nghĩ một hồi lâu rồi cuối cùng, cô nhấp hết ly rượu vang trên tay và quyết định thay váy vào người…
Chiếc taxi đưa Quỳnh Trang tới ngôi biệt thự mà David Đức mua lại của Trung và Thảo Anh. Cô bước xuống, chưa kịp bấm chuông thì cánh cửa tự động chạy sang. Quỳnh Trang bước vào trong, nó ngay lập tức tự đóng lại, như thể cánh cửa chỉ chờ sự xuất hiện của nàng. Quỳnh Trang bước vào cửa chính, nàng mở cửa đi vào, bên trong không có ai, Quỳnh Trang bước vào đến giữa gian phòng khách thì giọng nói của David Đức vang vọng từ trên tầng hai xuống:
– Tôi chờ cô lâu quá rồi.
David Đức từ bên cầu thang bước dần xuống, mắt dán chặt vào cơ thể Quỳnh Trang và khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Quỳnh Trang quá kiêu sa trong chiếc váy đầm dạ dội, bên trên là lớp vải ren xuyên thấu, khoe trọn nửa bầu ngực căng tròn đang nhấp nhô lên xuống của nàng, ở dưới, chân váy xẻ lên tới tận tới tận bẹn, khoe trọn cặp chân dài miên man trắng không tì vết mỗi khi Quỳnh Trang sánh bước. Quỳnh Trang ngước mắt lên nhìn hắn:
– Tôi không hiểu tại sao anh lại làm tất cả mọi chuyện như vậy, chỉ vì muốn có cho bằng được vợ của một người đàn ông khác. Nhưng tối nay… tôi… tôi không biết phải thỏa mãn anh như thế nào khi anh cướp đi sự tự do của anh ấy.
Ánh mắt Quỳnh Trang ngước lên nhìn hắn, có cái gì đó căm phẫn, bất lực, lại có cái gì đó cam chịu, hai hàng lệ của nàng đã trực rơi. Quỳnh Trang nhìn hắn, nàng khẽ gạt nước mắt, tiếp tục:
– Nhưng tôi muốn có bằng chứng, hoặc ít nhất là xóa sạch mọi tội lỗi mà mấy người đã gài bẫy anh ấy.
David Đức không trả lời nàng, hắn nhẹ nhàng bước từng bước xuống bậc cầu thang và lên tiếng:
– Cha tôi từng nói, không ai tự nhiên mà giàu có. Đằng sau mỗi gia tài là một tội ác. Không phải là cô không có năng lực, cả tôi cũng vậy.
David Đức đứng đối diện nàng, hắn ngắm nhìn Quỳnh Trang, mỉm cười. Nhưng Quỳnh Trang vẫn chưa hiểu hàm ý trong câu nói của hắn:
– Tôi không hiểu anh đang nói gì.
– Tôi cũng nghĩ vậy, mà cô đâu có đến đây để tranh cãi. Tại sao phải tranh cãi, đúng không? Chúng ta nên làm theo mục đích cô đến đây. Mau nào… quyến rũ tôi đi.
Quỳnh Trang nhìn hắn, gắt lên:
– Tôi không phải là nô lệ chỉ để khiến anh vui vẻ. Tôi không phải nô lệ tiền bạc.
– Chẳng ai thực sự làm chuyện đó vì tiền cả. Cho dù là gái điếm cũng không bán tình dục…
David Đức vừa nói vừa quay lưng về phía nàng, hắn đi tới căn phòng bếp và rót ra hai ly rượu vang:
– Thật ra, họ tính phí để cô rời khỏi giường sau khi làm tình. Và cô cũng có thể rời khỏi căn phòng này với bằng chứng trong tay. Nếu cô cuồng nhiệt với tôi một cách thật điên dại, trụy lạc.
Hắn vừa nói vừa quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt thách thức, trêu tức sự bất lực của Quỳnh Trang. Nàng phẫn uất nhìn hắn:
– Anh đúng là một tên hèn hạ khốn kiếp.
– Haha… chửi hay lắm… tôi sẽ coi như đó là một lời khen.
Hắn mỉm cười, thậm chỉ còn cảm thấy thích thú khi bị chửi như vậy, hắn lầm lì bước tới bên Quỳnh Trang, đưa cho nàng một ly rượu mạnh:
– Của cô đây. Tôi sẽ giúp cô, theo tôi thấy, thì cô chỉ còn hai lựa chọn. Một là trở thành nô lệ.
David Đức khoái trá khi nhìn khuôn mặt uất nghẹn của Quỳnh Trang, hắn tiếp tục đắc ý:
– Hai là bà góa. Tin tôi đi, tôi có thể tống hắn vào tù, thì cũng có thể làm hắn bốc khói ở trong đó.
Quỳnh Trang khóc nghẹn trong lòng, không thốt ra nổi một tiếng nấc, nàng đón ly rượu trên tay hắn. Nàng nhìn hắn, đắn đo mất 30 giây rồi mới đi tới quyết định cuối cùng. Khuôn mặt Quỳnh Trang giãn ra, ánh mắt nàng thay đổi, khóe miệng nàng khẽ mỉm cười nhìn hắn. Quỳnh Trang đưa ly rượu trên tay uống cạn trước anh mắt của David Đức. Hắn mỉm cười, đặt ly rượu xuống bàn…