Những người Đàn Bà Dâm Loàn - Phần 25
Hắn nhướng mắt chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, theo dõi buổi truyền hình trực tiếp lễ khánh thành bệnh viện tưởng niệm Hoàng Minh của công ty Beverage, hắn mỉm cười rồi rít lên qua kẽ răng:
– Để rồi xem, mấy người còn khoác lác được bao lâu…
Kết thúc buổi phỏng vấn. Tất cả mọi người như tĩnh lặng, có cái gì đó đọng lại trong lòng mỗi người. Sau buổi khánh thành bệnh viện, Trung lái xe trở về nhà mà trong lòng vẫn thấy vô cùng bâng khuâng. Chiếc xe đang chạy băng băng trên đường thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Trung nhìn màn hình, anh phấn khởi:
– Alo, Thảo Nguyên, em có khỏe không?
– Dạ, em khỏe. A có khỏe không, em muốn gặp a nè.
– Gặp nhau sao? Em ra Hà Nội rồi à?
– Dạ, em ra rồi, anh quay lại quán cafe Maldives trên tầng 21 tòa chung cư Vinhome gần bệnh viện tưởng niệm Hoàng Minh nha. Em đợi.
– Được, anh đến ngay.
Trung hí hửng quay xe lại, anh phóng vun vút trở lại bệnh viện, không quên gọi điện báo cho Thảo Anh có thể tối nay anh về muộn. Thật hên quá. Không ngờ lại được gặp Thảo Nguyên ngoài này. Ngồi trên quán cà phê, Thảo Nguyên hạ chiếc iphone xuống mỉm cười nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện nàng:
– Anh ta đã quay lại.
Người đàn ông khẽ mỉm cười nhấc điện thoại lên:
– Các cậu được phép hành động, nhưng nhớ chỉ được hăm dọa, không được làm hại họ.
– …
Thảo Nguyên nghe loáng thoáng đầu bên kia đáp lại:
– Rõ thưa sếp… hehehe…
– Chúng ta làm như vậy có quá đáng quá không? – Thảo Nguyên hơi lo lắng.
– Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, không phải anh đã dạy em điều này rồi sao?
– Em biết… nhưng… anh ấy… anh ấy… hơn nữa bọn chúng đã làm trái ý anh một lần, lần này liệu có an toàn không?
– Được rồi, anh biết việc mình đang làm. Đôi khi không nhẫn tâm thì không thể làm việc lớn được. Em kiên nhẫn chờ đi. Hơn nữa, bây giờ cũng chẳng tìm được ai đó có thể làm việc này tốt hơn chúng.
– Nhưng…
– Đừng lo, nếu chúng vẫn cố tình làm trái ý anh. Chúng sẽ phải trả giá.
Thảo Nguyên thở dài, đôi khi nàng không biết việc mình đang làm có là đúng hay sai nữa. Nhưng giờ tên đã bắn đi, không thể rút lại được nữa rồi.
Trung cho xe đánh vào chung cư, thang máy đưa anh lên tầng 21 của một chung cư cao cấp. Anh bước ra khỏi thang máy nhìn quanh. Thảo Nguyên đang ngồi ở một bàn gần phía ban công. Bóng dáng một người đàn ông quen thuộc đứng ngay cạnh Thảo Nguyên đang đưa mắt nhìn xuống dưới, hướng về phía bệnh viện mà Hoàng Long mới thành lập. Trung nhẹ nhàng bước tới bên Thảo Nguyên:
– Em chờ anh có lâu không? Ra Hà Nội sao không gọi điện báo trước cho anh.
Thảo Nguyên mỉm cười nhìn anh. Lúc này, người đàn ông bí hiểm quay đầu lại, Trung nhìn anh ta và cảm thấy bất ngờ:
– Trời ơi, chủ tịch, cả anh cũng ra sao?
Trung ân cần bước tới mỉm cười rồi bắt tay David Đức rồi bắt tay Thảo Nguyên:
– Chúc mừng anh đã đạt được những thành công lớn. Mời ngồi.
– Có gì đáng nói đâu. Tất cả là nhờ chủ tịch và bên tập đoàn đã ưu ái và giúp đỡ.
– Em và chủ tịch vừa mới ra hôm qua. Chủ tịch có việc muốn bàn với anh. Bây giờ em sẽ ra ngoài, không làm phiền tới hai người nữa ạ.
Thảo Nguyên đứng dậy và bước ra khỏi quán. Nàng đi sát gần anh, Mùi hương nước hoa sang trọng và hương thơm phụ nữ của Thảo Nguyên khiến Trung say đắm, anh đưa mắt nhìn theo bóng dáng yểu điệu quen thuộc đó cho tới khi nó khuất hẳn mới thôi. David Đức mỉm cười:
– Cô ấy vẫn rất xinh đẹp đúng không?
– À… vâng… xin lỗi chủ tịch. Tôi thất thố quá. Nhưng quả thực là trông Thảo Nguyên còn hấp dẫn hơn mấy tháng trước rất nhiều.
– Được rồi, mời anh uống nước.
Trung đưa miệng nhấp ly cafe, sau đó anh lên tiếng:
– Không biết chủ tịch lần này ra Bắc gặp tôi có việc gì chỉ dạỵ.
David Đức bật cười:
– Chỉ dạy thì tôi không dám, nhưng có việc muốn nhờ tới anh đây. Lần này tôi và Thảo Nguyên ra, chưa có ai biết cả, anh là người đầu tiên. Vì vậy mong anh giữ bí mật cho chuyến đi này của chúng tôi.
– Vâng, tôi hiểu, nhưng có chuyện gì mà hai người lại bí mật đến vậy. – Trung nhìn vị chủ tịch trạc tuổi với mình, băn khoăn.
– Chúng tôi định mở rộng thị trường ra Hà Nội, sau đó tìm cách khiến cho đối thủ của tôi phải phá sản, hoặc ít nhất phải ủy quyền nó cho Minh Ký.
– Vậy sao? Tôi nghĩ công ty đó thật đen đủi khi gặp phải đối thủ là chủ tịch. – Trung nhẹ nhàng nhấp tiếp một nhấp cafe.
– Vậy, anh có tò mò chúng tôi muốn thâu tóm ai không?
– Chủ tịch sẽ nói ngay thôi, nếu không anh đâu có gọi tôi tới đây. – Trung vừa nói vừa uống nốt ly cafe trên tay.
– Anh rất thông minh. Tôi sẽ vào thẳng vấn đề? Công ty mà chúng tôi muốn thâu tóm chính là Beverage. – Hắn nhìn thẳng vào mắt Trung và không vòng vo.
– CÁI GÌ…
Trung như muốn phụt ly cafe ra khỏi miệng. Anh trợn mắt nhìn về phía David Đức như thăm dò, nhưng không thấy một chút gì là đùa cợt trên gương mặt của anh ta cả. Chuyện này là thế nào?
– Chủ… chủ tịch…
– Và tôi muốn mời anh về làm Phó tổng giám đốc cho Minh Ký, tôi sẽ tăng gấp 3 lương so với lương hiện tại của anh.
– Chủ tịch, anh đang sỉ nhục nhân phẩm của tôi đó, anh có biết không? – Trung gay gắt.
– Cứ bình tĩnh, anh hãy về nhà suy nghĩ, sáng mai trả lời tôi sau cũng được.
– Không cầm suy nghĩ, Nguyễn Thành Trung này tuy tài năng thấp kém, nhưng tôi cũng có được học đạo đức đàng hoàng. Tôi sẽ không bao giờ làm cái chuyện táng tận vô lương tâm đó.
Hai người tranh luận gay gắt suốt cả tiếng đồng hồ, ai cũng có những lập luận và lý lẽ riêng, rồi cuối cùng tranh luận đi vào ngõ cụt. Trung đứng dậy, anh quay người bước ra ngoài không quên ném lại cái nhìn sắc lẻm về phía David Đức còng một lời nói sắt đá:
– Chủ tịch. Beverage được thành lập đến nay đã qua 3 đời chủ tịch, trải qua bao nhiêu biến cố, nó cũng đã có một vị trí nhất định trong thương trường. Không phải nói cứ đánh đổ là sẽ đổ được luôn. Mong anh suy nghĩ lại, còn nếu như anh muốn đấu, chúng tôi cũng sẽ không e ngại.
– Anh hãy về đi, nhưng lưu ý, trái ý tôi anh sẽ phải trả giá.
– Được, tôi đã sẵn sàng.
Trung bước nhanh về phía thang máy, thang máy mở cửa thì đúng lúc Thảo Nguyên vừa bước ra:
– Ủa, hai người đã xong rồi sao?
Trung không trả lời, cũng không thèm nhìn nàng. Anh bước vào trong, bấm cửa trước ánh mắt ngơ ngác của Thảo Nguyên. Nàng quay lại bước đến bên David Đức:
– Như vậy là anh ta không đồng ý.
– Em thấy không? Em không thể hiểu rõ về một người đàn ông hơn một người đàn ông được đâu. – David Đức vừa mỉm cười vừa lên tiếng.
Thảo Nguyên không nói gì, nàng thán phục tài năng của người đàn ông này, nhưng trong lòng cũng có phần xót xa cho người đàn ông kia. David Đức lôi điện thoại ra bấm máy nhắn tin “Hắn đang quay về, nếu các cậu vẫn ở đó thì chuồn ngay đi”.
Mười phút sau. Anh lôi ra một chiếc laptop. Đăng nhập vào account. Những gì hiện ra trên màn hình khiến anh giận tím mặt:
– Thằng khốn. Bọn bay dám tiếp tục trái ý tao.
Thảo Nguyên chột dạ, nhìn khuôn mặt tím tái vì giận giữ của David Đức, nàng giật nhanh chiếc laptop quay lại. Nàng nhìn màn hình, rồi nhìn David Đức:
– Em đã nói rồi mà… tại sao anh vẫn để chúng làm…
Nàng như muốn hét vào mặt David Đức, anh chăm chăm nhìn nàng. Nhận ra thân phận của mình. Thảo Nguyên hạ giọng:
– Em… em xin lỗi… nhưng bọn chúng… bọn chúng…
Nàng nói mà hai hàng má ngấn lệ. David Đức nhìn nàng nhỏ nhẹ:
– Anh xin lỗi… lỗi là ở anh… yên tâm. Lần này anh sẽ bắt chúng phải trả giá.
– Anh… anh hứa chứ…
– Anh hứa. Nhưng chuyện đã đến nước này, thì bắt buộc phải diễn thật sâu thôi.
Trung lao vun vút trên đường về nhà, anh vẫn chưa nuốt nổi cơn giận. Hắn nghĩ mình là ai chứ, tưởng rằng dùng tiền là có thể mua chuộc anh được sao. Nực cười. Trung đánh xe về nhà, cánh cửa cổng mở toang tành. Anh cho xe vào trong sân rồi bấm khóa điện kéo cửa cổng lại. Kỳ lạ, sao hôm nay Thảo Anh và ba lại để cổng thế này, nhỡ trộm nó vào nhà rồi sao. Trung đánh xe vào hầm rồi trở lên nhà. Kỳ lạ, sao không thấy Thảo Anh và ba đâu, anh bước nhanh vào phòng khách.
Trời ơi, sao đồ đạc lại vương vãi như vậy. Bàn ghế tả tơi, anh bước vội tới bàn thì bỗng trượt chân suýt chút thì ngã. Nhấc chân lên anh thấy một chất nhầy nhầy dính vào tất. Nó là… Tinh Trung… đúng rồi… tinh trùng… trời ơi, cửa cổng mở, đồ đạc bừa bãi, trong phòng khách vung vãi tinh trùng, quần áo, đồ lót của Thảo Anh tả tơi khắp căn nhà. Không lẽ có trộm, trời ơi, vợ và ba anh gặp chuyện rồi. Thảo Anh đâu? Ba anh đâu? Hốt hoảng, Trung vừa chạy quanh vừa la lớn:
– Thảo Anh… Ba… hai người đâu rồi.
Trung gào lên nhưng không nghe thấy tiếng trả lời. Bỗng đâu trên phòng vang lên tiếng rên nho nhỏ vọng xuống:
– Ư… ư… ưm… ôi… a…
Trời, không lẽ bọn chúng lôi vợ anh lên tầng để hãm hiếp.
– KHỐN KIẾP.
Trung gầm lên, anh với tay cầm chiếc gậy sắt lao vút lên tầng. Tiếng rên của Thảo Anh phát ra từ chính phòng ngủ của hai người. Trung giật giật cửa, trời ơi, bị khóa. Anh luống cuống với lấy chiếc chìa khóa ở đỉa quần vặn vặn. Cánh cửa mở bung ra. Cảnh tượng hoang dâm vô cùng đập vào mắt khiến anh không dám tin nó là sự thật. Thảo Anh đang nằm chổng mông trên giường, quay về phía anh. Mông nàng vun lên cao vút, đầu bẹp hẳn xuống nệm đón nhận từng cú nhấp như trời giáng từ một người đàn ông quen thuộc đang dã bành bạch xuống: Ba của anh.
– Thảo Anh, Ba, hai người đang làm cái gì vậy.
Trung thét lên, mắt long sòng sọc. Nghe tiếng hét. Cả hai cố quay đầu lại. Thảo Anh rên rỉ:
– Anh… ư… về rồi ư… em… em… ư… sướng… sướng quá… mạnh lên ba…
Trung không dám tin vào mắt mình, anh đang bị vợ và ba mình cắm sừng. Quan trọng hơn là bị phát hiện nhưng hai người họ vẫn không dừng lại. Ông Thành vẫn đang đóng mạnh từng cú trời giáng vào lồn con dâu. Còn Thảo Anh thì vẫn rên rỉ ỉ ôi, còn kêu ba chồng địt mạnh lên. Điều này không giống với bình thường. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Trung gào lên:
– Hai người… dừng lại ngay.
– Ba… hự… ba xin lỗi… nhưng ba không dừng lại được… hự… ba xin lỗi con.
Ông Thành ánh mắt vẫn đờ đẫn, ông quay ra nhìn Trung lắp bắp, nhưng rồi lại ngay lập tức quay lại tiếp tục công việc giao phối với con dâu, cả hai cóc thèm quan tâm tới việc bị anh phát hiện cũng như cóc thèm để ý tới việc anh đang đứng chết trân nhìn hai người đang tan vào nhau. Như thể thế giới này là của riêng hai người họ vậy. Trung cảm thấy có cái gì đó không bình thường. Thảo Anh thì vẫn điên dại hẩy ngược mông về phía sau cho ông Thành nhấp xuống. Ánh mắt nàng đờ đẫn ý như ông Thành vậy, cả hai cơ thể đều trần trụi, bóng nhẫy mồ hôi nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Là một người lọc lõi trên giường Trung nhận ra ngay. Trời ơi, họ bị đánh thuốc rồi. Trung lao đến gạt ông Thành ra khỏi người Thảo Anh, bị đẩy ra một cách phũ phàng, con cặc nghe ‘póc’ một cái, tuột ra khỏi cái lồn ướt nhẹp của Thảo Anh, ông Thành theo đó ngã ngửa xuống nền nhà, mông đau ê ẩm nhưng vẫn chồm lên. Thảo Anh thấy hụt hẫng vì bị cắt ngang, nàng thì bật ngay dậy, vít cố chồng xuống mà hôn hít, liếm láp khắp khuôn mặt Trung.
Anh phải cố gắng lắm mới né tránh được. Thảo Anh như điên dại, nàng rên rỉ, ỉ ôi, bị cự tuyệt nàng lao đến vồ lấy ba chồng, hai người dính chặt với nhau bằng một nụ hôn cuồng vã. Phải cố gắng lắm Trung mới lôi được hai người họ vào nhà tắm. Cả hai bị anh đẩy vào bồn, thì lại dính chặt vào nhau như sam…
Từng dòng nước mát lạnh trên vòi hoa sen do Trung xả xuống cũng không khiến cho hai cơ thể nóng hừng hực kia giảm nhiệt được bao nhiêu. Trung cay đắng, anh nghiến răng chờ đợi. “Trời ơi, thằng khốn nạn. Cái giá mà mày bắt tao phải trả là thế này sao, bỉ ổi”. Trung gào lên trong tâm can. Đến mức thế này thì chuyện đã đi quá xa, không thể dừng lại được rồi. “Chờ đấy, tao sẽ trả mày gấp bội”
Trong bồn tắm Thảo Anh đang bị ba chồng ép sát vào tường. Thảo Anh một chân ghếch lên thành bồn tắm, một chân vẫn thõng dưới bồn, lưng nàng ép sát vào tường. Hai người tiếp tục cuốn lấy lưỡi nhau, lưỡi của ông tham lam lùa thật sâu vào cổ họng nàng, Thảo Anh ú ớ trong cuống họng nhưng vẫn không chịu thua, nàng cũng nút thật mạnh lưỡi của ba chồng, nàng quơ cánh tay loạn lên, vuốt ve khắp tấm lưng của ông Thành. Trong khi đó bàn tay to lớn mạnh mẽ của ông cũng vội vã sờ nắn khắp châu thân nàng. Cả hay vẫn miệt mài quấn chặt lấy nhau mà không thèm quan tâm tới thằng con (Và chồng) mình đang nhìn cảnh tượng trước mặt với đôi mắt rực lửa.
Lúc này, ông Thành đã rời môi con dâu, lưỡi ông di chuyển xuống phía dưới, ông kê miệng vào bầu vú của nàng mút lấy mút để, hành động trông như đứa trẻ con thèm khát bầu vú mẹ lâu ngày, ông cắn nhè nhẹ, nhay nhay, liếm liếm cái núm vú xinh xinh đã căng cứng của nàng. Thảo Anh thì ngửa cổ lên trần nhà tắm mà rên rỉ:
– Ư… ưm… bú mạnh lên đi Trung… em sướng… sướng… ư…
Trung nghe vợ rên rỉ tên của mình trong cơn mê sảng, vật vã, điều đó làm anh thấy nhẹ lòng đôi chút. Ít nhất thì nàng vẫn còn nghĩ người đàn ông đang hì hục trên cơ thể nàng chính là anh. Lúc này, ông Thành sau khi nút chùn chụt hai quả ngực trắng muốt no tròn của Thảo Anh thì đã rời miệng khỏi vú nàng, lưỡi ông lại tiếp tục đi chuyển dần xuống, đi qua chiếc bụng phẳng lì và để đôi môi trôi dần một cách tự do xuống gò mu cao mum múp đầy thịt. Ông ngoạm lấy múi thịt mum múp đó mà nút thật mạnh:
– Ư… a… a… chết em rồi… ư… ư… ư…
Thảo Anh rít lên qua kẽ răng khi lưỡi ba chồng lách nhẹ lưỡi vào trong đường nứt ở giữa đôi chân dài miên man thẳng tắp của nàng. Hai tay ông ôm chặt lấy bờ hông Thảo Anh, ông say sưa liếm mút miệt mài cái lồn mập mạp của con dâu mình. Thảo Anh đứng quằn quại co gập người lại mỗi khi lưỡi ba chồng rà rà trúng mòng đóc. Ông nút lấy nút để nhưng nước nhờn của nàng vẫn chảy dài xuống đầu gối. Ông Thành ra sức tấn công, hai chân Thảo Anh vô thức dang rộng ra hơn, hột le nàng vì thế mà nhô ra theo cơn nứng. Chỉ chờ có thế, ông ngoạm trọn lấy nó mà nút, mà mút.
– Ôi mẹ ơiii… chết em… em lại ra rồi… a… a… a…
Nàng nấc lên theo tiếng rên, hai tay xoa xoa lên cái đầu ông Thành một cách dữ dội. Mông liên tục hẩy mạnh vào mặt ông, nước nhờn cú theo cơn nứng mà xối xả ra ngoài.
Rời khỏi lồn Thảo Anh, ông lại liếm dần lên trên, chiếc lưỡi tiếp tục chu du ra lên vùng bụng, ngực, cổ và môi nàng. Hai người lại tiếp tục nút chặt lấy lưỡi của nhau. Nhưng lần này con cặc của ông đã sẵn sàng xung trận một lần nữa. Vừa nút lưỡi con dâu, ông vừa kê kê con cặc vào cửa lồn nàng rồi ấn một cái thật mạnh “Phụpppp…” “Ưm…”. Sau cú nhấp đó của ông là một tiếng rên khẽ phát ra trong cuống họng của Thảo Anh, ở ngay cánh đó vài mét. Trung nhắm chặt mắt đầy cay đắng.
Vừa nút lưỡi, ông Thành vừa nhấp nhè nhẹ con cặc vào trong cửa lồn Thảo Anh. Hai chân nàng như tiếp tục dang rộng ra để chứa chấp con cặc vĩ đại của ba chồng. Ông Thành đẩy dần tốc độ nhấp, cho tới khi tiếng da thịt va vào nhau bành bạch vang lên khắp phòng tắm thì cũng là lúc Thảo Anh phải nhả môi ông ra, nàng ngửa cổ lên trần nhà mà rú lên:
– Á… á… a… a… a… em sướng… sướng quá… mạnh lên anh… mạnh nữa lên anh… ư… ư…
Thấy nàng rên rỉ, ông nhấp càng lúc càng hăng. Ông tăng tốc độ nhấp như vũ bão, mặt đỏ gay gắt rồi bất ngờ rút con cặc nghe póc một tiếng ra khỏi lồn nàng. Ông thở dốc một hồi lấy sức, ông chưa muốn ra. Thảo Anh quỵ hẳn xuống thành bồn tắm, cả hai thở không ra hơi. Ông Thành hồi sức sau mấy giây lại tiếp tục vỗ vỗ vào mông nàng. Thảo Anh hiểu ý, nàng lồm cồm xoay người, chống hai tay vào thành bồn tắm, mông chổng ra phía sau, con sò ngao tiếp tục cao vút lên mời gọi. Ông Thành tiếp tục nhét cặc vào khe mông của con dâu, lần này ông tăng tốc như vũ bão ngay lập tức chứ không nhẹ nhàng nữa.
Ông địt nàng như chó địt nhau, ông địt bành bạch theo kiểu chó một hồi lâu lại đổi thế, ông bế nàng lên đâm xốc con cặc chéo từ dưới lên rồi xốc nàng tưng tưng, con cặc ông chọc không sót một chỗ nào trong người nàng, mỗi tư thế ông đều địt nàng cho đến khi nàng cực khoái mới đổi qua thế khác, còn Thảo Anh thì càng bị ông chơi nước nhờn lại càng ứa ra dàn dụa, cái dương vật dài ngoằng, to tướng của ông làm nàng mê mệt, cái dương vật khổng lồ của ba chồng như dùi đục muốn chẻ đôi háng nàng khiến nàng gào thét trong cơn đa cực khoái:
– Ôi… sướng… em sướng… sướng quá anh ơi… ư… ư… mạnh ứ… nữa lên đi anh… a… a… a…
– Hư… hự… sướng không em… anh địt em có sướng không… hự hự…
– Ư… sướng… chồng ơi… em sướng… của chồng to quá… e thích lắm… ư… ư… ư… em ra… a… a… a…
– Anh cũng ra… của em… khít quá… chết anh rồi… a… a… a…
Trung đứng ngay cạnh, tận tai nghe những lời khẩu dâm của hai người mà không dám tin vào tai và mắt mình. Hai tay anh siết chặt lại, những đốt ngón tay kêu lên răng rắc. Ông Thành rùng mình bơm từng dòng khí sung mãn ngập đầy âm đạo tử cung của nàng, dòng suối tinh dịch nóng hổi của ông phun tràn ngập tử cung Thảo Anh, nàng cũng vừa tới luôn và co giật toàn thân hết biết gì nữa, tử cung nàng co bóp nhịp nhàng hút đầy thứ chất lỏng tội lỗi ấy vào trong người. Sau khi lên đỉnh, tác dụng của liều thuốc kích dục tan biến, hai mắt Thảo Anh tinh ranh trở lại như bình thường, nàng cuống cuồng gọi ông Thành:
– Ba… trời ơi… dậy mau… anh Trung về bây giờ… trời ơi…
Nàng đập đập vào người ông Thành. Ông Thành lúc này cũng tỉnh cơn mê, giật mình lồm cồm bò dậy. Hai người vừa quay ra thì giật mình kinh hãi. Trung đang ở trước mặt từ khi nào. Họ còn không nhận ra là chính anh đã lôi họ vào nhà tắm. Thảo Anh một tay che ngực, một tay che lâm hộ. Nàng nhìn anh, lắp bắp:
– Anh… nghe em giải thích… chuyện… chuyện không phải như anh nghĩ đâu…
– Ba… ba cũng không biết… tại sao lại như vậy… ba… ba…
Cả hai ú ớ không biết phải giải thích như thế nào. Trung cố gắng buông lỏng hai nắm đấm, ánh mắt đỏ lửa dịu xuống. Anh gằn giọng:
– Hai người mau tắm rửa sạch sẽ đi, rồi mặc đồ vào, rồi chúng ta nói chuyện.
Ông Thành lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm, ông không dám nhìn mặt thằng con trai. Bước xuống nhà, nhìn cảnh tượng bừa bãi dưới phòng khách mà ông không khỏi kinh hãi, quần áo, váy bướm của ông và Thảo Anh vứt tung tóe khắp nhà, bàn ghế sô bồ xộc xệch. Dấu vết của cuộc truy hoan khủng khiếp mà chính ông cũng không nghĩ là do mình gây ra. Ông bước vào nhà tắm, xả nước lạnh vào người, ngồi trầm ngâm trong đó một hồi lâu…