những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 75
nhiều lúc nó tự nghĩ chắc ông trời cho nó nhiều thứ nên cũng lấy đi của nó rất nhiều hay là do nó ăn ở thất đức quá – sao nó ko được trọn vẹn nhỉ – nó suy nghĩ từng dòng lẹ nơi khoé mắt như muốn tuôn trào nhưng sao ko thể – nó ko thể suy sup –
nó là chỗ dựa duy nhất của nhỏ – nó là nguồn động viên của nhỏ – nó ko thể gục ngã – nó phải đứng dậy
khẽ nhủ thầm nó phải uể oải gắng gượng đứng dậy
sài gòn một đêm mưa gió.
đêm sài gòn trở mưa – từng giọt mưa khẽ đập vào khung cửa sổ như muốn xoá tan bức tường kính ngăn cản – gió rít lùa qua những cành cây xào xạc – làm nó liên tưởng tới những cơn bão đang réo rít ập tới
từng dòng người hối hả kiếm chỗ núp mưa – cũng hên hôm nay nó nghỉ – ngồi đá fifa – đợi nhỏ nấu ăn – chuẩn bị bữa tối gia đình ấm cúng như mọi hôm
” hôm nay anh rửa đi ah ” nhỏ vừa nói vừa gắp đồ ăn cho nó
” trời gắp cho người ta có miếng thịt ah mà bắt người ta rửa hết nguyên mâm chén là sao – 20k tiền công nhá ” nó trả treo
” người ta nấu dọn ra sẵn rồi chẳng lẽ giờ em rửa nũa hả ? ” nhỏ nhíu nhíu mày làm bộ hung dữ
2 đứa quây quần chồng rửa bát vợ úp chén bát – hạnh phúc biết bao
buổi tối ăn xong trời vẫn mưa nhưng rả rích – hai vợ chồng bật phim hàn quốc – hình như là coi nice guy thì phải vợ mình mê phim đó lắm
mãi cũng hết buổi tối – bao giờ ở bên nhỏ nó cũng cảm thấy thời gian trôi nhanh lắm – có nhiều lúc nó thầm mong thời gian xin hãy ngừng lại tại đây nha- đừng di chuyển nữa để nó và nhỏ cứ như vậy mãi
nữa đêm nó ôm chặt nhỏ vào lòng – thỉnh thoảng nhỏ cựa quậy nhưng vẫn ôm nó – hơi thở nhỏ như phả hơi ấm vào lòng nó
nữa đêm nó mơ một giấc mơ ” trong mơ nó thấy hình như mình đang đi lội sông thì phải – nó cảm giác được nước như muốn cuốn lấy nó – 2 chân nó cố gắng quẫy đạp thật mạnh nó đạp mãi cuối cùng cũng thoát nó giật mình tỉnh dậy lúc này thì gần 3h sáng
nhỏ vẫn chìm sâu vào giấc ngủ – nó lò dò vào nhà vệ sinh mò mẫm bật công tắc đèn vừa tiểu nó vừa suy nghĩ – sao nó cảm giác chân nó dính dính vào nền nhà thì phải
bật công tắc đèn – nó thảng thốt chân nó dính đầy một chất lỏng màu đỏ sền sệt – chẳng lẽ nó ngủ bị cắt đứt chân hay sao?
nó dùng khăn bông lau sạch cố tìm vết đứt nhưng kì lạ trên bắp chân nó chẳng có dấu cắt hay vết đứt gì cả – quái nhỉ
nó vào phòng bật đèn ngủ trên tấm chăn thấm ướt máu nó hoảng hốt lay nhỏ – giật tấm chăn cảnh tượng vô cùng kinh hãi đập vào mắt nó từ cửa mình nhỏ máu vẫn còn đang tuôn nó ko hiểu cũng ko biết chuyện gì đang xảy ra – nó tưởng vẫn đang mơ – vội vàng tát vào mặt nó thật mình
cảm giác đau đớn làm nó sực tỉnh đây là sự thật – nó khẽ lay nhỏ – nhỏ yếu ớt mở mắt nhìn nó – khuôn mặt trắng bệch nhìn nó – nó sợ lắm cái cảm giác như sắp mất đi cái gì đó quý giá làm nó sợ
vội vàng xỏ vội quần áo lấy áo khoác mặc vội cho nhỏ
” em ráng chịu nha đừng ngủ nha – mở mắt nhìn anh ” nó cứ lấp bấp nói tay chân thì lính qúinh nó ẵm nhỏ mỡ cửa xe nó đặt nhỏ vào hàn ghế sau
cổng chính vừa mở nó nhấn ga ra ngoài – nó chỉ kịp bấm điều khiển để cổng chính đóng lại nó cũng ko có thời gian quan tâm cửa nhà vẫn mở
” em ráng chịu nha ” no khẽ nói ko biết nhỏ có nghe ko nó bật đèn khẩn cấp rồi nhấn hết ga chiếc xe 2.4 lao đi với tiếng rít ken két của lốp ma sát với đường
vừa lái nó vừa bóp còi như điên thỉnh thoảng lại dòm vào gương chiếu hậu – nó lái xe điên cuồng – trên xe chỉ nghe tiếng xi nhan – và tiếng trống trong ***g ngực đập liên hồi – ráng chịu đựng nghe em sắp tới rồi
chay thẳng vào bệnh viện quốc tế – nó vội vào chạy vào trực ban
” dạ chú chú – cấp cứu vợ con chú ơi ” nó ẵm nhỏ trên tay nước mắt dàn dụa
lật đật bấm nút liên lạc qua bộ đàm thì phải nó thực sự ko nhớ rõ lắm lúc này nó đang chăm chú nhìn nhỏ – khuôn mặt nhỏ trắng bệch
mở mắt nhìn anh đi – mở mắt đi – đừng ngủ nha em – nó cứ lấp bấp ko nên lời – băng ca cũng đẩy tới
” chị có thai được bao lâu rồi anh ?” y tá hỏi nó
” cũng hơn 1 tháng rưỡi rồi ” nó lấp bấp trả lời
” anh đứng ngoài này chờ em – anh xuống dưới làm thủ tục nhập viện cho chị đi ” y tá khẽ nói
” huyết áp tụt thấp quá ” tiếng bác sĩ nói làm nó hoảng chân nó như muốn khuỵ xuống
” khu vực này tuyệt trùng anh ko vào được ” y ta chặn nó lại
nó khẽ gục xuống – 2 chân nó nặng trĩu – bỗng dưng nước mắt nó trào ra- nó nghẹn ngào khóc – nó sợ mất nhỏ một lần nữa
nó khóc như một đứa trẻ – nó sợ – nó sợ một điều bất hạnh ập đến – đầu óc nó chỉ nghĩ đến mất mát
nó run run móc đt gọi cho bố mẹ nhỏ : ” dạ má ” nó run run
” có chuyện gì mà gọi đêm khuya vậy con ” má nhỏ nhẹ nhàng hỏi
” dạ dạ vợ con đang ở trong cấp cứu ” chỉ nói đến đó nó nghẹn ngào khóc oà trong dt nó khóc
” thằng Ti hả – vợ mày bị sao mà cấp cứu ” mẹ nhỏ hoảng hốt
” dạ con cũng ko biết em chảy máu nhiều lắm ” nó nói nghẹn ngào
” xin mời chủ nhân xe 53 xxxxx – di chuyển xe ra khỏi khu vực cấp cứu – lần nữa xin mời chủ nhân xe 53 xxxxxx – di chuyển ra khỏi khu vực cấp cứu ” nó vội vàng hối hả ra xe chạy ra bãi giữ xe
” sáng mai mẹ với bố mày bay vào đó – có chuyện gì gọi cho mẹ ngay ” nói chua hết câu mẹ nhỏ cúp máy
nó vội vàng nên quên mang tiền ví – chỉ kịp chụp cái dt bỏ vào túi
” đạt hả mày ” tiếng thằng bạn nó alo qua đt chưa kịp tra lời là nó chụp ngay phủ đầu
” chuyện gì mà đêm khuya gọi tao mày ” thằng bạn nó ngái ngủ
” mày chạy qua nhà tao lấy giùm tao cái ví với lại nếu tao chưa khoá cửa thì bấm khoá giùm tao mã mở cổng chính nè xyz ” nó nói
” có chuyện gì mày “thằng bạn nó cũng hốt hoảng
” vợ tao đang cấp cứu – nhờ mày ah đi liền nha” nó hốt hoảng qua đt rồi vội vàng cúp máy
vừa cúp máy thì ông già nó gọi quái tin đi nhanh bây – chắc 2 ông gọi cho nhau
” vợ mày sao rồi ti?” ông già chắc còn nôn nao hơn nó
“con cũng ko biết đang cấp cứu giờ con đang đợi làm thủ tục ”
” ờ ờ có gì thì gọi tao liền nheng mày mai tao với má mày cũng vào trong đó với ba má nó ”
nó cúp máy – nó ko biết suy nghĩ gì nó cứ đứng – thằng giữ xe cứ nhìn nó – nó đứng mãi – đứng mãi đến khi dt nó lại rung – thằng bạn nó gọi
” ví tiền mày để đâu ?” nó hỏi
” mày chạy lên phòng ngủ tao – rồi thấy tủ trang điểm của nhỏ ko – mo ngan tu ra – ngăn bên tay trái ah – đó cái ví tao với nhỏ để trong đó mày cầm ví nhỏ luôn nheng ”
” rồi biết rồi – ủa mà chìa khoá cổng ở đâu ?” thằng đạt hỏi
” tao để trên ghế sô pha dưới phòng khách ah – ”
” ma benh vien nào mày ?”
” bệnh viện xyz ” ( cho mình được phép giấu tên heng )
” đợi tao xíu – qua liền ”
nó lê bước vào khu vực làm thủ tục – tiếng dép lào đập vào sàn nhà phát ra âm thanh khô khốc vắng lặng đến rợn người
rộc rộc – tiếng băng ca đẩy ngang qua nó khăn trắng phủ qua làm nó sực mình nó sợ – nó sợ lắm nó ko đứng nỗi nữa rồi
ngồi bệt xuống
” con ơi sao con bỏ mẹ mà đi ” tiếng bà mẹ khóc chạy theo băng ca làm náo loạn – nó khẽ ngước nhìn lên bà mẹ hốt hoảng chạy theo băng ca vừa chạy vừa té làm nó suy nghĩ tới cái cảnh xấu nhất có thể xảy ra nó sợ lắm nó bó gối – 2 tay bịt chặt tai nó sợ tiếng băng ca đẩy
nó ngồi yên bất động ” ông trời cứu vợ con – có gì con giảm thọ cũng được mong cho vợ con bình yên là được ” nó thủ thầm nó ko biết cầu ai bây giờ – bây giờ nó mất phương hướng lắm nó ngồi yên – mặc kệ trực ban hình như đang nhìn nó thì phải nhưng nó cũng kệ nó ngồi yên như một bức tượng nó thở nhẹ đến nỗi không gian xung quanh nó cảm giác như lắng đọng lại
cảm giác lạnh bao bọc nó – nó lạnh quá ……