những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 73
http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=mFzMIlmy85z6
mong mọi người nghe bài hát này trong khi đọc chap của nó – cảm ơn mọi người nhiều
nó vẫn đều đặn nhắn tin với nhỏ – nó vẫn nhắn tin với Lan nhưng dường như cả 2 đều giữ khoảng cách với no thì phải nhiều lúc nó chán nó ko muốn nhắn tin nữa . nó tạm dừng lại một khoảng lặng thời gian ấy nó chỉ ăn học rồi loanh quoanh xung quang khuôn viên trường nó cũng ko muốn ra ngoài nhậu nhẹt với thằng huy nó sợ gặp lan
chiều thứ 7 khi mọi người đi về khuôn viên truờng trống trơn nó cảm giác trống vắng thế nào ấy làm nó cảm giác buồn buồn miên man khó tả
nó ra ngoài quán nét chơi game cho đỡ buồn . ngày ấy nó vẫn chơi võ lâm nói chơi thì chơi chứ hồi ấy chạy loanh quoanh làm nhiệm vụ hoàng kim rồi chạy lung tung – vì coi phim thời niên thiếu của trương tam phong do trương vệ kiện đóng nên nó nó lập ngay acc võ đang khi võ lâm mới hình thành nhưng cày võ đang oải thấy mẹ – hồi nó còn ở nhà ngoài nha trang nó nhờ mấy ông anh cắm nét mãi mà mới lên được 93 nhìn mà nản
vừa bước ra cổng trường – lan ngồi trước cổng trường đợi nó tự bao giờ chẳng hiểu lan đợi nó hay ai nhỉ – nó bâng quơ – lan nhìn nó – nó nhìn lan cả 2 đều im lặng
” đợi ai vậy ?” nó thắc mắc hỏi
” đợi anh !” Lan nói rồi mím môi – nụ cười thường trực trên môi của Lan ko nở
” có chuyện gì za?” nó hỏi
từng cơn gió thổi bay bụi mịt mù báo hiệu cơn mưa giông sài gòn chuẩn bị tới – bầu trời bỗng chốc đen mịt mù thỉnh thoảng tiếng chớp giật vang rền cả góc trời
” thôi qua quán nước ngồi nói chuyện nha ” nó nói
” uh – nhưng đi uống trà sữa heng ” lan hỏi
” uh ” nó vẫn lóng ngóng lái xe – lan đặt tay lên hông nó hững hờ
chạy xe vào quán trà sữa nó và lan chọn một góc khuất cho yên tĩnh – nó sợ nhìn thẳng vào mắt lan nó sợ như lan đọc được suy nghĩ của nó thì phải
” anh biết vì sao em nghỉ học ko ?” lan khuay ly trà sữa bình thản hỏi nó
nó im lặng ko nói gì cả – nó chỉ nhớ lan nói là bị bệnh nhưng nó ko biết
” nếu em ko sống được lâu nữa thì anh có yêu em những tháng cuối cùng ko ?” Lan nhìn thẳng vào mắt nó mệt mỏi và hỏi
nó khẽ mỉm cười nó nghĩ đó là trò đùa – nó nghĩ là mấy đứa con nhà giàu lại nghĩ ra đủ trò đây mà
” em nói chuyện cứ y như phim ko bằng ” nó mỉm cười – 18 tuổi ai nghĩ tới bệnh tật huống hồ gì nhìn em đâu có giống người bị bệnh
” hi hi – em nói đùa đó chắc coi phim nhiều quá nên nhiễm – hỏi anh thử thế nào ?” lan khẽ cười làm nó nhẹ nhõm thở phào thì ra là vậy
” anh ko biết nữa – mà dạo này sao rồi – rồi em định đi học lại ko ?” nó chuyển chủ đề
” em ko biết – em chán học rồi chắc ko đi học lại nữa ” lan khẽ mỉm cười –
” cho em ngồi bên cạnh anh 1 tí nha ” lan hỏi nhỏ nhẹ
” uh ”
lan khẽ ngồi bên cạnh nó tựa vào nó – nắm chặt tay nó như sợ vụt mất – cảm giác ấm áp từ lâu nó mất đi – lúc này có lẽ trong đầu nó mơ hồ một điều gì đó
có phải nó đã yêu Lan – tại sao cảm giác lan bên cạnh nó làm nó cảm giác bình yên đến vậy – lan ngồi yên suy nghĩ có vẻ như suy nghĩ nhiều lắm
” anh xinh lỗi ” nó tự dưng nói
lan không nói gì cả chỉ nắm chặt tay nó – lan tha thứ cho nó thì phải – lúc này chắc là nó quyết định sẽ quen lan lại thì phải nhưng có gì đó vẫn ngăn cách nó
nó và lan ngồi im lặng – thời gian như lắng đọng xung quanh nó và lan – nó cảm giác được quay lại khoảng thời gian ấy
chiều gần 7h nó và Lan lại đi dạo vòng quanh sài gòn lần nữa nó và lan im lặng – im lặng từ lúc ở quán trà sữa tới bây giờ – mãi tới khi nó về lại trường
30 phút sau : ” em bi suy thận giai đoạn cuối – có thể ko sống được lâu ” lan nhắn tin cho nó sau khi lan về tới nhà
nó lật đật gọi lại cho lan – hen gì lúc lan hỏi nó – lúc nó nhìn thẳng vào mắt lan nó cảm giác có gì đó là thật
” em nói thật hả ?” nó hỏi lan
” anh muốn coi bệnh án em anh mới tin hả ” Lan hỏi nó
” không ý anh là – anh cũng ko biết nữa – rồi nhà em ?” nó chẳng biết hỏi gì nữa
” em phải chạy thận nhiều quá nên em mới nghỉ học ” lan nói
” anh xin lỗi ”
” em cũng ko mong gì – chỉ mong anh yêu em thật lòng trong vài tháng này được ko anh ”
” em biết -em ko muốn đòi hỏi sự bố thí của ai cả nhưng em chỉ muốn được gặp anh trong những tháng này ”
” được ko anh ” lan hỏi nó
” uh – anh xin lỗi anh tệ lắm – em yêu anh coi chừng khóc nhiều lắm ah ” nó nói
” thôi nhắn tin nha gọi điện thoại tốn tiền quá ” nó than vãn
” cúp máy đi để em lấy điện thoại gọi lại cho ” lan nói rồi cúp máy
30 giây sau số điện thoại cố định gọi vào số đt nó
” hì hì bắt máy nhanh thế ” lan cười hỏi nó
” mà em bị bệnh từ lúc nào thế ?” nó thắc mắc
” em bị thận yếu từ bé – rồi tới bây giờ thì hi hi ” lan ko biết nói gì nói chỉ cười tự dưng nó thấy đắng lòng cho nàng
có hay không – ông trời ko bao giờ cho ai tất cả điều gì – cho cái này thì cũng lấy đi cái khác – cho siro tạm dừng chap ở đây buồn quá