những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 62
vì ông già làm giấy tờ lo cho nó cả rồi chuyển học bạ – nói chung xong hết cả nên nó chỉ đợi ngày vào học mười hai thôi nó cảm thấy ung dung tự tại xung quanh chuyện mọi người cuống cuồng học tập chuẩn bị thi 12 còn nó thì vẫn hiển nhiên tung tăng – tương lai của nó chỉ gắn với cái nghiệp buôn bán thôi khổ thế vẫn học đại học như người ta như bình thường
ngày tổng kết 11 nó ngồi sau lưng Hoa khẽ xoa xoa tay vào lưng nó cảm giác hoa nhích ra sau cho nó được tự do hơn thì phải hai đầu gỗi nó khẽ kẹp vào eo của hoa làm nó cứ nứng vì eo mềm quá nhưng dục vọng là thế nứng là điều tự nhiên mà
” năm sau chắc bà với thằng tân ko thấy tui nữa đâu ” nó nói rồi buồn buồn –
” hả sao vậy ông nghĩ học hả? ” Hoa lật đật quay phắt lại hỏi nó
” ah ko nhà có chuyện nên phải chuyển vào sài gòn học 12 ” nó nói
” uh vậy có gì đại học hay hè ông về thì nhớ tụ tập với mấy đứa cấp 3 heng ” Hoa nói thoáng buồn nó tới giây phút chia tay với mấy đứa nó cũng buồn nhưng háo hức thì nhiều vì sau đấy cả năm học nội trú rồi trường nó sát bên trường nhỏ vậy là có duyên
nó hỏi nick chat yahoo của mấy đứa bạn rồi chạy vội ra cổng ông già nó đang đợi – trời nha trang bắt đầu nhá nhem tối
” thiệt tình là tao ko biết nói gì với mày nữa nheng ti ” ông già bắt đầu tâm sự kể lể
” haizz thì ba biết tính con mà – bình thường con có chọc ai bao giờ đâu miễn sao đừng chọc con là được ” nó nói
” chọc cái đầu mày rồi lỡ mày bị bắt đi cải tạo luôn thì sao ” ông già nó nói
” haizz ba khéo lo con đã 18 tuổi đâu mà đi cùng lắm đi trường giáo dưỡng thôi ” nó mạnh miệng
” mai mốt mày vào sài gòn phải tự lo thân mày nheng chưa – ráng học tốt nghiệp 12 rồi tao mua cho mày chiếc xe ” ông già hứa hẹn như treo phần thưởng làm nó phấn khởi dạ vâng như sấm
hè đợt đó nó ko dám đi tắm biển đi đâu cũng bịt mặt như ninja nên tự dưng trắng hẵng ra ai cũng khen
Tháng 7 – vừa kết thúc đợt thi khối A được 2 ngày thì Dung xuất hiện nhà nó
” haizz lâu rồi mấy tháng chưa gặp trắng trẻo mập mạp ra heng ” Dung vừa nói vừa nheo mắt cười còn nó thì thấy Dung trắng ra nhưng hình như ốm đi nhiều sau đợt tuyển sinh mà
” ủa mất tích mấy tháng đi đâu vậy bà già ” nó hỏi
” thì bị bố mẹ bắt lo thi xong đại học rồi mới cho đi rông nè mà giờ sướng rồi chỉ đợi kết quả tháng 8 nữa là xong nhưng chắc là ok vì Dung trúng tủ ”
” coi chừng tủ đè chết nhen má” nó bĩu môi
” chắc là ko muốn người ta đi học sài gòn chớ gì đúng hok ” dung khoái chí cười rõ tươi
” bà làm như có mình bà vào sài gòn học vậy ah ” nó nói rồi vênh ngực
” hả là sao ” dung thắc mắc
” thì có người chắc chắn tháng 9 vào học ớ tân bình nè cưng biết đâu chừng bà phải ở lại nha trang luyện thi thêm năm nữa ko chừng ” nó vênh vang
” ey cái mỏ bậy bạ chưa biết kết quả trù ẻo ko ” Dung với nó cứ thế tám mãi cứ như chưa bao giờ hết chuyện
sau khi Dung về thì nó lại nhớ nhỏ – vì Dung và nhỏ là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời của nó nhưng hình như trên thế giới này nhỏ ko bao giờ xuất hiện nữa thì phải
gần 9h tối khó ngủ ko biết làm gì nó ra đầu ngõ chơi internet nghịch ngợm lung tung – lại mở lên yahoo
từng câu chữ hỏi thăm của nhỏ gửi tới nó nhiều lắm – nhiều lắm nhưng nó đâu biết nó vẫn im lặng khẽ đọc từng dòng – từng dòng tâm sự của nhỏ – nhỏ vẫn ước ao nó bên cạnh nhỏ để che chở cho nhỏ
nhỏ gõ nhiều lắm hầu như là hằng ngày nên máy tính nó gần như treo máy nó lẳng lặng gõ lại : ” anh vẫn yêu em như ngày nào ”
được khoảng 5 phút nick nhỏ đang ẩn tự động sáng đèn – nó mỉm cười thì ra nhỏ ở ẩn lặng thầm đợi chờ nó hàng ngày
” sao giờ mới trả lời người ta hả ?” kèm theo nụ cười tinh quái
” anh xin lỗi ” nó nói ( lúc này đang chat nhưng siro gõ lại thành đoạn hội thoại cho mọi người tiện theo dõi heng )
” xin lỗi gì cơ chứ – anh yêu em và em yêu anh như vậy là được rồi mà ” nhỏ vẫn đều đặn gõ
” phải chi anh ở gần đây tối tụi mình đi dạo sài gòn ha – sài gòn đẹp lắm ” nhỏ hào hứng vì nhỏ biết nó vẫn yêu nhỏ như ngày nào
” doi ông xã 2 tháng nữa heng ” nó gõ lại
” hả – ?”
thế là nó ngồi cặm cụi gõ kể hết bao nhiêu là chuyện cho nhỏ nghe rồi rốt cục ông bà già nó quyết định cho nó vào học nội trú làm nhỏ cứ tưởng học chung trường mừng rơn
” lỡ đâu học trong đó rồi ai cua mất bà xã tui sao ?” nó gõ lại
” ai là bà xã anh chứ ” nhỏ gõ lại
” ah thì ra là thế thế out về nhá :d “”
” hihi đùa ấy – vậy chừng nào anh vào báo em biết với nhá ”
” mà em vẫn dùng số cũ ah ?” nó hỏi
” vâng – hỏi mà có bao giờ gọi cho người ta đâu mà hỏi ” nhỏ trách móc nói thật hồi ấy khiếp gọi điện thoại bàn cho di động rồi tâm sự với nhỏ chắc cũng nát đít với bà già hình như hồi ấy 2 ngàn đồng 1 phút di động thời xăng 5k một lít – thời ấy nay còn đâu?
” vậy thôi tui về đấy cô lo ngủ sớm đi nhá mà đang ở đâu thê mà onl tới giờ này ”
” thì em đang ở nhà chứ ở đâu ”
” nhà nào ?” nó đần thối
” thì ở nha trang chứ ở đâu xí ”
” sặc về mà ko chịu nói cho người ta biết nhá ”
” vậy mai đi ăn sáng nha nha”
” uh vậy mai em qua nha ” nhỏ nói rồi nó cũng đứng dậy tính tiền nét tự dưng lòng vui đến lạ thường – nó mỉm cười mãi trên đường về nó sắp được gặp lại nhỏ
sáng ko hẹn lòng ông bà già vừa đi thì nó cũng ăn mặc chỉnh tề – đợi mãi đợi mãi nhỏ vẫn ko qua gọi điện thoại thì nhỏ tắt máy – nó buồn tiu nghỉu tự động lên thay đồ nằm chèo queo trên giường đầu óc cứ ngẩn ngơ lại suy nghĩ vu vơ nó lại nghi ngờ nhưng nó vẫn ko biết làm gì vì nó biết gọi điện thoại tới nhà nhỏ thì cũng ko gặp đươc nhỏ đâu mà
” trưa nay làm gì ko nhóc ?” Dung oanh oanh qua điện thoại lay nó tỉnh dậy
” ko biết – mới ngủ dậy có gì hok ?” nó hỏi
” đi đánh bài ko cưng ?”
” uh đang chán ko có gì làm đây ” nó đồng ý ngay tắp lự
Nó và Dung chạy lên quán cà phê tuổi ngọc cả bọn ở đấy tự bao giờ nó cũng chỉ biết sơ sơ chứ ko thân quen lắm nhưng được cái chơi rất sòng phẳng lại uy tín – nên nó khoái
nó ngồi đánh bài mải chặt hẻo – thì nhỏ bước vào quán ngồi trong góc khuất cùng với một thằng nào nó không biết là ai nó hoang mang
tối hôm qua nhỏ vẫn nói yêu nó – vậy mà hôm nay nhỏ đi với ai – nhỏ ko đi với nó cũng được đó quá chứ
” dung đi với tui qua bàn kia đi ” nó và Dung cùng bước qua bàn kia chủ yếu là để nhỏ thấy và nó nở nụ cười – nở một nụ cười nhếch méc chua chát đắng cay
nhỏ thấy nó – nó không thèm nghe giải thích nó chỉ quay lưng đi Dung cũng thấy nó hành động
” sao ông ko quay lại hỏi cho rõ ràng?” Dung thắc mắc hỏi
” hỏi gì nữa tui với nó chia tay lâu rồi ” nó nói cay đắng – vậy mà tối hôm qua nó vẫn còn vui cười khi nghĩ về nhỏ ừ là thế đấy vui đấy
” anh xin lỗi – anh ko thể ở bên cạnh em nữa rồi hãy sống vui vẻ và hạnh phúc em nhé ” nó gửi tin nhắn vào níck yahoo của nhỏ nói lời tạm biệt
mấy ngày sau nó tự nhốt mình trong nhà – ban ngày ở nhà thì rút phích cắm điện thoại tự bật nhạc nghe
nó biết nó đăng nhập yahoo nhỏ sẽ gửi trả lời rồi biện minh cho những hành động nhưng sao nó thấy nhỏ và nó xa vời quá ko có tương lai rồi nó và nhỏ sẽ đi về đâu –
Ông già đi mua điện thoại mới ổng mua cái lá lớn nokia làm nó cứ mượn nghich hoài cầm chắc tay nhưng cuối cùng ổng cho nó cái 8250 nghe ổng nói để di học xa gọi điện thoại về cho nhà – giắt cái trắng đen trong tui thỉnh thoảng móc ra ngồi chơi rắn mà thấy bảnh bảnh thế nào ấy ( trong cả lớp chẳng đứa nào có điện thoại – )
kể từ sau đấy cũng 1 tháng ông già dẫn nó vào sài gòn – vừa buớc vào trường nó cảm nhận hình như trường thì ít giống còn nhà giam thì giống hơn cái cổng bức tường haizz học một năm mà nó đã rành nghề bích hổ du tường
được bà giáo dẫn đi giới thiệu xung quanh nhìn ngôi trường khang trang cũng làm nó chạnh lòng nhớ tới ngôi trường lý tự trọng có chúc gì đó lưu luyên lắm nhưng trường mới của nó có cả em bé nữa
nó ngơ ngác – éo mẹ sáng sớm vào nhầm trường ah – toàn con nít ko thế này
cho em tạm dừng chap ở đây chạy đi có việc tí mai em gõ tiếp hầu các cụ ah