những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 57
kết thúc đoạn penalty đội siro thua vì thằng thủ môn bên kia quá xuất sắc – thua nhưng cũng mãn nguyện mặc dù mất tiền buồn chết mẹ
nó quay lại lấy cặp – Dung vẫn đứng đó im lặng – cái im lặng buồn man mác như những ngọn gió khẽ lướt qua ngọn cỏ – cái buồn man mác
” sao zay ” nó hỏi lấp lửng
” ko có gì hết ah ” Dung lấp lửng bỏ ngang quay lưng bước ra ngoài bãi cỏ tiến về phía cổng trường haizz chắc là lại giận nữa roài
nó vội vàng đeo cặp chạy ra bãi giữ xe lấy xe nó về nhà – dắt ra ngoài cổng trường thì Dung đang ngồi uống nước quán bà Thọ ( khoái uống nước quán bà này – gữi xe cũng gửi mỗi bà này ^^ )
đạp qua quán nước kéo ghế ngồi xuống –
” cô thọ cho con chai sting dâu heng – mai trả cho nheng hết tiền roài ” nó nói
” oh mà mày làm gì giờ mới ra dữ mày học thêm hả ” bà thọ hỏi nó
” ko đá độ với tụi kia thua mẹ nó hết tiền ” nó nói vẫn len lén nhìn Dung – dung vẫn im lặng nhìn về khoảng không gian nào đó
bà thọ cũng ko thèm để ý gì lắm vì hình như nó đang bốc mùi – quần áo mồ hôi nói chung gôm lại cũng đủ để người khác phải tránh xa
uống hết chai sting dâu cố gắng hút rột rột chỉ để gây sự chú ý của Dung nhưng Dung cũng ko thèm để ý – nó bực bội ra xe đạp đi về để hết số 3 cấm đầu cấm cổ mà chạy – xe đạp mà chạy nhanh hơn xe máy – gong cơ đít thít cơ mông cấm đầu mà đạp
về tới nhà tắm rửa ăn uống chỉ đợi điện thoại của nhỏ – hình như gần 2 tuần rồi nhỏ chưa gọi cho nó – nó nhớ giọng ấm áp nhẹ nhàng của nhỏ – nó nằm suy nghĩ lung tung ko biết nhỏ có nhớ nó ko giờ này nhỏ đang làm gì chắc cũng đang học bài – vì nhỏ học nội trú mà trường này nghe nói nghiêm lắm
đợi mãi 9h30 tối cơn buồn ngủ trĩu nặng trên vai nó bắt đầu đứng dậy mắc mùng đi ngủ – từng cơn gió lùa vào phòng nó miên man nó như nhỏ đang bên cạnh nó
nó đang răng đi đái thì chuông điện thoại bàn reng mừng quá đái hết ra ngoài sàn nhà tắm
” alo ” tiếng nó hồi hởi qua điện thoại
” ti hả ” Dung nói làm nó cụt hứng
” oh – gì zay ” nó hỏi cũng ko dám tỏ vẻ ghê gớm con bé đang giận mình
” sao hồi chiều bỏ về trước vậy ” Dung hỏi nó
” tại cứ ngồi im im hoài có nói tiếng nào đâu ” nó giận lẫy
” má ơi – hồi chiều tụi bị đau bụng con gái ông ah ” Dung cười nói qua điện thoại làm mặt nó đần thối
” ai biết thấy im im ngồi yên chỗ tưởng đang giận tui nên tui đạp xe về nhà chứ sao ” nó nói
” chớ chẳng lẽ ông muốn tui hét vào mặt ông đang đau bụng kinh hả? ” Dung hỏi nó
hèn gì mặt cứ ngu ngu đù đù pha chúc buồn bã làm mình cứ tưởng
” ah mà gọi tui có việc gì hok ?” nó hỏi
” phải có việc gì tui mới gọi ông được hả? ” DUng hỏi
” ai biết – chớ có bao giờ tự dưng bà gọi cho tui đâu ”
” trưa mai đi học chung heng tui qua đón ông ” Dung nói
” hả – tui có xe đạp mà ” nó trả lời
” bộ trời nắng ông đạp hok thấy mệt hả ?”
” met mẹ gì đạp riết hoài quen nhà tui nghèo chứ bộ ” nó nói kể khổ
” zay có đi hok – đừng làm cao với tui mà anh hai” Dung như van lơn nó
” định ko đi nhưng vì lòng tốt của bà tui sẽ đồng ý ” ko hiểu vì lý do gì mà nó lại đồng ý – đây cũng chính là lý do gây nên rạn nứt nghiêm trọng của nó và nhỏ – nếu được 1 lần nữa quay lại ko biết siro chắc vẫn chọn con đường như thế nhưng sẽ có cách cư xử khéo léo hơn
” oh thôi tui đi ngủ ” Dung cúp máy cái rụp ko cần nghe nó nói làm nó ức chế
nhìn đồng hồ cũng hơn 30 phút kì kèo nhau trên điện thoại đợt này nhà Dung trả tiền điện thoại thoải mái nhá
nó lên phòng tắt đèn – bật cái máy nghe đĩa cắm tai phone vào nghe thư giãn cố gắng lục lại trong đầu kí ức về nhỏ – những ngày tháng vui đùa bên nhỏ – nó chìm vào giấc ngủ từ lúc nào – nó thích học buổi trưa vì sáng ko phải dậy sớm lại tha hồ ngủ nướng – nó cũng đi học thêm như bao nhiêu đứa bình thường chỉ có điều sự hiện diện của nó là niềm vinh hạnh của lớp học thêm vì nó hiếm đi học thêm lắm
khẽ lăn qua lăn lại ôm gối ôm thêm vài phát nhưng mắc đái quá phải chạy xuống đi đái kẻo tè ra quần
vừa đái vừa khoan khoái tự thán ” thiệt là khoan khoái quá ”
” tiểu thì ko lo tiểu lại còn ca hát ” tiếng Dung đằng sau làm nó giật bắn người lại lần nữa nó đái lên bồn cầu con mẹ nó
” vào nhà tui lúc nào thế ” nó hỏi
” mới vào lúc ông già ông đi làm ” nhìn đồng hồ cũng 9h hơn sau cơn đá banh chiều qua mệt mỏi vãi đái
” qua đây có gì ko ” nó giật nước rồi nói
” ko ở nhà chán ko có gì làm nên qua nhà ông chơi ko được hả ”
” nhà tui còn chán hơn chẳng có gì chơi đâu ” ( coa tui ah chơi hok – giỡn ah )
” ủa mà bà 12 rồi ko sợ thi rớt hả ” nó ngồi lấy ổ bánh mì ăn ngon lành
” mẹ rớt sao được mà rớt bây giờ chỉ cần tiền thôi ông ơi với lại quen biết nữa – học ngu mấy quen biết nhiều cũng đậu mà ” Dung nói
con bé nói mà như xỉa xói thẳng vào nỗi đau thi rớt của nó l
” đá đểu nhau ah ” nó vừa nhai bánh mì tức quá phun ra ngay
” ơ tui có nói ông đâu ” Dung nói tỏ vẻ phân trần
” ông ăn sáng xong làm gì ” con dung hỏi
” hok biết sáng nay sáng thứ 5 ra truyện mới tui hay ra đầu ngõ mượn truyện mới về đọc rồi trưa đi học đem qua trã ” lịch học vui chơi rất hợp lý
” đi bắn gunbound đi ” Dung nói
” tui ít bắn cái đó lắm bắn dỡ òm ah ”
” chưa gì sợ thua roài ” Dung khích đểu nó vô tình đụng chạm tới lòng tự ái của nó
” chơi thì chơi sợ gì chớ ”
cuối cùng chơi gần cả tiếng nó ko thắng được ván nào – gà vẫn hoàn gà
gần 11h nó và Dung ra về ăn trưa chuẩn bị tắm rửa đi học thiệt là khổ ước gì có cái máy gì của doremon cấm vào đầu chữ chạy hết vào đầu đỡ khổ heng
ăn xong tắm rửa thì Dung cũng vừa qua – nó lọ mọ xếp sách vở vào cặp tung tăng khoá cửa nhét chìa khoá vào cặp
” bà lái hay tui lái ?” nó hỏi
” muốn làm em tui thì để tui lái cho ” nó giật lái xe
chạy lên trường mới nhớ chết con mẹ nó quên mang tiền trả cho bà thọ chai stingdau chẳng lẽ mượn tiền Dung nó ngại mượn tiền con gái nhất –
chạy lên lớp mượn thằng tân sau khi cất xe vào bãi giữ xe trước nhà bà thọ
nó và Dung vẫn bình thường cứ như thế đến khoảng 2 tuần sau một buổi tối tiếng chuông điện thoại giữa tuần làm nó nghĩ ngợi lung tung
“alo ” nó nghe máy
” anh hả ? ” tiếng nhỏ yếu ớt làm nó vui mừng như nhãy cẫng lên điện thoại
” làm gì cả tháng nay ko gọi cho người ta hả ? ” nó vui mừng hỏi
” sợ làm phiền anh với người iu ” nhỏ nói làm nó giật mình
” làm gì người iu – người iu tui vào sài gòn học rồi cô hai ơi ” nó nói cố gắng làm dịu đi cái không khí ngột ngạt như muốn nung chảy dây điện thoại
” thôi – em biết hết rồi ” nhỏ nói
” biết cái gì trời ” nó cố gắng phân bua
” không phải anh đang quen với Dung hả ” nhỏ như hét trong điện thoại nó cảm giác như nhỏ đang khóc –
” làm gì có anh thề có trời đất chứng giám luôn ah ” nó nói
” thôi em cũng ko muốn nghe nữa – tuỳ anh muốn làm gì thì làm ” nhỏ nói rồi cúp máy làm nó tức nghẹn họng – nhưng ko biết số điện thoại để gọi lại
tự dưng lại gọi về nói lung tung thế mới tức thế là mâu thuẫn bắt đầu mà siro thề với các bác lúc ấy siro chỉ coi Dung là bạn thân thôi – có không tình bạn khác giới chân thật – vậy mà nhỏ chỉ vì nghe những lời đồn thổi ko tin nó – nó buồn nó suy nghĩ nhiều lắm nó cảm giác đau – có phải xa nhau nên nhỏ ko còn tin vào nó nữa ?