những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 46
sau cái tiếng á thì nó và thằng bạn không dám nhìn ra ngoài sợ đứa nào bắt gặp nó đánh cho phù mỏ là có ah
” đụ má mày phun cục đờm ghê chết mẹ – con loz nào dính xui lắm ah ” thằng Tan nói
nó quay lại cười nham nhở – thỉnh thoảng nó cười như thế bị nhỏ mắng là cười như down ấy – chẳng hiểu nhưng nụ cười nó nhìn bệnh bệnh ,R0lGODlhAQABAIAAAAAAAP///yH5BAEAAAAALAAAAAABAAEAAAIBRAA7″ class=”smilie smilie–sprite smilie–sprite1″ alt=”:)” title=”Smile :)” loading=”lazy” data-shortname=”:)”>)
nó loáng thoáng nghe tổng kết xếp hạng – bỏ mẹ mới tuần đầu tiên lớp nó đã vinh dự đội toàn trường lên đầu ối vinh dự vãi lờ ấy thế nào lớp nó cũng bị bà chủ nhiệm dặn dò răn đe một tí cho coi vì sau giờ chào cờ là tiết mục độc diễn của cô giáo chủ nhiệm chúng nó mà đặc biệt bà này dạy môn giáo dục công dân thế mới vãi lờ
” đụ má chúng nó mấy hôm trước bị cờ đỏ ghi không trực nhật rồi chắc tuần này tổ mình trực lại nữa rồi – má xui như chó ” thằng tân ngồi trên bàn giáo viên ca thán
” thì tới phiên mày – mày cũng có trực đâu mà chửi ai ” nó phán cứ như cụ tổng – vì bản thân nó cũng phải đi sớm quét rác bỏ mẹ được đâu năm lớp 10 còn lại năm 11 thì kệ mẹ
xong xuôi toàn trường kết thúc buổi chào cờ đầu tiên tất cả học sinh lục tục kéo nhau vào lớp nó len lén ngóng ra ngoài xem có ai bị dính đạn của nó không vì nó chắc chắc là dưới ngay cửa sổ lớp là lớp nó với lớp kế bên – trúng phải con điên nó xẻo chym là có
nhìn mãi kiểm tra mãi cũng may thở phảo không có ai dính chưởng của nó phù phù hên quá
” hồi nãy chào cờ con nhỏ lớp sát bên nó bị ai nhổ nước miếng lên áo dài – nó tức mà khóc luôn ” con hoa vừa nói vừa chỉnh cặp kính cận
” mày … ” thằng tân vừa quay xuống phát biểu mặc dù không biết nó định nói cái gì nhưng nó ngay lặp tức dùng hai tay vặn đầu thằng này quay ngược lên lại phía trên – mồm mép thằng này nhiều khi từa lưa lắm
con hoa nhìn nó nghi ngờ nhưng cũng không nói nhiều lắm – chúc nữa giờ ra chơi nó phải đi ngang qua lớp sát bên xem thử con bé nào
ối giời cô giáo chủ nhiệm của nó thân yêu thướt tha trong tà áo dài xin tả sơ qua cô nó người không cao lắm mặt thì không đẹp nhưng được làn da – làn da bả trắng mịn màng như dùng dove nói chung bả có một làn da rất đẹp phải nói là cực đẹp – hix cô là người gốc bắc nên khi chửi phải nói là một nghệ thuật – thỉnh thoảng tụi nó họp lớp vẫn thường nhắc về mấy câu chửi của bả nói chung bả chửi nghe rất sướng tai
” ôi giời các anh chị đẹp mặt chưa – mới tuần đầu tiên mà các anh chị đội hết cả trường lên đầu rồi ah ” bả nói một tràng không ngừng nghỉ
nó lần đầu tiên nghe chất giọng bả chửi không nén được cười – mặc dù bị chửi nhưng thích nghe chắc đấy là lí do tại sao lớp siro luôn được xếp hạng nhất từ dưới đếm lên
” lớp trưởng cho tôi hỏi tuần vừa rồi tổ nào trực ” bả hỏi vẫn cái giọng đều đều làm cho nó thằng tân và nó thỉnh thoảng cười khúc khích còn con hoa quay sang nhìn nó như thằng hâm
” to trưởng tổ 4 là ai ” bà cô lại bắt đầu – tiên sư cha chúng nó cả lớp quay đầu dòm khu vực nó đang ngồi cứ y như khu vực tội đồ
” dạ thưa cô là em ” con tổ trưởng phốp pháp đứng dậy – nhìn bộ đồ áo dài của nó căng kè làm cho nó cảm thấy ngộp thở thay cho con nhỏ đã thế lúc nào con bé ấy cũng mặc áo khoác – nó thắc mắc hỏi nhỏ thì nhỏ nói là mấy đứa hơi phì nhiêu thường mặc áo khoác vì như thế sẽ có cảm giác ốm hơn
” cô phân công mọi người trực nhật thêm một tuần nữa nhá ” bà cô nói
không đoán thì nó cũng biết mẹ chúng nó ngày trực thì chúng nó đi trễ cho cố gần vào lớp mới xách cái đầu vào lau bảng thì cứ gọi là lem luốm nhìn gớm bỏ mẹ nó mà là cờ đỏ nó cũng ghét lớp nó nữa huống hồ gì
cả tiết học giáo dục công dân trôi qua trong 15 phút vì bà cô mắc tốn thời gian 30 phút giảng giải cho chúng cách thức trực nhật hiệu quả kết cục lại là bả không muốn lớp chúng nó đứng cuối nữa
cả ngày trôi qua thế là xong cái bữa học muốn hộc máu nó dắt xe về nhà đang tơn tơn đạp xe về nhà nó bắt gặp bóng dáng ấy quen thuộc tự dưng lòng nó nhói lên nó thể thấy cặp hồng lướt qua nó ngồi sau lưng xe @ hồi ấy chạy @ là bằng chạy sh bây giờ @ rồi sau đấy là dylan rồi sh – nói chung là nó chắc chắn là nhỏ nhưng hình như nhỏ không thấy nó
tự nhủ trong lòng – không phải nhỏ đâu chỉ là người giống nhỏ thôi – không phải đâu mày nhỏ yêu nó lắm cơ mà tự dưng nó cảm giác khóe mắt cay cay – cát bay vào mắt nó chứ không phải khóc đâu nhỉ vẫn biết là lúc đó nó vẫn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào – nhưng không biết ai có cảm giác như nó không nhưng người yêu nó chỉ cần ngồi trên xe thằng khác là nó cảm giác người ấy lừa dối nó hay thế nào ấy
vừa đạp xe lòng nặng nề – ngay cả cái chân của nó bình thường vẫn hay chạy nhảy nay hình như có tảng đá cột chặt lại gì chặt vào bàn đạp nó – đầu nó trống rỗng mới ngày hôm qua tại sao lại như thế – bỗng tự lúc nào nó đã đứng ở trước nhà nhỏ – hình như thằng đó vừa nắm tay nhỏ tự dưng lòng nó xót xa – nó đứng đây nhìn nhỏ mặc dù nhỏ rụt tay lại nhưng tại sao nhỏ vẫn mỉm cười với thằng đó mọi câu hỏi tập trung vào đầu nó – nó đứng đó im lặng mím chặt môi nuốt nước mắt vào lòng nó mệt mỏi chán chường
nó chầm chậm đạp tới trước cổng nhà nhỏ – nhỏ có vẻ hoảng hốt khi có sự xuất hiện của nó – hình như nhỏ sợ nó sẽ lao vào đánh thằng kia nhưng không nhỏ chắc đã lầm nó đã quá chán chường nó không thể làm gì nữa rồi
” tụi mình chia tay nhau đi ha ” nó nói như giải thoát cho nhỏ – cũng có thể lúc đấy nó mặc cảm tự ti vì nó chỉ có chiếc xe đạp còn nhỏ thì đi tay ga còn thằng đó chạy @ nói chung nó cảm thấy mặc cảm – vì lúc ấy nhà nó chỉ mới gọi là hơi có của ăn của để một tí – nói chung là nhìn lên mình không bằng ai nhưng nhìn xuống không ai bằng mình
” em xin lỗi ” nhỏ nói vừa nói nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ còn hình như thằng đó thì đang cười thì phải – sau này nó mới điều tra thằng đó học 12 sau thằng tuấn chó thằng đó là thằng thứ 2
không đợi nhỏ giải thích nó nhấc đầu bánh xe đạp – nó nhảy lên yên xe đạp rồi chầm chậm đạp về – ông trời nổi gió báo hiệu cơn giông chuẩn bị đến – nó đạp vừa đạp thật chậm – từng giọt từng giọt bắt đầu rơi vào mặt nó – màn mưa táp vào mặt nó ( từ sau này nó mới biết khi có chuyện buồn chỉ cần đi dạo dưới trời mưa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều – và nhiều người nói nó hợp với trời mưa – ngay cả khi nó bệnh chỉ cần tắm mưa thì sẽ hết bệnh không hiểu tại sao – chắc nó là dị nhân )
đúng rồi mưa to lên – sét đánh chết nó đi – bây giờ nó chẳng muốn gì cả chỉ muốn để mặc chiếc xe đó ngồi bệt xuống đường – mưa tự lúc nào ngập tràn lên hè đường – cơn mưa to vẫn còn dai dẳng thỉnh thoảng nó bật cười như một thằng rồ – mày ngu lắm – nó tự chửi nó – thỉnh thoảng nước lại chảy trên khuôn mặt của nó – không ai biết đó là nước mưa hay nước mắt của nó rơi
nó ngừng hẵng đạp xe – trên con đường lúc này 12h trưa vắnh tanh mọi người – thỉnh thoảng có những chiếc xe chạy qua tạo thành một làn sóng tự dưng nó nhìn những con sóng nó cười một mình chắc nó điên rồi – nó đạp xe ra biển – trời mưa thật to nó quẳng xe rồi nguyên bộ đồ nó lao xuống như một thằng điên quần tây áo trắng nó đứng giữa biển nhìn đất trời mênh mông trong màn mưa trắng xóa gió thổi xoáy như cuốn nó ra xa hơn tự bao giờ nó vẫn đứng như thế – đầu óc trống rỗng nó không biết phải suy nghĩ nhưng gì trong đầu nó chỉ hiện ra hình ảnh thằng đó nắm tay nhỏ – nhỏ rụt tay lại mỉm cười với nó tại sao
nó đứng thế : ” Xuân anh hận em ” nó hét lên mưa vẫn như thế xối xả trút xuống người nó
sẽ có lúc em phải hối hận vì ngày hôm nay – nó nói rồi bước lên bờ – đầu óc nó nặng trịch – có phải là nhỏ đã thay lòng đổi dạ – hay tất cả chỉ là nó ghen tuông nói chung nó không chấp nhận – nó không xứng đáng bị như thế nhưng ít ra nó cũng nguôi ngoai tí xíu nó lên dắt xe chầm chậm đạp về nhà thỉnh thoảng nó lại cười một mình nếu có ai bắt gặp nó lúc này chắc sẽ nghĩ nó là một thằng điên cặp xách đeo sau lưng tóc tai rũ rượi quần thì dính đầy cát
nó lẳng lặng mở cổng dắt xe vào nhà – nó cẩn thận quay lại sau lưng nhưng không có nhỏ ở đó nó mệt mỏi dắt xe vào nhà – bà già nó chạy ra nó nghe bên tai loáng thoáng là bả hỏi như áo mưa đâu mà để ướt như này rồi sao không mưa áo mưa mà mặc nhưng nó chỉ nghe ù ù nó cũng im lặng nó bước lên phòng thay đồ mặc cái quần đùi áo thun vào nó lẳng lặng đi xuống ăn cơm – nó chầm chậm ăn cơm miệng nhai nhưng lòng đắng nghét
” mày bị bệnh hay sao mà như con gà rũ vậy mày ” ông già nó hỏi
” dạ chắc zậy ” nó nói rồi lua đại chén cơm bà già nó lại đưa tay lên trán nó hình như bả phán là nó bị bệnh vì thế ông già nó cũng không xét nét gì nhiều
ăn xong nó lê bước lên lầu – chỗ cầu thang này hôm qua nhỏ vẫn còn đứng mỉm cười với nó – mới ngày hôm qua nay chắc trôi thành mây khói
nó mệt mỏi lê bước lên phòng – nó đóng chặt cửa phòng cắm tai phone vào tai nó bật nhạc – từng dòng nhạc giao hưởng chầm chậm ru nó vào giấc ngủ nó muốn quên đi tất cả
ngoài trời mưa vẫn rơi đều trên mái tôn nhà nó – tiếng mưa đều đều rả rích – nó cũng không thèm quan tâm là nhỏ có đến nhà nó hay không nó cũng ko quan tâm nhỏ có gọi dt qua nhà nó không nó tự thu mình vào vỏ ốc – nó sợ bị tổn thương mà hình như nó đã bị tổn thương rồi thì phải nó lắng nghe con tim nó đang từ từ rỉ máu – vết thương không lớn nhưng nó vẫn rả rích – cho đến khi con tim nó không còn vết tích của nhỏ ( chỉ cần 1 s để yêu 1 người con gái nhưng mất cả đời để quên đi người con gái đó – thỉnh thoảng nó vẫn phải xiết chặt nhỏ trong tay như thể nếu đây là giấc mơ thì xin hãy cho anh mơ một giấc mơ thật dài em nhé ) nó nằm đó âm nhạc gieo vào đầu nó nhưng hình như nó không lắng nghe được gì
suy nghĩ rồi lại suy nghĩ – tự dưng nó tháo tai nghe ra – lỡ nãy giờ nhỏ gọi cho nó thì sao – nghĩ là thế nó chạy xuống nhà dưới ngồi sát bên điện thoại ngay ngắn chờ đợi chờ đợi một điều gì đó chờ đợi cái gọi từ nhỏ nhưng từng giây phút trôi qua vẫn không có bất cứ cuộc điện thoại nào – nhìn trên bàn mẹ nó để cho nó tờ tiền – chắc bả tưởng nó hết tiền nên không mua áo mưa đây mà – tự dưng nó yêu mẹ nó quá nó lại mỉm cười nụ cười méo mó nhìn đồng hồ cũng gần 3 giờ lúc này đang giờ ra chơi tự dưng nó nhớ Dung nó muốn Dung ở bên cạnh tâm sự với nó
vội vã bắt máy bóc điện thoại gọi vào số di động của Dung – thấy số đt nhà nó dung vội vàng bắt máy ngay ” alo ” dung nói
” dung hả giờ qua nhà Minh có đươc không ” nó hỏi
” khùng hả ông – chuẩn bị vào học tiếp rồi ” dung nói
” ah vậy thôi ha – đang có tâm sự mà thôi không làm phiền dung vậy ” nó nói rồi cúp máy đã bực nay còn bực hơn
tiếng điện thoại nhà nó reo lên nó nghĩ là dung : ” alo ” nó bắt máy
” anh đợi dt của em nãy giờ hả” nhỏ hỏi nó
” không tui đang đợi điện thoại của Dung ” nó nói – nó muốn trả thù nhỏ nó muốn nhỏ phải cảm giác được những gì nó cảm giác hôm nay nó muốn nhỏ phải hối hận
” vậy xíu nữa em chạy qua nhà anh em sẽ giải thích rõ mọi chuyện ha ” nhỏ nói nghe thoáng chúc buồn
” thôi không cần đâu – tui với bà giờ cứ như vậy đi ha dù gì anh ấy cũng có @ tui chỉ có xe đạp tui không lại anh ấy đâu ” nó chua chát mỉa mai nó với nhỏ – ngay từ lúc đó nó nghĩ giàu nghèo cũng ảnh hưởng lắm
” anh đừng nói như vậy mà mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu ” nhỏ nói như bật khóc qua điện thoại
” thôi ha bye bà ah ” nó nói rồi cúp máy – nó lặng thinh – nó mới làm cái gì vậy nhỉ – tại sao nó không nghe nhỏ giải thích hay nó quá mệt mỏi với mấy lời giải thích đó rồi – lúc ấy trong đầu nó chỉ nghĩ tất cả những gì nhỏ nói là chỉ lời nói đầu môi
đang suy nghĩ mông lung thì Dung tự dưng xuất hiện – nó không ngờ dung lại trốn học nữa chừng vì nó – không biết nó nên buồn hay vui nhỉ lúc này mới hơn 3h mà trời tối thui như 6h nó chầm chậm mở cửa cho Dung nó và Dung đi vào nhà
” có chuyện gì hả ?” dung tò mò nhìn nó nhìn khuôn mặt mệt mỏi chảy dài có phần mệt mỏi
nó quay lại ôm chặt Dung vào lòng – tới tận bây giờ nó không hiểu tại sao như thế – vì cũng có thể nó cảm giác tổn thương nên nó muốn được ôm ai đó cảm giác ôm một người con gái trong bộ đồ áo dài mềm mại dễ chịu làm sao – dung vẫn để yên không ôm nó – nàng cũng không đẩy nó ra – nàng là một trong những người con gái hình như là người tình bí mật
” sao vậy ” dung hỏi nó
” không chỉ muốn ôm Dung một lát có được không ” nó hỏi dung vẫn im lặng nó và dung vẫn đứng đấy mặc dù nó biết nhỏ đang đứng ngoài cửa nhìn nó và Dung ôm nhau nhưng nó muốn nhỏ hiểu cảm giác của nó – nó muốn trả thù
nhỏ cũng không lên tiếng chỉ im lặng quay xe bỏ đi – tự dưng nó nhếch mép cười như một thằng sở khanh – nó buông Dung ra
” minh với Xuân chia tay rồi ” nó nói làm Dung ngạc nhiên nhưng thoáng qua thì Dung cũng nhận thấy như thế
tự nhiên dung và nó im bặt cả 2 nhìn nhau chắc là cả 2 suy nghĩ không có chuyện gì để nói – cả 2 người đều có những suy nghĩ của riêng mình nó thì suy nghĩ về nhỏ -còn dung thì suy nghĩ những chuyện mà nó không biết .
gần 11h trưa siro đi ngủ đây – thân ái chào anh em cô chú bác – hẹn gặp các bác lần nữa tại chap sau
mong các bác comment liệu siro có phải là thằng sở khanh hay không – và hành động siro đúng hay sai ? ^^ chẳng qua nó và nhỏ cá cược một tí nên mong anh em trả lời chân thành – cũng mong các chị em nếu có đọc thì phân tích giùm siro ha chân thành cảm ơn mọi người ( ai thua thì rửa chén don dẹp nói chung là làm việc nhà một tuần đó ^^ nhưng cũng đừng vì thế mà bênh siro _ ai bênh thì bênh khéo khéo nhá )