những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 28
hằng cũng không biết vọc thằng nhỏ đúng cách làm mấy lần nó phải nhăn mặt
” hồi giờ chưa bao giờ cầm cái này hết đúng hok ” nó vừa hỏi vừa cười – phút chốc nó cảm giác nhiều khi nó sở khanh hoặc đểu giả đại loại là thế
” dô duyên – cái này ghê thí mồ ai mà cầm ” hằng vừa nói vừa nhìn kĩ thằng nhỏ của nó làm nó suýt bật cười con bé thấy vậy nhìn bề ngoài cứ tưởng là ghê gớm lắm ai ngờ
nó chỉ hằng cách vuốt ve loáng một tí hằng cũng biết cách vọc thằng nhỏ của nó làm nó cương cứng cả người nó vẫn bú vú hằng một cách say mê một tay nó vuốt ve thỉnh thoảng lại chọt ngoáy vào cái hang động của nhỏ hằng làm thỉnh thoảng hằng rên khe khẽ làm nó khoan khoái
lúc này nó đã thực sự cương cứng nó và hằng vẫn đứng nó cố gắng ép thằng nhỏ vào âm đạo của hằng nhưng thực sự nó chưa bao giờ làm cái trò này cố gắng hoài nó vẫn không nhét vào được sực nhớ ra nó khẽ kéo một bên hằng cao lên
lần này nó có thể nhét khúc thịt nóng hổi vào người hằng – hằng um lên một tiếng làm nó khoan khoái nó ráng hẩy mông cho thằng nhỏ vào sâu hơn nhưng nó vẫn không khoái cái trò này cho lắm
” thôi tụi mình vào phòng đi trong phòng tắm bất tiện quá ” nó nói với hằng
lúc này thực sự hằng ngấm thuốc mê của nó rồi nhỏ chỉ líu ríu đi theo nó đặt em lên giường nó tha hồ dày vò đôi bồng đảo nó thủ thỉ hỏi em uống thuốc chưa nhỏ chỉ khẽ gật đầu thế là nó thoải mái cho thằng nhỏ vào – cái âm đạo của em khi nó là người chiếm hữu lại là người duy nhất từ trước tới bây giờ làm nó cảm giác như vị vua thời nhà thanh
nó vẫn xoa – nhẹ nhàng rút ra rồi hẩy mạnh vào trong hằng ư lên một tiếng – nó từ tốn nhập cuộc nhẹ nhàng rồi lại mạnh bạo lúc này nó cảm giác hằng ra nước nhiều lắm đầu khất của nó trơn tuột – nó vừa đẩy vừa xoa bóp vú hằng
” em iu anhhhhhhhh uh uh ” hằng vừa nói vừa rên làm nó khoan khoái – nó sỡ hữu một cơ thể cực kì nóng bỏng khiến cho bao thằng thèm muốn thậm chí có thằng đề nghị hằng nhưng nhỏ cũng không chịu đi chơi
reng reng reng – số dt chính của nó lại vang lên – ai lại gọi tầm lúc khuya này lại gọi vào số chính của nó nữa chứ
” đợi anh xíu ” nó nói với hằng rồi dứt vội thằng nhỏ ra – vái trời không phải là Xuân gọi nó- nó nhìn thấy số đt má nó gọi – thường thì chỉ khi có chuyện gì má nó mới thực sự gọi cho nó vào giờ này tự dưng nó thấy nóng ruột
” con nghe má ơi ” nó trả lời qua đt
” ti hả con – mày ra bến xe bắt xe về nha trang gấp – ba mày bị tai nạn nằm cấp cứu trong bệnh viện tỉnh nè ” má nó vừa nói vừa khóc qua điện thoại làm nó thẫn thờ – bất giác nó suy nghĩ tới mọi tình huống xấu nhất
” hả – rồi sao – rồi ba sao rồi ” nó gấp gáp hỏi má nó
” giờ ổng vẫn hôn mê nằm trong phòng cấp cứu ” má nó trả lời làm nó rối tung cả lên
” vậy để con về liền ” nó vội vàng cúp máy mặc vội đồ vào – hằng nhỉn nó với vẻ mặt lo lắng
” sao vậy anh ” hằng hỏi nó – cũng hên là có hằng ở đây nó nhờ hằng trông nhà giùm nó rồi chở nó ra bến xe
” ba anh chắc nhậu xỉn rồi về nhà bị tai nạn giờ nằm trong phòng cấp cứu giờ anh phải về nha trang xem thử sao ” nó nói rồi xếp vội vài bộ đồ
” chìa khóa nhà với chìa khóa xe anh giao em giữ giùm ha ” nó nói với hằng rồi chở nhỏ ra bến xe cũng gần 4h sáng lúc này đường sài gòn cũng bắt đầu đông người mấy chú chở thịt heo rồi bánh mì thỉnh thoảng chạy vù qua mặt nó làm thỉnh thoảng nó giật mình
ra tới bến xe nó bắt đầu chạy vội vào mua vé về nha trang cũng hên 5h sáng có chuyến về nha trang sau khi mua vé xong nó ra dặn dò hằng một số chuyện rồi leo lên xe – tự dưng nó buồn ngủ mệt mỏi đầu óc căng thẳng nhưng cứ nghĩ tới mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra với ông già nó làm cho nó không ngủ được đợi mãi xe cũng lăn bánh – nằm trên xe một hồi nó ngủ lúc nào không hay mãi tới lúc xe dừng ở phan thiết ăn trưa thì mọi người xuống xe làm nó tỉnh giấc
nó lấy khăn lạnh lau mặt nó – cảm giác mát lạnh cũng làm nó đỡ mệt tí chút – nó lấy menu ngồi đợi gọi món –
cuối cùng nhỏ phục vụ bưng ra tô phở cho nó – phải công nhận nhìn tô phở thì đẹp thiệt – khi nhìn thì nó nghĩ là ngon lắm nhưng khi ăn mới biết thiên hạ đệ nhất dở – cố gắng lắm nó ăn hết được nửa tô – vừa dở lại vừa chặt chém – nó rút bài học kinh nghiệm tới quán phan thiết không bao giờ gọi món phở này nữa
uống vội ly trà đá trả tiền rút đt ra thấy mấy cuộc đt mẹ nó gọi nhỡ rồi tn của Hằng động viên làm nó thực sự cảm động
nó vội gọi lại cho mẹ nó – ” má hả – con đang trên xe – xe về tới gần phan thiết rồi chắc 2 3h là tới nha trang ah ” nó nói
” rồi ông ba sao rồi má ” nó hỏi má nó
” uh ổng tỉnh lại rồi nhưng lần này ổng bị nặng – gãy chân bác sĩ nói phải bắt vích rồi mổ nữa ổng bị dập lá lách bác sĩ nói có máu bầm trong đó ” má nó nói một hồi làm nó cũng thở phào ít ra ông già cũng không sao
” tao nói rồi mà – hồi bữa đầu năm đi coi bói bà thầy bói nói cẩn thận mà ổng có nghe tao đâu- năm nay năm tuổi của ổng mà ” má nó lại tiếp tục bài ca muôn thủa
” dạ ! gị là ông ba cũng không bị nặng lắm ” tự dưng nó thở phào nhẹ nhõm
” zay con lên xe – chiều con về rồi con chạy lên mà ông ba nằm ở phòng nào má ” nó hỏi má
” phòng hồi sức cấp cứu ah ” má nó nói rồi nó nghe loáng thoáng là hình như bác sĩ gọi má nó tới nên má nó cúp ngang
nó leo lên xe – nó tỉnh ngủ dù gì nó cũng thầm cảm tạ trời đất ít ra ông trời cũng chưa bắt ba nó phải tiêu diêu miền cực nhọc :”>
móc đt ra nhắn tin cho Hằng – cho em khỏi phải lo lắng lắm vì ba nó tỉnh rồi cũng không nguy hiểm tính mạng
ngay lập tức nhỏ trả lời nó – nó suy đoán chắc là Hằng từ sáng tới giờ không ngủ được đây nên mới trả lời ngay lập tức
nó khuyên em đi ngủ lấy sức chiều tối đi làm nữa – nhỏ uh rồi lại nhắn tin nhớ anh rồi iu anh lung tung cả lên làm nó bỗng dưng thấy vui ít ra cũng có người con gái chịu hi sinh vì nó như thế
không nhắn tin với hằng nữa tự dưng nó cảm giác không có gì làm nó bật dt check tin tức rồi lại vào hộp mail kiểm tra tin nhắn từ diễn đàn mọi người thực sự làm nó cảm động – check mail xong xuôi nó cũng chẳng biết làm gì nó lại nhắn tin cho Xuân – cũng có thể nó không tự chủ được ngón tay hay sao
” em hả ” tin nhắn chỉ vỏn vẹn 2 từ được gửi tới số Xuân làm nó phân vân nó đã dứt khoát vậy mà – thôi kệ làm bạn cũng được ít ra cũng muốn biết từ hôm bữa chia tay tới giờ em ra sao rồi
Xuân gọi lại cho nó ngay lập tức làm nó bất ngờ : ” alo ” nó bắt máy
” sao bây giờ anh mới nhắn tin cho em” Xuân hỏi nó làm nó ngập ngừng
” bây giờ anh đang ngồi xe về nha trang nói chuyện không tiện hay nhắn tin nha” nó đề nghị vì nó bắt gặp ánh mắt soi mói của thím tám nằm sát bên nó soi mói nó từ đầu tới chân nên nó cũng ngại ngại
vừa cúp máy nó vội nhắn tin cho Xuân : ” nhớ anh hay sao mà lật đật gọi lại liền hả ? ” nó nhắn tin thăm dò
” ba anh bị tai nạn mà anh có biết chưa ” nhỏ nhắn tin lại cho nó làm nó bất ngờ sao nhỏ biết rành thế thực sự nó khá bất ngờ ba nó mới bị tai nạn tối hôm qua mà sao sáng nay nhỏ lại biết được
” uh anh biết rồi – anh đang ngồi trên xe chắc 2 3 h chiều về tới nha trang ah ” nó nhắn tin lại cho nhỏ
” uh vậy chừng nào anh về tới nơi nhắn tin em ra chở anh ha ” nhỏ nhắn tin lại cho nó thực sự tốc độ trả lời của nhỏ làm nó khá sốt
” ủa anh tưởng em còn ở sài gòn mà ” nó nhắn tin hỏi nhỏ thực sự nó cũng không biết chuyện gì xảy ra tại sao nhỏ lại về nha trang đợi một lúc tin nhắn nhỏ trả lời cho nó thực sự dài
” em và chồng em thực sự giờ đường ai nấy đi rồi – em về nha trang yên tĩnh một thời gian ” nhỏ trả lời làm nó thực sự không ngờ tới – nó không biết là nhỏ có tiếp tục theo dõi hồi kí của nó trên lầu xanh . us hay không hay là vì nó tự dưng nó cảm thấy dằn vặt có cảm giác nó là người phá vỡ hạnh phúc gia đình của em
” thôi để anh về đi taxi cũng được ” nó nhắn tin trả lời nhỏ
” thực sự anh hận em nhiều tới như vậy sao ” nhỏ nhắn tin hỏi nó làm nó không biết phải trả lời sao – nên phải trả lời sao đây nó phân vân lưỡng lự
” uh vậy thôi em đi ngủ trưa nghỉ ngơi đi tí nữa khoảng 2 3h chừng nào xe sắp về tới nha trang anh gọi cho ha ” nó nhắn tin trả lời nhỏ vì nó thực sự không biết tình cảm nó dành cho nhỏ là gì là yêu hay là hận hay là cảm giác gì
” uh nhớ gọi em ” nhỏ trả lời nó làm nó phân vân suy nghĩ – cắm ipod vào tai nó thả trôi mọi suy nghĩ theo dòng nhạc giao hưởng ( song from secret garden ) mỗi lần nó buồn phiền hay tâm trạng nghe mấy bài này nó cảm giác nhẹ nhàng được tí chút
vừa nghe nhạc vừa nằm trên xe bỗng chốc nó lại chìm vào giấc ngủ – bỗng nó mơ thấy em và nó nắm tay nhau dạo trên bờ biển đầy nắng và gió – nó nở nụ cười thật tươi ôm chặt nhỏ vào lòng
mơ mãi thì bỗng nó cảm giác có người lay nó dậy – thằng phụ xe đang lay nó : ” anh ơi sắp tới bến xe rồi ” thằng nhỏ vừa nói vừa đưa cho nó cái khăn lạnh lau mặt – nó thấy khó chịu khi thằng nhỏ lay nó dậy không đúng lúc tí nào để cho nó mơ thêm tí nữa – đang một giấc mộng đẹp vậy mà – lúc nào mơ cũng đẹp hơn đời thực
nó móc đt ra thím tám dòm chăm chú vào cái đt của nó làm nó cảm giác mẹ này nhìu chuyện quá
” em hả anh sắp tới bến xe rồi ” nó nói với nhỏ
” đợi xíu ah em ra liền ” nhỏ vừa nói rồi vội vàng cúp máy làm nó phì cười lại là cái tật lật đật như hồi nào vẫn không bỏ được
” má hả con về tới nơi rồi – giờ con chạy về nhà cất đồ rồi con chạy lên bệnh viện liền ah ”
má nó ah uh rồi thì cũng cúp máy nó dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm xem thử nhỏ tới chưa đợi 5 phút thì nhỏ cũng tới – cái dáng ấy sao thân quen quá nó muốn lao tới ôm chầm nhỏ
tội nghiệp thấy nhỏ chống chân chiếc ps mà nó bật cười : ” lùn mà đòi đi ps làm gì ” vừa nói với nhỏ nó vừa cưòi làm nhỏ nhìn nó – nhỏ cười với nó làm nó cảm giác mệt nhọc tan biến đi cả – xe đá chống một bên nhỏ cũng tụt ra sau để nó cầm lái – thời gian thay đổi không gian thay đổi ngay cả hồi trước xe khác giờ cũng xe khác – mọi thứ đã thực sự thay dổi nhưng có những thứ hình như vẫn chưa thay đổi
nó leo lên để túi xách ở chỗ gác chân nhỏ đưa cho nó cái mũ bảo hiểm chắc cũng là của nhỏ luôn hay sao ấy nhưng nhìn là biết mũ con gái – màu xanh ngọc nó cảm thấy thú vị như hồi cái thời 2 đứa còn yêu nhau ấy nhỉ
” giờ anh chạy về nhà cất đồ cái nha ” nó vừa nói vừa đề ga chạy thẳng về nhà nó – nhỏ ngồi sau từ lúc nào nhỏ lại ôm nó làm cảm giác ngày xưa tràn về
” em nhớ anh lắm ” nhỏ thì thầm bên tai nó làm nó bùi ngùi
tạm dừng chap mới ở đây vậy tối nay rãnh gõ tiếp chap mới nha các bác – ^^:-h