những người con gái đi ngang đời tôi - Chương 17
như thường lệ 3h chiều nó uể oải nhổm mình dậy – sao người cứ khô khốc thế này đi xuống tủ lạnh mở chai nước lạnh nốc một hơi gần cạn chai nước – tự dưng làm nó khoan khoái
lên phòng bật đt lên kiểm tra – Bạn có 4 tin nhắn mới . ơ sao lắm tn mới thế nhỉ – bạn bè nó cũng có ai nt thường xuyên đâu chủ yếu gọi cho nhanh chứ ai còn con nít mà nhắn tin
tin nhắn đầu tiên – ” ông hả- tui nè – Liên ” ah thì ra con mỏ nhọn chắc lại liên quan gì tới nhỏ đây mà — tiếp tục tin nhắn ” có cần thiết ông phải làm như vậy không – ông biết ông viết hồi ký như vậy làm đảo lộn cuộc sống của Xuân không ?”
chắc nhỏ lại đọc chap mới của nó rồi lại đấu tranh tư tưởng rồi lại cãi nhau đây mà
tin nhắn thứ 2 : ” mà ông có biết Xuân bỏ nhà đi từ 2 hôm nay không nó nhắn với tui kêu ông gọi cho nó đó ” tin nhắn vỏn vẹn chỉ như thế làm nó giật mình – tự dưng cái cảm giác lo sợ trong nó hiện về như cái ngày xưa thơ ngây ấy
tin nhắn thứ 3 : ” sao anh không bật máy lên – hay là biết em gọi đt nên tắt máy phải không – làm ơn gọi lại cho em đi ”
nó đọc lướt tin nhắn thứ 3 thì ra là của nhỏ gửi cho nó sau khi con mỏ nhọn gửi khoảng 1 tiếng
tin nhắn thứ 4 :” nếu tối nay anh vẫn không gặp em thì chắc là ngày mai em không còn trên cõi đời này đâu – mọi lựa chọn tuỳ thuộc vào anh ”
cái tin nhắn cuối cùng – sao nhỏ lại làm vậy sao lại dại dột đùa giỡn với tính mạng mình như thế
ngay lập tức nó gọi lại cho nhỏ ngay lập tức – haizz thời buổi nào rồi mà còn để bài ngôi nhà hoa hồng làm nhạc chờ hả trời – vừa nghe nó vừa vái trời khấn phật cho e mau bắt máy nó nóng ruột quá
gần hết bài hát thì nhỏ cũng bắt máy bỗng chốc nó thở phào nhẹ nhõm
” anh hả ” nhỏ hỏi nó
chứ ai nữa trời hỏi cái gì mà dô duyên dữ tự nhiên nó phì cười nhỏ vẫn ngốc như ngày nào lúc nào gọi đt cũng anh hả ,R0lGODlhAQABAIAAAAAAAP///yH5BAEAAAAALAAAAAABAAEAAAIBRAA7″ class=”smilie smilie–sprite smilie–sprite7″ alt=”:p” title=”Stick Out Tongue :p” loading=”lazy” data-shortname=”:p”>
” sao bữa giờ bà không về nhà – con liên không nhắn tin thì tui cũng không có biết đâu ” nó hỏi nhỏ
” đã vậy còn đòi tự tử nữa – ba má nuôi bà khôn lớn zay bà đền đáp được gì chưa mà chỉ vì một thằng con trai không đáng như tui mà mắc mớ gì bà phải hi sinh có đáng không ” nó mắng nhiếc nhỏ
” tối nay anh có đi làm không ” nhỏ vẫn đều đều hỏi nó
” có nhưng mà tối nay tui trực để tui gọi đt lên xem thử thằng kia có đi làm không ” – chỗ siro làm có tới 2 quản lý – mà tối hôm qua lại là ngày nghỉ chính của thằng còn lại – mẹ làm hộp đêm lâu lâu mới được nghỉ 2 ngày – không thằng nào dại lên cắm mặt đi làm hết
” đợi tui xíu đừng có làm gì bậy bạ ah ” nó không thay đổi cách xưng hô nhưng lại tỏ vẻ khá quan tâm làm nhỏ cũng vui lắm đây
” uh có gì gọi lại cho em liền ha ” nhỏ nói với vẻ phấn khởi
tắt cuộc gọi của nhỏ nó lấy đt gọi cho thằng bạn nó
” allo mày hả -tối nay mày rảnh không ” nó vào thẳng vào vấn đề luôn khỏi mắc công lòng vòng
” có gì không – tao mới về Cần Thơ hồi sáng – bà già bệnh nên tao off 2 ngày về thăm bả luôn ” thằng bạn nó trả lời làm nó thoáng phút chốc trớt quớt
” ah uh vậy hả – vậy thôi cho tao gửi lời hỏi thăm bà già may heng – có gì nếu không lên được thì nói tao tiếng nhen ” tự dưng nó tốt bụng trong khi chuyện của nó không lo được
” uh cảm ơn mày ha – chắc không sao đâu bữa kia tao lên ” thằng bạn trả lời
chết tía – nó không đi làm thì không được sao bây giờ haizz rắc rối quá
nó nhấc đt gọi cho nhỏ
“anh hả” nhỏ lại hỏi một câu vô nghĩa
” uh tui nà ” nó thực tình cũng muốn xưng là anh nhưng tự dưng nó ngại miệng
” tối nay tui phải đi làm rồi không nghỉ được bà ơi mà bà đang ở đâu đó tui chạy qua ”
” em đang ở công viên 23 tháng 9 – ah ”
” đợi xíu tui chạy ra liền ” nó cúp máy cái rụp
nhấc điện thoại lên gọi cho con thu ngân : ” alo anh nè – tối nay có gì anh lên trễ xíu em coi quản lý tụi nó dùm anh nha ” nó dặn dò con thu ngân
” ok anh ” con thu ngân nói làm nó yên lòng nó vội vàng thay đồ chạy vội vàng ra công viên chạy vòng vòng một hồi cũng thấy em
sao em tiều tuỵ đi thế này làm nó tự dưng thấy buồn – nhỏ rõ ràng gầy hơn trước lần nó mới gặp nhỏ vội vàng tấp vào
” sao em … ” nó buột miệng – chết cha lỡ lời tự dưng nhỏ ngước đầu lên nhìn nó vui hẵng – ah uh thì chắc là nó cũng tha thứ cho nhỏ được chút xíu đây mà
thôi thì lỡ rồi ” bữa giờ đi đâu sao không về nhà mọi người lo lắng cho em kìa ” nó hỏi nhỏ
” thì e buồn quá – mà không có ai bên cạnh nên e cũng không biết tâm sự với ai ”
” zay tại sao lại bỏ nhà đi ra đây ngồi – ngồi ở đây rồi tụi trấn lột nó cướp đó ”
” mà xe e đâu ? ” nó hỏi
” hôm bữa em đi bằng taxi rồi toàn đi vòng vòng nên ” nó biết ngay mà – chắc lại ra mấy nhà nghỉ ở bùi thị xuân ngủ rồi lang thang chứ gì
nó mở cốp lấy ra một cái mũ nữa cho nhỏ – tự lúc nào mặc dù không chở ai nhưng nó vẫn có 1 cái mũ phòng hờ –
nhỏ thoáng nhìn qua cái cốp xe của nó thấy thanh đoản kiếm nó nhét phòng thân nhỏ bỗng chốc e ngại
” đi làm về khuya ít ra cũng có phòng thân chứ nhìn gì trời ” nó nói cho nhỏ yên tâm chứ bản tính nó hiền lắm chẳng gây sự với ai bây giờ – ( ai chọc điên thì mới bộc lộ bản chất thật sự )
nhỏ leo lên ngồi sau nó nhỏ bắt đầu vòng tay ôm nó thật chặt – ông trời ơi nếu con có đang mơ thì làm ơn đừng cho con tỉnh lại nữa nha
tự dưng nó cảm giác tìm lại được cái gì đó đã mất từ lâu lắm rồi
” e ăn gì chưa ? ” nó hỏi nhỏ – như ngày xưa 2 đứa yêu nhau –
” mà thôi a cũng đói rồi chạy qua quán trà sữa bên quận 1 ăn cơm chiều sẵn uống trà sữa luôn heng – mà ăn nhanh nhanh đi đó rồi anh phải đi làm nữa ”
vào quán trà sữa ở quận 1 – mới 6h mà cũng đông nhỉ – ai nói thời buổi bão giá đâu nhỉ nó vào cũng thấy đông chứ ít ỏi gì mà hình như là toàn con nít không – chắc là toàn dùng tiền ba mẹ nên không biết xót chứ gì
” 2 anh chị dùng gì ah ” tiếng nhỏ phục vụ hỏi nó
nó nhìn nhỏ chac cả ngày hôm nay không ăn gì chứ gì nhìn mặt tái xanh đi kìa
” gọi giùm em món này heng ” nhỏ chỉ tay vào món cơm gà – hì hì nhỏ thix ăn món này đặc biệt
” em ơi ” nó ngoắc tay gọi nhỏ phục vụ nhỏ nhanh lẹ chạy lại
” cho anh 2 dĩa cơm gà nha – ah mà e uống gì ? ” nó hỏi nhỏ
” cho chị ly trà sữa dâu ha – ” nhỏ nói với nhỏ phục vụ
” còn anh ” nhỏ phục vụ hỏi nó
” ah cho anh ly trà sữa dâu luôn đi ha – ah cho nhiều trân châu nha e ” – haha nó uống trà sữa thix nhai cái hột béo béo dai dai ấy
tự dưng nhỏ nhìn nó – vô tình hay cố ý đây – cần gì ăn uống giống nhau như zay không – cứ như cặp tình nhân mới quen đi đâu cũng gọi đồ giống nhau hèn gì nhỏ phục vụ nhìn nó cứ cười cười nó cũng chẳng để ý lắm
nhỏ khe khẽ chạm vào chân nó – nó vẫn để yên không rụt chân lại – tự dưng nhỏ mĩm cười – sao mà nụ cười của nhỏ vẫn như ngày nào
” nhắm mắt lại ” nó bảo nhỏ
nhỏ vội vàng nhắm mắt ngoan ngoãn y như nó bảo – nó đưa 2 tay béo vào mặt nhỏ – cái cảm giác mềm mại này sao nó thật quá thế là nó không mơ đâu – mà nếu có mơ thì cũng có thể là giấc mơ đẹp lâu lắm rồi nó mới mơ được như zậy
nhỏ vẫn để yên cho nó béo – nó rụt tay lại – thì ra không phải là mơ – nó chuyển chỗ ngồi nó không ngồi đối diện em nữa nó thực sự nhớ e lắm chịu không nổi nữa rồi kể từ ngày nó viết hồi ký nó đã thực sự chịu không nổi cái cảm giác nhớ nhung giày vò nó – bào mòn nó từ trong ra ngoài
nó ngồi gần em – em nhích lại gần nó – cái cảm giác thân quen của ngày xưa – nó thực sự không thể cứng rắn được nữa nó thực sự không thể đấu tranh với lý trí được nữa – nhỏ nhẹ nhàng gục đầu vào vai nó – nhỏ và nó thực sự vẫn chưa nói gì nhưng cả 2 đâu cần phải nói nhiều – hình như nó và nhỏ thần giao cách cảm cả rồi
nhỏ khẽ đưa tay sang nắm lấy tay nó – cái cảm giác ấm áp mềm mại của ngày xưa đây mà – nó siết chặt tay nhỏ như sợ cái cảm giác mất mát – sợ cái cảm giác nhỏ sẽ rụt tay lại nó thật sự rất sợ
nhỏ phục vụ mang nước với cơm ra nhìn nó với nhỏ cũng khá ngạc nhiên hồi này còn ngồi đối diện không nói gì thế mà giờ 2 đứa nó ngồi dính chặt như keo
đặt đồ ăn xuống nó lau đũa rồi đưa cho nhỏ – tự dưng nhỏ lại mỉm cười – chắc là nhỏ biết nó vẫn quan tâm tới nhỏ như ngày nào
nhỏ từ tốn ngồi ăn – còn nó thì loáng 1 tí dĩa cơm hết sạch nhỏ nhìn nó cười – sao nhỏ cười nhiều thế
” cười quá coi chừng sái quai hàm ah ” nó nói phá vỡ cái sự im lặng
nhỏ lại mỉm cười – chắc là chỉ cần gặp nó là nhỏ đã hạnh phúc lắm rồi vừa uống trà sữa tự dưng nó nhớ tới ngày xưa nó lấy tay xoa nhẹ lên bụng nhỏ
nhỏ tự dưng mím môi – rồi lại không tỏ vẻ gì nhỏ vẫn ăn tiếp ăn uống xong nó đứng dậy trả tiền
” giờ anh phải chạy về nhà thay đồ rồi chạy lên chỗ làm nữa giờ sao đây ? ”
” thì có gì em theo anh lên chỗ anh làm rồi ngồi uống nước đợi anh luôn ” nhỏ đề nghị
nghĩ cũng hợp lý giờ nhỏ cũng không biết đi đâu vậy thôi cho nhỏ lên chỗ làm cho khỏi mắc công lo lắng nữa nghĩ là làm nó chở nhỏ về nhà thay vội bộ đồ tay vào nhìn nó cứ y như dân công sở chính gốc – nghĩ cũng hay – làm ở cái môi trường toàn là tệ nạn gái gú thuốc .. đủ thứ thế mà nó vẫn chưa bao giờ dính tới mấy cái đó chắc nhờ phước ông bà
” anh mặc đồ tây lên nhìn như diễn viên hàn quốc ” nhỏ đứng trước mặt nó ngắm nghía một hồi rồi phán xét một câu tự dưng nhỏ ôm nó thật chặt nó cũng ngạc nhiên mấy năm rồi nhỉ chắc cũng 5 6 năm gì rồi nhỉ thời gian như tên bắn ngựa phi
nó muốn trách móc nhỏ nó muốn tát nhỏ- nó muốn làm nhỏ phải đau – nó muốn trừng phạt nó – nhỏ có biết vì nhỏ mà nó phải vào sài gòn trốn tránh tất cả không
cái đất nha trang quá bé nhỏ – chỉ cần đi ra đường là nó lại thấy hình dáng của nhỏ và nó – tự dưng nó sợ – nó sợ phải thấy như thế
nó cũng vòng tay ôm nhỏ – nó cuối xuống – tìm môi nhỏ – môi nó giờ đây gắn chặt vào môi nhỏ – lưỡi nó lùa qua vội vàng tìm lấy lưỡi nhỏ – cả 2 đứa say đắm hôn nhau như chưa từng được hôn nhau bao giờ
vừa dứt – tự dưng ” em xin lỗi ” nhỏ vừa nói vừa khóc làm nó hoảng – cứ mỗi lần nhỏ khóc là nó sợ
nó cũng không biết nói gì nữa chỉ khẽ im lặng ôm nhỏ trong lòng
” thôi đi làm với anh nha – mà đợi tới 2 3h sáng mới được về ah – đòi về sớm là ráng chịu ah không chở về đuợc đâu ”
nó dặn dò nhỏ – tự dưng nhỏ nhìn nó nước mắt trên mi đã khô đi nhỏ biết là nó cũng không để tâm tới chuyện đó nữa
hihi – nhỏ bật cười – đúng là cái đồ con gái mới khóc giờ đây cười lại rồi
tạm dừng chap mới ở đây vậy nghỉ ngơi tí – cảm ơn các bác đã quan tâm @-)