Những nàng dâu xinh đẹp - Chương 29
Chap 16
– Chú…. chú Khánh…. nh ….anh….xin lỗi….. anh….không kiềm chế được….
– Anh mau mặc đồ vào rồi xuống dưới nhà, chúng ta nói chuyện. Hai đứa cũng cùng xuống luôn nhé.
Lão Tuấn như gà mắc thóc, vội vội vàng vàng vơ quần áo chạy ra ngoài. Ông Khánh và hai nàng dâu nhìn nhau rồi cười hiểu ý, sau đó cả ba người đi xuống phòng khách với gương mặt rất chi là căng thẳng.
– Anh làm cái gì vậy hả, anh Tuấn?- ông Khánh hét lớn.
– Chú…… chú…..nói nhỏ thôi……. anh xin lỗi…. anh sai rồi…..
– Nhỏ cái gì hả???? Tại sao anh dám làm như vậy với con Trân, nó là cháu dâu anh mà???? Anh còn nhân tính không??
– Anh biết lỗi anh rồi…… ch….chú tha cho anh….anh xin…
– Anh biết lỗi là xong sao, anh nghĩ lại xem, vai vế của anh trong dòng họ, tôi luôn nể kính trọng anh mà, tụi nhỏ là cháu anh, anh có phải con người hay không vậy, hả?? Anh nghĩ tôi sẽ phải ăn nói làm sao với dòng họ, với con trai tôi rồi cả với hai đứa con dâu tôi. Rồi còn cả vợ anh, con anh mà biết chuyện thì sẽ như thế nào hả?
Lão Tuấn vội giật mình, nào giờ trong nhà lão luôn tỏ ra bệ vệ, khí chất ngất trời để dạy dỗ vợ con, bây giờ mà chuyện này bại lộ, vợ con lão sẽ nhìn lão như thế nào, rồi những người bà con trong họ hàng. Lão sà xuống sàn nhà, quỳ lạy van xin ông Khánh.
– Ch…..chú Khánh…. đừng nói với vợ con anh….anh biết lỗi rồi…
– Có những chuyện im lặng cũng không giải quyết được gì đâu anh Tuấn. Tôi nghĩ anh nên dám chịu trách nhiệm cho những việc anh dám làm.
– Anh sẽ chịu trách nhiệm…. anh biết mình sai…xin chú…. Trân ơi… bác xin lỗi cháu…. bác xin lỗi cháu…- lão Tuấn cúi rạp, ngoái đầu lại trông chờ vào sự thương hại của Trân.
– Thôi, bây giờ anh và tôi cũng trong gia đình, tôi cũng không muốn nói nhiều với anh làm gì, Vân ơi, con gọi công an giúp bố. Công an đến rồi chúng ta nói chuyện tiếp.
– Dạ- Vân tiến tới lấy điện thoại.
Lão Tuấn giật bắn khi nghe thấy ông Khánh đe dọa gọi công an, có lẽ lão nghĩ mình sắp tiêu tới nơi rồi.
– Đừng Vân…. đừng mà chú Khánh…. anh ….anh…sẽ làm mọi việc chú muốn để có thể sửa chữa lỗi lầm này….. đừng gọi công an.
“Lão này vào tròng rồi”, ông Khánh nghĩ ngay, ra hiệu cho Vân thôi không gọi công an.
– Thế bây giờ anh muốn sao?
– Chú…. đừng nói với ai chuyện này…. xin chú….anh sẽ làm mọi việc để tạ lỗi với chú.
– Anh không chỉ có lỗi với riêng tôi, còn con dâu của tôi, nó bị anh làm nhục như thế, rồi con trai tôi nếu biết chuyện này nó có chịu được không?
– Anh biết…. anh biết…..- lão bò bằng tay và chân sang chỗ Trân và Vân đang ngồi- bác xin lỗi Trân ơi, bác thật sự thấy mình sai rồi, sao bác có thể bỉ ổi như vậy. Cháu tha lỗi cho bác.
Vừa van xin lạy lục, lão ta vừa nắm cái bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn xinh xắn của Trân để vuốt ve năn nỉ. Đúng là xinh đẹp thế này thì làm sao lúc nãy lão có thể kìm chế được.
– Dạ….cháu….. cháu…..bố ơi…. hay mình tha cho bác ấy đi bố…
– Đúng rồi…. đúng rồi…. bác sai rồi…. tha cho bác….
– Bố ơi, con thấy chuyện này lọt ra ngoài cũng không tốt cho gia đình, còn em Trân nữa.
Ông Khánh tỏ vẻ lưỡng lự. Còn lão Tuấn hồi hộp mặt đầm đìa mồ hôi nhưng ít nhất lão thấy mình còn có một tia hy vọng nào đó.
– Con thấy thế nào hả Trân!
– Dạ, con không sao, hay mình tha cho bác ấy đi bố, con nghĩ bác ấy cũng biết lỗi rồi.
– Vậy để bố quyết. Anh Tuấn này, anh thật sự hối hận chưa, về việc anh đã làm?
– Anh biết…. anh biết….. anh là cầm thú mới làm vậy…..
– Thôi được, dù sao hai cháu nhà tôi cũng đã nói vậy, vả lại vì dòng họ, tôi tạm thời gác chuyện này lại. Nhưng anh phải hứa nếu sau này tôi có yêu cầu gì thì anh phải thực hiện ngay để đền bù thiệt hại tinh thần cho gia đình chúng tôi.
– Được…. được…. anh hứa….. cảm ơn chú…
– Chưa hết đâu… còn một việc tôi muốn anh làm ngay….ngày mai anh phải lập tức mình trở về quê, đến ngôi chùa trong làng mình mà tu tâm đền tội, ăn năn trong vòng một tháng.
– Hả….
– Sao anh làm được không? Hay muốn tôi nói chị Trinh cùng đi, tất nhiên tôi sẽ nói hết cả chuyện anh đã làm.
– Không… không cần…. anh sẽ làm. Mmmmai…anh đi ngay….
– Tốt…. hàng ngày tôi và hai cháu đây sẽ sang kiểm tra xem có đúng rằng anh về quê không đấy, nên đừng để chúng tôi biết được rằng một chút sám hối anh cũng không có.
– Anh biết rồi…… anh sẽ làm…. xin chú….
– Rồi vậy bây giờ anh có thể biến khỏi đây được rồi….
Hắn lập tức cong chân chạy trối chết ra cổng, còn chẳng dám quay đầu nhìn lại. Ba cha con ông Khánh nhìn nhau hả dạ.
Về đến nhà, thấy mặt lão xanh mét, cô Trinh đi theo gặng hỏi nhưng lão không nói, chỉ nói sáng mai sẽ lên đường về quê, lão muốn về thăm quê một tháng, và lão có nhờ ông Khánh và hai đứa con dâu sang thăm chừng giúp đỡ cô Trinh.
Phần gia đình ông Khánh, phải nói đây là lần đầu tiên ông sung sướng đến vậy, lão Tuấn bị ông cho một bài học nhớ đời mà bây giờ còn bị ông tóm đuôi. Ông tiến về ngồi giữa hai nàng dâu, hai nàng đã giúp ông có được cơ hội này. Hai tay ông đưa sang hai bên vuốt ve hai cặp đùi mềm mịn của Trân và Vân trong khi môi ông bận rộn đáp lại những nụ hôn nóng bỏng của hai nàng.
– Nhưng bố này, con không hiểu sao bố chỉ bắt lão về quê một tháng thôi vậy? Mình cũng đâu được gì, lại còn phải sang kiểm tra? – Vân thắc mắc.
– Các on biết hồi trẻ đến giờ bố tiếc nuối nhất việc gì không?
– Dạ không!
– Các con thấy cô Trinh thế nào?
– Cô Trinh vợ lão Tuấn ạ? Con chẳng hiểu sao cô ấy lấy lão, tuy gặp vài lần nhưng con thấy cô rất hiền, dịu dàng và thật rất đẹp.
– Quá đẹp so với tuổi luôn ạ, làm sao ở tuổi cô mà vẫn sở hữu một gương mặt xinh đẹp và thân hình quyến rũ như vậy.- Trân khen tiếp lời Vân.
– Nhưng vậy thì sao ạ?
– Hồi trẻ, cô ấy còn đẹp hơn thế gấp bội…. và đó chính là điều làm bố tiếc, bố chưa một lần có cơ hội nhìn ngắm cơ thể căng tràn của cô ấy, chưa một lần làm tình thì cô ấy lại quyết định theo làm vợ lão Tuấn, thế nên lần này lão Tuấn đi một tháng, mỗi ngày đều là cơ hội của bố.
– Bố này, bố hư quá, tính bỏ chị em con à.
– Sao mà bỏ được cơ chứ. Bố thương lắm. Thưởng này.
Rồi cả ba người lại quần nhau trong cuộc chiến tình ái. Đến mức chẳng ai buồn mặc lại quần áo mà cứ trần truồng đi lại rồi địt nhau…suốt ngày hôm đó.
….
Sáng sớm hôm sau cô Trinh tiễn lão Tuấn ra bến xe chất lượng cao để lão về quê. Khi đi lão không quên dặn dò:
– Em nói chú Khánh cho anh cảm ơn nhé, rồi nhớ tiếp đãi chú cho chu đáo.
Cô Trinh thấy cũng lạ, nào giờ lão có bao giờ đối xử tốt với ông Khánh đâu, cũng không cho cô gặp gỡ ông Khánh vì mối tình xưa, mà hôm nay lại vậy.
Xe lăn bánh, cô Trinh về nhà với những tâm trạng bồi hồi, nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa cùng ông Khánh, tiếc là cô không thể kết duyên cùng ông vì một do bất đắc dĩ mà đến tận bây giờ cô vẫn giấu trong lòng. Nhưng hôm nay, cô sắp được gặp lại người mà cô yêu năm xưa. Âu cũng là do số phận sắp đặt.
Hết chap 16.
Hãy thanks và tín dụng để Lão quay lại tiếp tục câu truyện này nhé. Thân.