Những Mối Tình Trong Trại Cai Nghiện - Chương 22
Tôi lắc lắc cái đầu, ngó bộ dạng lo lắng của 2 con nhỏ mà thấy trong lòng mình hào khí dâng quá xá. Kinh Kha ngày trước đi ám sát vua Tần cũng chỉ có khí khái cỡ tôi trước mặt đám beo là cùng. Tôi làm bộ dạng trầm ngâm quen thuộc của lão già dịch, nói bằng thứ ngôn ngữ lạnh lùng thấy ớn luôn:
– Chuyện mâm mình, anh tự giải quyết được!
Đánh lộn tôi không ngán, nhưng một mình chơi với nguyên đám, tôi cũng hơi … ngại. Trong cái trường trại tầm bậy này, công bằng và quân tử là 2 từ đã thuộc dạng sắp tuyệt chủng. Nhất là với đám nhóc lu xu bu này, phương thức oánh lộn ưa thích nhất của chúng chính là 3 thằng đập một không chột cũng què. Tôi hiểu luôn cái đó. Bởi vậy nguyên một buổi chiều, tôi cặm cụi mài cái đuôi bàn chải nhọn thiệt nhọn, giấu kỹ vô ca xà bông. Trong trại, địa điểm oánh lộn lý tưởng nhất không đâu khác ngoài dãy nhà tắm. Vắng vẻ, yên tĩnh, dễ úp sọt và đặc biệt là đám bảo vệ ít ngó qua.
2 ngày trôi qua, cũng chưa thấy động tĩnh gì hết trơn hết trọi. 2 con beo lo lắng thấy ghê, ngoài giờ tôi lên phòng, còn lại lúc nào cũng kè kè 2 bên tôi như vệ sỹ thứ thiệt. Một vệ sỹ quậy cafe, một vệ sỹ bóc trái cây, còn nhân vật được bảo vệ thì thi thoảng lại đưa tay vuốt mông vệ sỹ. Vệ sỹ ngồi im re, coi bộ hài lòng dữ dội. Vừa đưa ly cafe lên miệng nhấp được một ngụm, thấy cái mặt thằng nhóc ác bữa nọ lại lù lù xuất hiện. Nó vênh vênh cái mặt, kêu tôi:
– Ngon quá ha. Chửi tao cho đã rồi trốn biệt vô phòng, đi đâu cũng núp váy mấy con beo. Mày có phải đàn ông không Long?
Tôi uể oải đặt cái ly xuống, thủng thẳng:
– Muốn biết tao có phải đàn ông không, gọi điện về hỏi má mày đó thằng nhóc ác!
Thằng này thiệt tình ngu thấy ớn. Lắp ba lắp bắp không biết nói lại thế nào cho phải đạo. Phải cỡ 5 phút sau mới hùng hổ gân cổ lên:
– Mồm mày hay lắm, không biết cái gan mày nó sao. Mày dám vô tay bo với tao không? Tao đợi mày trong nhà tắm đó!
Cái vụ solo này giống như kiểu đấu súng ngày xưa của đám quý tộc Châu Âu. Nếu bị thách đấu mà không chịu tham gia, coi như mất mặt. Thằng nhóc ác, là mày ép tao đó nha. Tôi lẩm bẩm. Tốt xấu gì cũng cho nó được cái lỗ trên người, có nằm kỷ luật một trận thì ra ngoài cũng dễ sống hơn. Ít ra không đứa nào dám xớ rớ tới 2 con nhỏ nữa. Nghĩ vậy, tôi gục gặc đầu:
– Được, mày lên trước đi!
Tôi đứng dậy, đã nghe 2 bên tay nặng trĩu. Mỗi con beo ghì chặt cứng một bên, cái mắt ướt rượt:
– Thôi bỏ đi anh, kệ tụi nó. Anh đừng có đi như vậy! Tụi nó có nguyên đám đó.
Tôi thở dài. Cái vụ này mấy con nhỏ không hiểu nổi. Nếu nhịn lần này, mai mốt chúng nó sẽ chẳng ngại ngần gì mà không cưỡi lên đầu lên cổ đám tụi tôi. Nhẹ nhàng nhưng cương quyết, lạnh lùng nhưng tình cảm, tôi gạt tay hai con nhỏ, lặng lẽ bước lên phòng. Hít một hơi dài lấy bình tĩnh, lấy bàn chải mài nhọn lận vô người, tôi thủng thẳng bước xuống dãy nhà tắm. Tim đập mạnh một chút, nhưng không phải vì lo sợ mà bất chợt trong đầu, tôi lại thấy hiện ra cái buồng kỷ luật. Đợt này vô trỏng nằm, không biết con nhỏ nào sẽ vào ta?
Dãy nhà tắm buổi sáng vắng tanh. Chiều tụi nó chơi thể thao xong mới nhào vô tắm rửa, sáng sức mấy mà đi tắm. Vừa đặt chân tới dãy hành lang, thấy thằng nhóc ác đã chờ sẵn từ bao giờ, cái mặt tự tin thấy ớn. Tôi lạnh lùng theo đúng phong thái học được của lão Ngọc, gằn giọng:
– Ra đây thằng nhóc!
Tướng thằng nhóc này nhỉnh hơn lão Ngọc chút xíu, nếu đập lộn tay bo chắc tôi cho nó chèm bẹp trong 5 phút. Nhưng nhìn cái gương mặt tự tin của nó, tôi hiểu là sự việc không có đơn giản cỡ vậy. Y như rằng, thằng nhóc ác nở một nụ cười nham hiểm, cao giọng la:
– Ra thì ra, tao sợ mày sao?
Lố nhố trong cánh cửa phòng thay đồ bước ra tới 6 thằng nữa. Đừng giỡn nha, tao kêu có mình mày sao ở đâu ra quá trời vậy! Tôi tính la như vậy nhưng sợ mất nét nên thôi. Cái tính chơi dơ hèn hạ của tụi nhóc này khiến tôi cũng muốn sôi máu. Cái tay khẽ luồn vô trong áo, nắm chặt lấy đuôi bàn chải. Bữa này tao chấp nhận nằm xuống luôn, nhưng tụi bay cũng có giá phải trả chứ không có miễn phí đâu nha!
Mấy cái thân hình xăm trổ màu mè tiếng tới sát dần. Gương mặt tôi lạnh te lại. Ở cái giờ phút quyết định này, mọi thứ sợ hãi dường như bay biến cả. Đối với tôi lúc này chỉ có cảm giác khinh thường và căm hận đối với tụi nhóc không có da mặt này. Cánh tay giấu trong áo của tôi chuẩn bị rút ra, cái cán bàn chải mài nhọn hoắt chuẩn bị đâm thật lẹ vô con trùn đang ngoe nguẩy trên thân hình thằng nhóc ác ở gần tôi nhất thì bỗng dưng một trái đậu giang hồ bay tới cái vèo. Đậu giang hồ xịn luôn, nghe có hồn dữ dội.
– Đậu móa, solo kiểu gì đây tụi bay?
Mặt đám nhóc ác xanh lè. Tiếng của Hiếu mốc. Trời đất ơi, biết anh bao lâu rồi mà em không nghĩ anh có thói quen tắm sáng dễ thương cỡ đó nha anh Hiếu! Thấy gương mặt Hiếu mốc lạnh te, mặc mỗi cái quần dài, phía trên người đôi rồng trại nhe nanh múa vuốt nhìn đúng ra chất du đãng thứ thiệt. Hiếu mốc coi bộ như không nhìn thấy tôi, hất hàm về phía thằng nhóc ác kiếm chuyện bữa trước:
– Mày hẹn nó ra solo, đúng không?
Mặt thằng nhóc ác lúc này có đem kiếm Nhật tới bằm cũng không có nhỏ ra nổi giọt máu nào hết trơn hết trọi. Nó nuốt nước miếng khan một hồi rồi lắp bắp:
– Anh là anh lớn, sao lại quản chuyện tụi em?
À, cũng lanh dữ ha. Biết chuyện du đãng sợ mất số nên nó cân não Hiếu mốc luôn. Mặt Hiếu mốc vẫn lạnh như đá cây, gằn giọng:
– Tao phải quản chuyện tụi mày sao? Được, bữa nay tao làm trọng tài, không bênh bên nào hết. Mày vô solo với nó đi Long. Bọn kia xê ra, lẹ lên!
Đám tiểu yêu tép riu nhìn thấy cái bộ dạng Hiếu mốc, chân líu ríu bước ra. Thằng nhóc ác kiếm chuyện với tôi nhìn còn thảm dữ, cái chân run bần bật. Lão Hiếu mốc này không hổ danh du đãng có nghề, giải quyết ngon ơ đâu ra đấy khỏi cần đụng chân đụng tay, cũng không mất chút số má nào luôn. Tôi liếm mép một cái. Con vịt béo đây rồi. Cái tay móc cây bàn chải mài nhọn hoắt đưa ra, cái chân bước từ từ cho thằng nhóc có đủ thời gian mà sợ sệt. Móc cây bàn chải ra dọa nó chút, chứ thiệt tình đâm lộn cũng phiền phức dữ lắm chứ không đơn giản. Tôi giơ cánh tay, tính xáng thật mạnh một cái vô cái bản mặt dễ ghét kia, ai dè khựng lại cái rụp. Thằng nhóc ngồi thụp xuống, giơ cái tay lên đầu, la:
– Anh ơi em xin lỗi! Em biết em sai rồi!
Suýt nữa tôi té chủi nhủi. Thằng nhóc ác này bộ tính lôi chuyện nó biết lão Em Sai ra năn nỉ tôi sao? Đừng hòng! Có điều, ngó cái bộ dạng thảm hại của nó, tôi cũng không muốn chấp nhặt. Nhưng Hiếu mốc thì không có vậy. Giọng lão đều đều:
– Tính úp sọt nó không nổi, giờ chơi văn năn nỉ à? Mày cũng chất chơi dữ ha. Được, biết lỗi rồi thì quỳ xuống, lẹ lên!
Thằng nhóc líu ríu làm theo như cái máy. Luật của trường trại không được ghi bằng văn bản, nhưng đứa nào cũng thuộc nằm lòng hết trơn. Xin lỗi không bằng miệng, mà xin lỗi phải làm bằng ngực. Quỳ xuống đưa ngực ra nhận gót chân – đó mới là hình thức biểu hiện chân thành sự hối lỗi. Ngó thấy bộ ngực lép kẹp của thằng nhóc ác run rẩy chìa ra, tôi lắc đầu quay qua lão Hiếu:
– Bỏ đi anh ơi. Đá vô thằng này dơ hết chân em!
Mặt Hiếu mốc hiện rõ một vẻ hài lòng rất hiếm hoi. Lần đầu tiên kể từ khi tôi vô trại, lão nở một nụ cười với tôi, tay vỗ vỗ vai:
– Tắm lẹ đi rồi ra dỗ beo, thằng nhóc!
Lão già dịch lại nhập kho. Thiệt tình đúng thời điểm hết sức luôn, bởi hiện giờ không có việc gì … cần tới lão hết. Nghe mấy cha bảo vệ kể lại, lão già dịch đi nghênh ngang vô trại, cái mặt tỉnh bơ hỏi đám quản lý: Nè, mấy bữa nay tui đi vắng trong trại có gì mới không? Đám quản lý trại cũng thua lão luôn. Lải nhải thêm một hồi, lão già dịch vô lại cắt cơn, vừa đi vừa trả giá:
– Tôi vô 3 ngày thôi đó nha. Ghiền lại hồi nào mà cũng cắt cơn, nhảm hết sức!
Nói thêm một chút về mấy vụ trốn trại. Ở mấy cái trại tầm bậy như trại tôi, trốn trại thoát là coi như xong. Cùng lắm chỉ có cái giấy gởi về địa phương, coi như cho có, đám công an muốn xử sao thì xử. Lão già dịch ở ngoài đang thuộc tầm ngắm của nguyên đám công an, sơ hở một chút còng tay đưa lão đi trường cai lớn cho rảnh nợ, để lão ở ngoài xã hội coi như họ ngủ không có yên. Lão chui vô cái trại loại này, coi như vẫn đi cai đàng hoàng, không ai đụng chạm vô lão được. Không những thời gian ngắn, điều kiện sung sướng mà lão muốn ra ngoài lúc nào cũng có thể tùy tiện trốn đi, sau đó cho người đem tiền nhét vô miệng đám quản lý. Đám này ăn tiền xong chưa vội phát giấy về địa phương báo lão trốn trại, lão đã có vài ngày ung dung xử lý chuyện bên ngoài. Xong chuyện lại … chui vô cai tiếp, tới khi hoàn thành đủ cái chứng chỉ cai nghiện gởi về địa phương là xong!
Trường lớn thì không có vậy. Trốn trại rất khó, hơn nữa trốn xong sẽ bị truy nã nghiêm ngặt như tội phạm. Bắt được, không những nằm kỷ luật tới thúi chân, cái thời gian cải tạo coi như lại tính lại từ đầu. Bởi vậy, lão chẳng ngu dại gì đút đầu vào mấy cái môi trường kiểu đó. Lão ngoài tính du đãng còn được mệnh danh là vua trốn trại, trừ Chí Hòa lão chưa có trốn nổi bao giờ, còn lại các loại hình trại cai khác toàn lão tự mình ký giấy đi phép!
Tôi dù nghe Hiếu mốc nói lão chỉ đi quãng vài ngày, nhưng nghe tin lão trở về cùng mừng muốn chết. Bỏ nguyên bo cơm chạy xuống cửa cắt cơn, ghé con mắt vào thấy già dịch đang nằm vắt chân, coi bộ ung dung lắm. Ghé cái miệng nói vọng vô:
– Cua được con beo đời nào không anh Ngọc?
Lão già dịch ngồi bật dậy, cười coi bộ khoái chí:
– Vẫn yên ổn hả thằng nhóc ác? Tao tưởng tao đi tụi nó thịt mày lâu rồi chứ!
Thiệt tình dễ quê quá đi nha. Lão quỷ này không gặp thì thôi, gặp lại nói toàn chuyện nghe thấy bực. Tôi ngán ngẩm ngó lão, trả lời:
– Anh đi thêm vài bữa coi chừng em … lên nắm trại luôn đó! Ngồi đó mà tưởng tượng đi.
Lão già dịch có vẻ khoái, cười hăng hắc. Tôi lại hỏi:
– Vậy chớ anh ra ngoài có chuyện gì vậy? Sao ra có mấy ngày đã vô rồi?
Lão già lim dim mắt làm bộ thần bí, thủng thẳng:
– Chuyện này nói mày cũng đâu có hiểu nổi. Xong chuyện thì tao về thôi, ở ngoài để công an nó hốt tao sao? Lo cho mày với mấy con nhỏ nữa, thấy cái tướng mày vô dụng một cây, tao sợ bị tụi nó ăn hiếp nên tao mới vô lẹ chứ bộ!
Thiệt tình, nói chuyện với lão không xóc óc vài câu lão chịu không có nổi hay sao đó. Tôi bực bội ngó lão một cái, la:
– Nhớ thím Trang thì nói là nhớ đại đi, bày đặt lo cho em út!
Nói xong chạy lẹ. Nghe sau lưng tiếng lão già gầm lên:
– Mày ngon mày đứng lại coi, thằng nhóc ác!
Du đãng già có bà con với tay giám đốc trại chắc luôn. Bữa lão vô trả giá vu vơ chỉ vô cắt cơn đúng 3 ngày, ai dè 3 ngày sau lão ra thiệt mới ghê. Đang thiu thiu ngủ trưa, nghe tiếng gối bay cái vèo quen thuộc, biết ngay lão về. Lão quỷ lần này xuất trại coi bộ có vẻ làm được nhiều việc, nên cái mặt phởn phơ thấy rõ. Lại nghe tiếng lão la ỏm tỏi:
– Đồ đạc của tao thằng nào dọn sạch trơn rồi mày?
Lão thiệt tình cũng ngộ. Trốn trại chứ đi nghỉ phép đâu mà người ta để lại đồ cho lão. Làu bàu một hồi rồi cũng đành sai mấy thằng nhóc xuống hậu cần bưng nguyên mớ đồ trại lên. Lão có tính ưa sạch sẽ, trong trại có lẽ chỉ mình tôi bước được lên giường lão. Tôi cũng ở … hơi dơ, ga gối phải cỡ nửa tháng mới thay một lần nên mỗi lần qua, lão càm ràm thấy khiếp luôn. Nhưng bữa nay, lão già đổi tính đột xuất. Lão ngồi rung đùi trên giường, vẫy vẫy tôi qua:
– Ra nói chuyện chút coi!
Tôi uể oải xách gối sang giường lão, nằm vật xuống. Lão quỷ này ngủ ít xịt, nhưng ngỡ ai cũng như lão nên bất kể lúc nào lão hứng chí đều có thể đánh thức người khác dậy. Lão cũng mặc kệ tôi làm cái mặt ngái ngủ, vuốt vuốt cằm kêu:
– Mày làm được đó thằng nhóc.
Tôi cũng chẳng hiểu lão nói vụ gì, cứ ừ đại cho xong chuyện. Lão già có vẻ bực mình, la:
– Biết tao nói chuyện gì không mà ừ?
Tới nước này, cũng đành bỏ cơn ngái ngủ qua một bên, ngáp dài một cái:
– Vụ xử mấy thằng nhóc ác phải không anh?
Lão gật gù:
– Đúng đó. Mày làm vậy được. Không có tao mà mày vẫn chống được mâm, coi như mày không tệ. Qua nói thằng Hiếu một câu là xong chuyện, mày cũng không cần, vậy càng tốt. Nó chơi hèn, mình không thèm chấp nhặt, vậy là ngon. Sống là phải có nét như thế, cấm không được lu xu bu như cái đám nhóc ác kia, biết không? Chuyện gì mình tự làm được là hay nhất!
Cắt nghĩa mớ lý luận trường trại xong, lão lại lim dim đôi mắt coi bộ đắc ý lắm.
– Coi như tao cũng không nhìn lầm mày ha!
Thiệt tình, lão chỉ được cái … nói đúng. Tôi không ngon còn ai ngon. Nhưng tôi biết, lão du đãng này ngoài miệng hay nói giỡn chơi, nửa đùa nửa thật với em út nhưng khi đụng chuyện, đứa nào bộc lộ cái tư tưởng ỷ lại hoặc dựa dẫm, lão ghét cay ghét đắng, nói không chừng còn đuổi thẳng cổ. Lúc này ngó cái bộ dạng đang cao hứng của lão, nếu không cho lão đi máy bay thì sống làm người hơi uổng. Tôi làm mặt nghiêm nghị, kêu:
– Thật ra ở gần anh em mới được như vậy. Đám kia nó sống với đàn anh cũng lu xu bu nên nó học đòi theo thôi, không cần trách nó!
Lão già lại gật gù thêm một chặp. Có điều gật được vài cái, ánh mắt lão chuyển ngay sang nghi ngờ, ngó lom lom về phía tôi:
– Sao bữa nay mày ăn nói nghe lọt tai quá vậy thằng nhóc ác?
Thiệt tình chưa thấy ai đa nghi như lão già này hết trơn. Tôi chỉ tính nâng lão lên cao chút xíu cho lão mát, ai dè lão lại nghi ngờ ý tốt của tôi mới thiệt là tầm bậy. Nhưng… cái ý này của lão cũng không tệ à nha. Trong trại này có nhiều việc mà không có lão, tôi cũng chịu bó tay. Cụ thể, như cái việc vô phòng nữ chẳng hạn…
Lão già ngó cái mặt tôi hiện ra nét dâm tà, bặm môi đạp cho tôi một nhát bắn xuống giường, la:
– Vừa phải thôi nha mày, ngó cái mặt mày là biết định năn nỉ cái gì luôn. Không có vụ đó đâu!
Lão già thiệt tình tầm bậy hết sức, tôi còn chưa mở miệng mà lão đã đoán ra được hết trơn. Có điều, đó là tôi nghĩ trong đầu vậy thôi, còn từ nghĩ cho tới trở thành sự thật nó đòi hỏi nhiều công đoạn lắm. Công đoạn đầu tiên là phải tách được 2 con beo ra mỗi con một chỗ, vậy nó mới … dễ dụ.
Con nhỏ Mỹ Anh của tôi có một cái tính nết rất dễ thương: nó khoái chăm lo những cái lặt vặt cho tôi và cả lão già. Áo gối, quần mặc nhà, ga trải giường của tôi và lão nằm đều do con nhỏ tự may. Con nhỏ may không đẹp lắm, nhưng tôi và lão già cũng đâu quan trọng mấy việc đó. Với lão già, chỉ cần nó … trông khác với mấy cái ga trại, áo gối trại là lão khoái. Lão sợ khi đem giặt, mấy cái thứ ga gối của tụi khác nhầm sang của lão, chắc lão mất ngủ nguyên đêm luôn. Tôi thì sao cũng được, nhưng dù sao nằm ngủ trên đống đồ con nhỏ của mình cặm cụi may, tôi thấy giấc ngủ cũng ngon lành hơn hẳn.
Lão già từ bữa trốn trại về đồ đạc bị thu mất tiêu, đang phải nằm đồ trại. Tôi hăm hở bảo lão chờ vài bữa, tôi kêu con nhỏ Mỹ Anh may lại dùm. Lão già mừng muốn chết luôn, nhưng tôi còn mừng hơn lão. Lão không mất mớ đồ, sức mấy tôi nghĩ ra cách kêu … con nhỏ đi may. Con nhỏ Mỹ Anh coi bộ sáng ngồi dài uống cafe riết cũng nhàm, nghe tôi nói đi may dùm lão đống đồ vui vẻ gật đầu liền.
Tầm 8h sáng, đám học viên nữ đã lục tục đi may. Tôi ngó theo cái bóng nhỏ Mỹ Anh đi khuất dần, lòng thầm trách mình nham hiểm. Nhưng biết làm sao khi hai con nhỏ cứ dính với nhau như hình với bóng, tôi mở miệng kiểu gì đây? Có điều giờ coi bộ dễ dàng hơn nhiều rồi nha. Tôi đưa mắt ngó qua nhỏ Thư, ánh mắt gian tà không che giấu. Con nhỏ thoáng bối rối, đánh nhẹ vô vai tôi, gắt:
– Anh làm gì nhìn em thấy ghê vậy!
Ngó cái vẻ mặt sượng sùng của nhỏ lúc đó, tôi nghe trong lòng dễ chịu khó tả. Tôi nằm gục hẳn đầu xuống bàn, dòm lom lom vô mặt nhỏ không chớp mắt. Con nhỏ da mặt cũng mỏng xíu, cái tay đưa vô hông tôi nhéo mạnh, la:
– Ngồi căng tin mà anh làm gì kì vậy!
Tôi làm bộ đau đớn – mà đau thiệt chứ cũng không phải làm bộ nữa – cái mặt nhăn lại. Con nhỏ Thư thấy vậy, cái tay lại xoa xoa vô hông tôi, cái miệng chúm chím cười:
– Bộ anh đau thiệt hả? Cho đáng đời, cứ thích chọc người ta hoài!
Trên đời này có thứ gọi là vừa đấm vừa xoa, chứ tôi chưa nghe tới cái gọi là vừa nhéo vừa xoa bao giờ. Có điều, cái vừa nhéo vừa xoa này coi bộ … cũng ổn nha. Tay con nhỏ mềm xèo xoa xoa vô cái hông nghe nhột nhột. Cái mũi cao chun chun lại như tính chọc quê tôi. Nực quá xá nực luôn. Tôi lim dim nằm xuống bàn, kêu nhỏ:
– Đừng có ngừng tay nha em!
Con nhỏ lườm rát rạt, nhưng cái tay vẫn ngoan ngoãn xoa nhẹ lên hông. Con nhỏ dễ bảo ghê! Tôi được đà lấn thêm chút nữa:
– Xoa xuống dưới chút đi em!
Mặt con nhỏ đỏ lựng. Nó và con nhỏ Mỹ Anh y chang nhau cái vụ hay bị mắc cỡ ở chỗ đông người, còn vắng người thì … không có sao hết luôn. Nhưng cái vụ mắc cỡ của con nhỏ lại khiến tôi hào hứng thấy ghê. Đưa tay nắm lấy bàn tay con nhỏ, tính cầm mân mê thôi ai dè con nhỏ lanh chanh lại hiểu nhầm. Gương mặt vốn đỏ lại đỏ hơn, giọng con nhỏ lí nhí:
– Không làm ở đây được đâu anh!
Tôi chưng hửng. Tính kêu con nhỏ: cầm tay ở đây không được thì cầm tay ở đâu được hả em? Nghĩ một hồi mới ra con nhỏ hiểu tầm bậy tầm bạ không hà, còn bản thân tôi thì lại trong sáng hệt như tờ giấy trắng. Cách biệt gì đâu!
Ngó cái mặt đỏ rần của con nhỏ, tôi lại càng khoái ghẹo nhỏ dữ hơn. Tôi nheo nheo mắt ngó nhỏ, kêu:
– Vậy làm ở đâu được em?
Giọng con nhỏ càng bối rối hơn:
– Cái đó… cái đó… anh biết chứ em đâu có biết!
Thiệt tình, không có lời gợi ý nào dễ thương hơn lời của con nhỏ lúc này! Tôi nuốt nước bọt khan một tiếng, mắt nhìn sâu vô mắt con nhỏ, giọng nói thành khẩn tới rung động lòng người:
– Anh vô phòng với em nha!
Con nhỏ ngượng tới chín mặt. Trong mơ nó cũng không nghĩ ra cái đề nghị … sung sướng tới chết người của tôi lại được thốt ra ở một nơi đông đúc cỡ này. Cái đầu con nhỏ khẽ lúc lắc:
– Không được đâu anh, kì lắm!
Tôi làm bộ chán nản, nằm dài ra bàn, đầu ngoảnh qua một bên. Cái chiêu chán nản giận dỗi này coi bộ linh dữ nha. Cái tay con nhỏ kéo kéo áo tôi, giọng nhỏ mềm nhũn:
– Em không có tiếc anh đâu, nhưng mà em ngại quá nè! Mấy nhỏ kia biết không sao, nhưng mà… còn Mỹ Anh nữa!
—————-