Những mẩu truyện ngắn 18+ - Chương 32
Truyện ngắn: Rồng Đỏ (1)
Hôm ấy là một ngày trời mưa tầm tã, mưa mãi không ngớt từ sáng đến đêm, tiết trời thì thật là lạnh lẽo, một ngày vốn dĩ cũng bình thường như bao ngày khác nếu như chuyện đó không xảy ra.
Để tôi kể cho các bạn nghe nhé.
Sáng hôm đó, đúng sáu giờ sáng thì tôi thức dậy bởi tiếng chuông báo thức kêu vang. Tôi bèn với tay theo thói quen, nhậm nhèm mở mắt ra để gia hạn thêm thời gian ngủ. Tuy nhiên, thứ khiến tôi chú ý lại là một tin nhắn đến từ một người vừa quen mà vừa lạ.
Quen là vì tôi và cô bạn ấy biết nhau đã ba năm nay, hai đứa đôi khi cũng hay trò chuyện chém gió linh tinh về mấy chủ đề chung. Lạ là vì hai đứa tôi chưa gặp nhau bao giờ.
“Ê chó, tao lên Đà Lạt chơi, mày rảnh không?”
Tin nhắn được gửi đi vào lúc năm giờ hai mươi phút sáng, tôi nghĩ có lẽ đó là lúc Thùy Dương vừa đến nơi. Tôi cũng chả rõ vì sao nó lại nhắn vào cái giờ quái dị đó, trong khi không hề thông báo trước rằng nó sẽ đi du lịch.
Thôi thì kệ, tôi nhắn lại: “Hôm nay đéo rảnh, ai biểu mày không báo trước.”
Nói đoạn tôi kệ mẹ vứt điện thoại qua một bên rồi đi làm vệ sinh cá nhân, dù sao cũng không thể ngủ tiếp.
Đến khi tôi xong việc, quay trở lại thì thấy nó trả lời: “Ơ phũ phàng thế, tao thích thì tao đi đấy. Còn không khôn hồn ra đây đón bổn cung.”
Tôi cười trừ, con nhỏ này kiểu lậm truyện ngôn tình hơi lố, xưng hô giữa chúng tôi cứ tùy ý theo những kiểu rất quái dị.
“Trẫm bận! Tự lết xác đi tìm khách sạn đi.”
“Đm, mày có ra không? Không ra nghỉ chơi, o xịt.”
Nói đến nước này thì tôi cũng chịu và cảm thấy phí thời gian, bởi vậy ấn gọi luôn cho nó tiện, nếu không chẳng biết phải nhây đến khi nào.
“Alo? Ra cứu tao với…”
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ngọt sợt của con nhỏ nhưng trông lại có vẻ sùi sụt, mất mấy phút thời gian giải thích thì tôi cũng hiểu sơ sơ hoàn cảnh hiện tại của nó.
Thì ra nó bị người ta móc sạch tiền trong khi đang say giấc nồng, mơ mơ hồ hồ xuống xe mà không thèm kiểm tra lại. Chỉ đến khi nó tỉnh ngủ thì mới nhận ra điện thoại và tiền bạc đã mọc cánh bay mất, ngoài đống hành lý to tướng và cái mạng cùi thì chẳng còn cái quái gì.
“Ê mà khoan, sao mày bảo điện thoại mất rồi mà?”
“Tao mượn của người khác á cha. Mày cứu tao với, tao chỉ quen mỗi mình mày ở đây còn gì…”
“Rồi rồi, bến xe liên tỉnh chứ gì, chờ trẫm thay y phục cái đã.”
…..
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Thùy Dương ở ngoài đời thật, nó khá giống như mấy tấm hình mà nó gửi tôi xem. Thân hình tròn trịa, làn da không trắng lắm mà hơi ngăm, mái tóc nhuộm đỏ nổi bật. Vì nó sinh năm 2000 nên tôi hay gọi nó là rồng đen tóc đỏ, nói tắt là rồng đỏ hoặc xích long, dĩ nhiên nó chẳng ưa biệt danh tôi đặt cho là mấy.
Nó ngồi ở hàng ghế chờ, mặt mũi trông hơi lem nhem, tóc rối bời. Gu thời trang của nó cũng khá là ổn với quần jean bó cùng áo len sáng màu, dưới chân là đôi boots cao gót để hack thêm vài centimet chiều cao. Lúc này nó cứ dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt phía sau cặp kính cận lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôi cười thầm bởi Dương cũng chưa biết mặt tôi, nó thường xuyên gạ tôi gửi mặt nhưng tôi lại chẳng thích như vậy. Tôi nghĩ là bạn qua mạng thì sẽ rất khó để gặp được nhau và tôi thì cũng không hề ăn ảnh.
Đi thẳng đến trước mặt con bé, tôi chờ cho nó ngẩng đầu lên rồi mới mở miệng trêu: “Tiện tỳ, thấy trẫm còn không mau hành lễ?”
Ai dè nhỏ rú lên khiến tôi hết hồn, sau đó nó nhảy cẫng lên ôm chầm lấy tôi. Tôi đơ mẹ ra mất mấy giây vì chả hiểu quái gì. Chỉ cho đến khi cảm nhận hơi ấm chân thật và cả bộ ngực đồ sộ đang cọ tới cọ lui trước ngực thì tôi mới rõ là mình không nằm mơ.
“Ôi đẹp trai thế? Tao đoán có sai đâu.”
“Buông ra! Mày làm quái gì đấy?” – Tôi có chút không nỡ nhưng cũng đành phải đẩy nó ra bởi vì rất nhiều người mắt tròn mắt dẹt đang nhìn về phía chúng tôi, thậm chí có mấy thằng nhân tiện còn lôi cả điện thoại ra quay lại.
Dương bỏ tay ra, có lẽ cảm thấy hành vi vừa rồi tương đối kỳ lạ nên nó cứ gãi đầu đứng tại chỗ, hai má hơi chút ửng hồng.
Tôi nhìn xung quanh một chốc rồi nói: “Đi thôi! Mày có đặt khách sạn chưa đấy? Ở đâu để tao bảo taxi chở đến đó.” Nói đoạn tôi kéo dùm nó cái vali to tướng ra ngoài, con nhỏ này cũng ghê gớm thật, tôi áng chừng hành lý của nó phải được hơn hai mươi ký lô là ít.
Dương cun cút đi theo cạnh tôi, nó do dự chút xíu mới nói: “Tao chưa có đặt. Lần trước mày nói là mày kinh doanh khách sạn đúng không? Tao qua chỗ mày làm ở cũng được.”
Nghe thế tôi đành bóp trán thở dài.
Mẹ nó, hôm nay là cuối tuần, lại là dịp hè, muốn tìm một cái phòng khách sạn trống còn khó hơn cả lên trời.
Tôi quay đầu nhìn nó, hơi gườm giọng: “Lạy cô, không đặt sớm thì làm quái gì có phòng mà ở. Bên tao cũng hết phòng mẹ nó rồi.”
Dương cười xùy, bảo: “Thì sao? Cho tao qua ngồi chơi ké được không? Nghe mày bảo chỗ mày còn có cả phòng nhân viên còn gì. Cho bổn cung mượn tạm?”
Tôi đến ạ nó, thế quái nào mà mấy cái chi tiết tôi nói ra từ thuở nào nó vẫn còn nhớ rõ mới tài chứ.
…..
Bởi vì thế, ngày hôm đó tôi đi làm với một cái đuôi đi theo. Nó dường như đã quên mất vụ tiền bạc tư trang, rất hứng chí bảo sẽ ngồi lễ tân cùng tôi để học hỏi thêm về nghiệp vụ khách sạn.
Sự thật thì Dương chỉ ngồi được đúng ba mươi phút là bắt đầu chán, nó nhanh nhảu mượn luôn cái phòng nhân viên bên tôi để chui vào ngủ và vệ sinh cá nhân. Còn tôi thì đành kệ bà nó mà lo tập trung vào công việc.
Tôi tự mở một cái khách sạn nho nhỏ hơn mười phòng, để tiết kiệm chi phí nên bản thân chỉ có thể ôm xô hết mọi việc từ lễ tân cho đến dọn phòng, kiêm luôn trông xe các kiểu, chỉ có buổi tối là tôi sẽ thuê một cậu sinh viên trực đêm để bản thân có thể về nghỉ ngơi mà thôi.
Người thì ít, khách thì lại rất đông, từ chín giờ trở đi là tôi lao đầu vào việc đến tận hai giờ chiều thì mọi thứ mới đi vào quỹ đạo.
Ngay lúc đó, tôi chợt nhận ra là bản thân chưa ăn cơm và cả Dương cũng như thế.
Tạm rời xa máy tính, tôi đi về hướng phòng nhân viên nằm sau cùng, kế bên phòng giặt để tìm Dương, ý là cũng muốn hỏi xem nó thích ăn gì.
Phòng nhân viên thì không thể khóa cửa nên theo thói quen thì tôi cứ đẩy cửa bước vào, trong đầu tạm thời quên mất cái quy tắc lễ phép tối thiểu.
Đập vào mắt tôi lúc ấy có lẽ là một cảnh tượng sinh động nhất.
Dương quấn cái chăn trắng muốt, một chân trần trụi để ra bên ngoài, nửa thân trên của nó chẳng hề mặc gì, từng giọt mồ hôi tinh mịn chảy trên tấm lưng trần trụi, mái tóc đỏ ngang vai bung xõa, xuống dưới một chút là nửa bờ mông căng tràn, cái quần lót ren be bé chẳng thể che lấp hết mọi thứ mà ngược lại càng tăng thêm sự hấp dẫn.
Bất giác mặt tôi đỏ bừng, tự bản thân cảm thấy hơi thở đã trở nên dồn dập.
Tôi không rõ Dương đang thức hay là vẫn đang ngủ song vẫn nhẹ nhàng lùi ngược lại, nhích từng bước khe khẽ như một tên đầu trộm đuôi cướp. Trong khi đó, ánh mắt tôi vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía Dương, chẳng biết là tôi muốn ngắm nhìn nó kĩ hơn hay là sợ nó đột ngột bật dậy.
Chuyện tôi lo sợ cuối cùng cũng không diễn ra, tôi thành công ra khỏi phòng rồi khép cửa thật nhẹ nhàng.
Tim tôi đập như trống trận, hành động vừa rồi quả thật siêu kích thích, tôi cứ thế đứng ở cửa rồi châm một điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh.
Khi những làn khói trắng bay lên không trung càng lúc càng nhiều thì tim tôi cuối cùng cũng đã thôi rộn ràng. Mối quan hệ giữa tôi và Dương cũng tương đối kỳ quái bởi cái chủ đề mà chúng tôi hay chém gió cùng nhau là tiểu thuyết và các vấn đề dâm dục xoay quanh nó. Tôi cũng là một tác giả viết tiểu thuyết người lớn không chuyên, Dương cũng như thế. Nó với tôi hay tìm ra được tiếng nói chung nhất định trong cái chủ đề nhuốm màu tối kỵ như vậy.
Mà dù sao, đối với tôi Dương có thể gọi là tri kỷ, mà đàn ông thực thụ thì sẽ không quất tri kỷ được.
Xua tan hết mấy ý nghĩ đen tối trong đầu, tôi bước ra trước vài bước rồi đi ngược trở lại, giả vờ dẫm chân thật mạnh để Dương có thể nghe được.
“Ê! Dậy chưa mày? Có đói không?” – Tôi gõ tay lên cửa mấy tiếng, trong lòng cũng có chút hồi hộp, tôi hình như đã không thể lại nhìn nó với một ánh mắt bình thường.
Vài giây sau, tiếng ngái ngủ vang lên: “Chờ chút!”, sau đó là những âm thanh xoèn xoẹt, tôi đoán nó mặc lại quần áo.
Lát sau đó, Dương mở cửa, trên người nó là một cái áo phông trắng rộng thùng thình tới tận đùi, dưới chân đi dép của khách sạn, mái tóc đỏ đã được nó cột cao lên.
“Mấy giờ rồi?” Dương hỏi tôi.
“Hai giờ chiều rồi, đói không? Mày muốn ăn gì?”
Dương gật đầu, nói: “Mau bảo gia nô đem đồ ăn cho bổn cung. Giờ này rồi mà không thấy gì, có phải muốn tru di tam tộc hay không?”
Nó vừa nói vừa nở nụ cười khoe hàm răng trắng trông cũng khá dễ thương. Ê mà… sao tôi lại có cảm giác nó dễ thương nhỉ, chết tiệt thật.
Bởi vì cũng có cảm giác hơi rén, thay vì xưng “trẫm” thì tôi lại nói: “Được rồi, muốn ăn lẩu bò không? Để hạ thần đặt.”
Dương hơi ngạc nhiên song cũng phất tay nói: “Chuẩn tấu!”
…..
Bụng đã no, khách cũng đã ổn và Dương thì lại chuyển ra ngoài quầy ngồi chung với tôi sau khi đã mặc quần áo tử tế.
Tôi cảm thấy bản thân rất không được tự nhiên, chẳng biết Dương dùng nước hoa gì mà hương thơm của nó cứ ve vãn mũi tôi, khiến tôi không thể tập trung làm việc và đầu óc thì cứ nghĩ lung tung về bờ mông của nó.
Thấy không khí cũng hơi im lặng, Dương mở đầu câu chuyện, bảo: “Mày nói mày hay dùng thời gian rỗi để viết truyện nhỉ? Hôm nay có viết không? Cái bộ gì mà Quán Hát Trá Hình mãi tao cũng chưa thấy ra chương mới đấy.”
Tôi cười trừ song cũng nói: “Bộ đó thì… hèm tao quyết định bỏ ngang xương rồi.”
“Vì sao? Tao thấy mày viết hay mà.”
“Thì là vì có vài nhân vật trong đó tao dựa theo hình mẫu người quen tao để tả… và… tao bị phát hiện.”
“Ôi vãi, thế chuyện đó nó thế nào? Kể nghe với.” – Nó rú lên với tông giọng tràn đầy hứng thú.
“Nhỏ giọng thôi má, khách của con trên lầu kia kìa.”
“Ơ quên, hì hì, kể tao nghe đi.”
“Chuyện là nhân vật Thu ấy, tao sao chép một trăm phần trăm hình mẫu của bạn gái cũ để viết, kể cả mấy cái mô tả tình dục đã diễn ra trong đấy cũng đều là trải nghiệm cá nhân của tao. Tuy nhiên… chẳng biết vì sao em nó phát hiện ra, bắt tao ngừng ngay hoặc không thì sẽ báo quân triều đình vì tao đang tuyên truyền văn hóa phẩm đồi trụy các kiểu. Ngoài ra sẽ gọi anh em xã hội của em nó đập cho tao một trận nếu mà tao còn dám viết tiếp. Mày nói xem thế giới có phải nhỏ hay không? Cái nhóm tao lập ra có mỗi 900 thành viên, thế quái nào mà gặp ngay em nó trong đấy.”
Dương cười, nêu ra ý kiến: “Theo như mày mô tả thì em ý rất dâm còn mày viết truyện sex cũng khá, cho nên em nó đi đọc truyện cũng có thể hiểu được thôi.”
“Ấy, sao lại là truyện sex. Cái này gọi là một phương thức nghệ thuật khác biệt dùng văn học để biểu đạt biết không? Mày thì sao? Cái truyện giám đốc kia của mày viết tới đâu rồi?”
Dương nghe thế thở dài thườn thượt, nói: “Tao đang kẹt ở chỗ làm tình, kiểu như tao không biết cách chân thật để lột tả được cảm xúc của hai người đàn ông khi làm chuyện ấy.”
Đoạn, ánh nhìn nó chuyển sang tôi, đôi mắt đẹp chất chứa sự quái dị khiến tôi rùng mình.
Nó liếm môi, nói khẽ: “Nếu là mày thì sao? Nếu mày yêu một người đàn ông thì mày sẽ như thế nào? Sẽ làm gì?”
Tôi biết nó đang hỏi tôi, ấy thế mà tôi lại cứ có cảm giác sờ sợ. Tôi nói: “Thì về bản chất cái tình yêu nào mà chẳng là tình yêu. Nam với nữ, nam với nam hoặc nữ với nữ cũng đều như vậy cả. Mày với người yêu mày làm như thế nào thì mày cứ viết như thế ấy.”
Dương xùy một tiếng rõ to bảo: “Mẹ, tao biết tao đã không hỏi mày. Nếu theo như mày nói thì mày là sư tử đực, bồ mày là sư tử cái, hai con quất nhau tao cũng có thể hiểu. Thế nhưng cái tao đang cần là sự kiêu hãnh, thiện chiến của hai con sư tử đực khi quất nhau cơ. Hiểu không?”
“Mẹ… thế thì tự đi xem pỏn gay đi má, biết đâu lấy được linh cảm thì sao?”
Dương gật gù nói: “Ý kiến hay! Mà… điện thoại tao mất rồi.”
“Ê điện thoại của con để con gọi khách nha má. Không cho mượn được đâu.”
“Thế… xem trên máy tính thì sao?”
Tôi trợn mắt nhìn nó, ngỡ bản thân nghe nhầm.
…..
Sau đó hai đứa chúng tôi quay về cái chủ đề chung, nói chuyện đến mức quên cả thời gian. Ở Dương tôi dần cảm nhận được sự quen thuộc, hai đứa chỉ đang chuyển từ nhắn tin sang nói chuyện trực tiếp mà thôi. Nó bắt đầu chia sẻ về việc vì sao bản thân lại đột nhiên trốn lên Đà Lạt một mình như vậy, hóa ra cái vụ nó viết truyện người lớn bị em gái ruột phát hiện, và với cái loa rách chạy bằng cơm đó thì e là chẳng mấy chốc mà cả gia đình, tông ti, họ hàng đều sẽ biết tin. Dương không dám đối diện với song thân phụ mẫu nên đành lựa chọn việc chạy trốn, tính chờ khi mọi chuyện êm xuôi thì mới quay trở về Sài Gòn.
Nó còn nói vốn dĩ nó tính toán ở đây tầm một đến hai tháng nhưng hiện tại vì mất sạch tiền bạc và cả thẻ rút tiền nên thời gian có khi sẽ ít hơn nhiều, có thể là một đến hai ngày.
Tôi nhìn khuôn mặt bức xúc của nó mà chỉ có thể nhún vai cười trừ, sáng đến giờ tôi đã đăng mấy bài viết về việc mất giấy tờ lên các diễn đàn của Đà Lạt, thế nhưng mà chẳng thấy có bất cứ một hồi âm nào.
Có lẽ tiền của nó cũng giống như lời của một danh nhân mạng từng nói vậy, chỉ còn mỗi cái nịt.
“Thôi đừng buồn, tối nay trẫm sẽ bao ngươi đi nhậu.”
Dương nói: “Bổn cung không uống được rượu, đi ăn thì được.”
Hứng thú của tôi tụt mất một nửa, thôi thì đành đi ăn vậy.
“Ê mà tao tìm cho mày một cái phòng khác rồi. Về dọn đồ đi, cái phòng nhân viên đó để cho nhóc trực đêm ngủ.”
“Ô kê.”
…..
Bảy giờ tối, nhóc trực đêm cũng đến, sau khi bàn giao công việc cho cậu ta thì tôi thuê taxi chở Dương đến địa điểm nhận phòng mới, còn bản thân tôi sẽ chạy xe máy theo sau.
Ngoài trời mưa rả rích nhưng vẫn không hề khiến du khách chùn chân cảm nhận sự lạnh lẽo của thành phố sương mù này, bằng chứng là họ vẫn đông như quân Nguyên tràn ra đường khiến cho mọi nẻo đường ở trung tâm đều rơi vào kẹt xe cục bộ.
Vốn dĩ Đà Lạt đã bé như cái mắt muỗi, việc đón quá nhiều du khách cùng một lúc khiến cho mọi thứ trở nên quá tải. Người người chen chúc nhau đổ ra đường lộ ra sự chật chội cùng khó chịu, có lẽ phần lớn trong số họ đã có chút hối hận khi đến đây.
Thành phố buồn nào còn giống như xưa nữa, nó đã bỏ lại ánh hào quang của chính nó trong quá khứ, thế vào đó là một ngành dịch vụ sặc mùi tiền và chất lượng thì như hạch. Chẳng còn những rừng thông bạt ngàn tươi mát, cũng không còn sự trong trẻo mát lành mà lại là đông đúc, chen lấn, cùng với những con đường dang dở chưa được hoàn thiện thốc lên đủ thứ bụi mịn. Dĩ nhiên là cả những công trình xập xệ èo uột mọc lên như nấm với cái danh homestay, không hề có quy định và quy hoạch nào rõ ràng, chúng khiến Đà Lạt mộng mơ đã trở nên xấu đi trong mắt rất nhiều người.
Vừa cảm thán vừa chen lấn chạy xe, tốn tầm nửa tiếng sau thì tôi cũng đã đến được địa điểm mà bản thân đã đặt.
Đó vốn phải là một homestay mới mở nằm bên rìa thành phố với view của rừng thông theo như những gì tôi đã xem qua tin nhắn.
Ấy thế mà… trước mắt tôi hiện tại là một bãi đất trống trông giống như bãi tha ma. Từng cơn gió lạnh lẽo thổi đến, xung quanh chỉ thấp thoáng mấy ánh đèn đường.
Taxi dừng lại từ lâu, anh tài xế hình như cũng nhận ra sự bất thường nên lùi xe lại đứng song song với tôi. Cửa kính mở, anh ấy thò đầu ra hỏi: “Chỗ này đúng không? Hay là phải đi sâu vô nữa?”
Tôi ra hiệu cho anh bình tĩnh, trong khi đó bấm điện thoại để liên hệ với người tôi đã đặt.
Đáp lại tôi sau đó lại là những tiếng tít tít vô vọng. Tôi chợt nhận ra bản thân vừa cúng cho kẻ khác năm trăm ngàn tiền đặt cọc.
Má nó, quả thật rất nhục, nhục còn hơn cả một con cá nục, tôi chẳng thể ngờ nổi sẽ có ngày bản thân lại bị lừa trên chính mảnh đất quê hương.
…..
Chín giờ tối, tôi đưa Dương về phòng trọ cùng với mình vì việc kiếm phòng đã trở nên quá khó khăn. Có một vài chỗ vẫn nhận khách nhưng chúng chỉ là nhà nghỉ giá rẻ nồng mùi ẩm mốc cùng với cả sự tăm tối ghê rợn, tuy tôi không phải kẻ tốt lành gì cho cam nhưng để bạn mình ngủ trong mấy chỗ đó thì kiểu tự tôi cũng sẽ cảm thấy áy náy.
Nơi tôi ở là một căn hộ studio kiểu khép kín, có cả bếp ăn và nhà vệ sinh trong phòng, đầy đủ tiện nghi tuy cái giá phải trả cũng không hề rẻ. Tôi dự định sẽ để Dương ngủ trên giường, bản thân thì sẽ ngủ ở ghế sô pha.
Lúc tôi đi ngang qua bác chủ nhà, chẳng hiểu sao ông bác già ấy lại lặng lẽ tặng cho tôi một ngón tay cái kèm ánh mắt cổ vũ, có phải là ông ta nghĩ đã đến lúc tôi nên sử dụng thanh thần kiếm rỉ sét chăng?
“Ê phòng đẹp thật đó. Mày thuê bao nhiêu tiền vậy?” Vừa bỏ giày ra thì Dương đã hỏi.
“Có năm triệu một tháng thôi. Rẻ mà.” tôi vừa nói vừa bước đến chỗ bếp từ, cúi xuống lấy dụng cụ rồi bắt đầu đổ thức ăn đã mua ra. Tôi mua cho Dương vài món được coi là đặc sản của nơi này, bánh căn, bánh ướt lòng gà và cả mấy cái bánh tráng nướng, cuối cùng là sữa chua phô mai.
Tính tôi thì không hay ăn mấy thứ này lắm vì ăn mãi cũng ngán, tuy nhiên Dương thì nhất quyết muốn thử cho bằng được.
“Vãi đạn thật. Mày viết truyện sex kiếm được bao nhiêu mà chịu chi thế? Đại gia ngầm chắc chắn là mày rồi.”
“Thôi cho xin đi chị hai. Nửa năm nay em không có xu nào rồi đấy, viết vì đam mê thôi má ơi.”
“Chậc chậc. Cũng sạch sẽ ghê ha.” Dương nói rồi đi khắp nơi ngắm nghía, con nhỏ kiểu cứ muốn săm soi hết mọi thứ.
Tôi kệ, đổ đồ ăn ra bát ra đĩa rồi nói với nó: “Mày ăn đi, tao phải đi tắm chút đã.”
“Ừm, ừm, cứ để đó.” Nhỏ nói rồi tiện tay mở tivi lên, dán mắt vào ứng dụng Youtube để mở nhạc.
…..
Tốn chừng nửa tiếng kỳ cọ thì tôi cũng xong việc. Đến khi mở cửa bước ra thì Dương vẫn còn chưa ăn mà nằm trên giường tôi, ánh mắt nhìn lên trần nhà mà chẳng rõ là đang suy nghĩ gì.
“Sao chưa ăn đi? Nguội hết chả ngon đâu.”
Dương nhổm dậy nhìn tôi bảo: “À thì tao chờ mày, mày tốn công xếp hàng mua mà tao ăn một mình thì kỳ lắm.”
“Ờ, có tâm đấy, thế chờ tao sấy tóc đã.”
Chẳng biết có phải tôi tưởng tượng ra hay không, nhưng trong lúc tôi quay lưng sấy tóc thì cứ có cảm giác Dương nhìn tôi chằm chằm, cứ như kiểu muốn đánh giá tôi từ đầu đến chân vậy.
Tự nhiên, tôi lại nhớ đến cảnh tượng lúc trưa, vài cái suy nghĩ không trong sáng lắm cứ như cỏ dại mọc lên, muốn xua chúng đi cũng không được. Thằng em dưới háng bỗng nhổm dậy, độn lên cứng ngắc.