Những mẩu truyện ngắn 18+ - Chương 2
Truyện ngắn: Truyền Thuyết Tokbokki (1)
Chuyện là năm đó, tôi thi đậu một trường đại học ở TP HCM, nhưng vì gia đình xảy ra một vài chuyện nên tôi không học đại học được, nói đúng hơn là tôi chỉ học tới lớp 12 rồi thôi, kiểu người như tôi thì chắc chỉ có mỗi cái bằng xóa mù chữ là hết.
Năm đó vừa tròn 18 tuổi, cái tuổi mà người ta nói là bẻ gãy sừng trâu ấy, một cái tuổi khỏe mạnh và tràn đầy sức sống nhất của cuộc đời.
Tôi còn nhớ rõ là sau khi kết thúc kỳ thi xong, tôi bị thất nghiệp, chỉ đi rửa chén bát thuê ở mấy quán phở hoặc chạy tiệc cưới nếu có người gọi.
Việc làm thì bữa đực bữa cái, nuôi thân còn không nổi thì lấy đâu tiền mà phụ giúp gia đình phải không anh em? Nói chung thì thời đó tôi cũng khá thảm.
Sau đó tình cờ tôi quen biết một ông anh mở cửa tiệm sửa máy tính và chuyên các thiết bị điện tử abcdxyz, năm ấy ổng rủ tôi về làm với ổng, vừa làm vừa học việc.
Anh em chắc không thể nghĩ ra cái nghề đấy nó bạc bẽo cỡ nào đâu, tháng lương đầu tiên của tôi là 800k vào thời điểm đó, vừa đủ tiền ăn uống linh tinh, ngay cả thuốc lá cũng phải gắng nhịn mà dành tiền.
Nhưng tôi luôn tràn đầy niềm tin nên vẫn rất cố gắng học việc. Sếp có bảo nếu tôi có thể tự bản thân đi sửa chữa hoặc lắp các thiết bị cho khách thì tiền lương sẽ cao hơn, đôi khi sẽ còn có thêm tiền bo nữa.
Công việc IT cũng nhiều cái bi hài trong 2 năm làm việc của tôi, cơ mà tôi kể chuyện xiếc nên kể đúng cái mấu chốt cho anh em vậy.
Sau tất cả thì ổng cũng giao cho tôi một công việc đi lẻ đầu tiên. Ổng bảo tôi đi Đức Trọng khảo sát và tư vấn cho khách lắp Camera.
Cái chỗ đó cách Đà Lạt khoảng 30 phút đi xe máy anh em ạ. Tôi biết thừa là lão chim lợn đấy lười nên mới để tôi tự lết đi, cơ mà anh em biết đấy, cái gì lần đầu cũng rạo rực và háo hức cả, tôi vẫn rất hưng phấn và chờ mong.
Đúng 9h sáng ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong thì tôi phi xe xuống Đức Trọng. Sau một buổi sáng dò đường tới cháy máy và biết bao nhiêu cuộc điện thoại thì tôi đã tới được căn nhà của khách, chỗ nằm lẩn khuất nép mình trong một con hẻm nhỏ.
Căn nhà này chỉ mới vừa hoàn công, mọi thứ trông sạch sẽ và mới tinh tươm, từng đồ nội thất trong nhà làm tôi ghen tị cũng nhiều lắm, chúng sáng bóng và sặc mùi kim tiền.
Khách hàng của tôi là một cô đã khoảng 50 tuổi, cô nhẹ nhàng đón tôi vào nhà và đề nghị tôi khảo sát căn nhà của cổ. Tôi bèn tập trung hết miệng lưỡi, nước miếng và đề xuất những phương án lắp Camera khả thi nhất cho cô chủ. Bởi lần đầu tiên tôi tiếp xúc với khách hàng, nên tôi nhiệt tình dữ lắm.
Ngày hôm đó, đúng lúc đang được cô chủ nhà dẫn di xung quanh thì sự chú ý của tôi lỡ va vào ánh mắt chị, con gái của chủ nhà. Chị ấy tầm khoảng 23 tuổi, mặc một bộ đồ ở nhà khoe đôi chân dài trắng muốt.
Dáng chị dong dỏng cao, khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng, chị không cười hay nói gì với tôi, cơ mà tính tôi cứ lại hay bị hấp dẫn bởi mấy cô gái lãnh đạm kiểu đấy nên ngắm nghía chị rất cẩn thận, suýt chút nữa thì quên mất chuyện là đang làm việc.
Chỉ cho tới khi chị nhận ra ánh nhìn của tôi, chị mới khó chịu đi vào phòng và kéo cửa lại. Khi ấy tôi mới hồi thần và nhận ra việc mình làm trông khá bất lịch sự.
…..
Tốn chừng 1 tiếng, khi nước bọt sắp cạn thì tôi cũng ra về trong niềm hân hoan, cô chủ nhà đã đồng ý hết mấy cái đề xuất của tôi, tổng chi phí cho việc lắp đặt là 15tr, nếu hoàn thành ít nhất tôi cũng có 1tr trong số đó.
Ngày tiếp theo, tôi đem đầy đủ dụng cụ và quay lại căn nhà nọ, nào khoan tường, nào thang rút, bla bla đều đủ cả.
Còn nhớ tâm trạng khi ấy khá hồi hộp vì đây là lần đầu tiên tôi đi một mình không có ai kèm cặp, nếu lỡ gây ra hậu quả gì thì bản thân phải tự gánh lấy. Nhưng đâm lao cũng phải theo lao, tôi đã lỡ khẳng định với lão sếp là mình làm được.
Khi tới nơi, chỉ có mỗi con gái cô chủ ở nhà, còn cô chủ và chồng thì đã đi làm. Mặc dù trong đầu tôi cũng hơi có vài suy nghĩ quái dị khi ngắm nghía cô chị, cơ mà công việc vẫn là công việc, tôi tập trung hết trí óc vào việc mình sắp làm. Tôi dù sao cũng là người bình thường, chứ có phải là biến thái đâu chứ nhỉ.
Tôi sẽ lắp tổng cộng là bốn cái camera, hai cái trước sân, một cái ở phòng khách và một cái đằng sau nhà.
Tới tầm mười hai giờ trưa thì tôi đều đã lắp xong hết bốn cái đấy, chỉ còn mỗi việc đi dây nữa là hoàn thành.
Đúng lúc này, chị gọi tôi xuống ăn cơm các bạn ạ.
Chị mua cho tôi một đĩa cơm sườn kèm theo một lon Coca. Thú thực thì cái đĩa cơm hôm ấy ăn như đb ấy các đồng chí, chỉ có mỗi chị là ngon thôi.
À không! Ý tôi là chị nom ngon lắm mắt, đùi dài chân trắng, thân hình nhỏ gọn, đeo thêm cặp kính cận, tóc búi sau đầu, mái tóc xéo qua một bên trước trán.
Nói tóm lại là tôi ăn một đĩa cơm chán khỏi nói, mà hình như tôi quên mẹ hương vị của nó luôn rồi, đầu tôi chỉ nhớ được mỗi hình dáng và làn da trắng trẻo của chị.
Suốt bữa cơm đấy, chị và tôi chỉ nói vài câu, chị hỏi tôi bao giờ thì làm xong, tôi chỉ đáp là khoảng bốn năm giờ chiều, lúc đấy tôi còn không dám cam đoan là mình có thể hoàn thành mọi thứ một cách tốt đẹp.
Mà có một cái rất khó hiểu, sau khi chị nghe tôi trả lời, khuôn mặt chị tự nhiên toát lên vẻ hơi chút thất vọng. Tôi ngạc nhiên nhưng cũng không thèm suy nghĩ thêm.
Chị ăn xong thì dọn chén đĩa và bỏ về phòng, còn tôi thì ra sân ngồi hút thuốc nghỉ no, trong đầu thì suy nghĩ lại mấy cái kèo lắp Camera mà lão chủ đã dạy.
Đúng một giờ, tôi đứng dậy tiếp tục công việc dang dở.
Căn nhà đấy thì chỉ có mỗi một tầng, theo tôi tính thì có hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng khách và phòng WC chung.
Trần nhà thì được lót bằng những miếng thạch cao, phía trên có các khung sắt lớn để chống đỡ, trên tiếp khoảng nửa mét thì là mái nhà.
Cái khốn nạn nhất của ngôi nhà nằm ở trần thạch cao, tất cả dây điện hay dây mạng gì thì cũng nằm hết trên đó, cho nên nếu tôi muốn đi dây cho đẹp thì bắt buộc tôi phải leo lên.
Tôi thì sợ độ cao, cơ mà đã làm nghề này thì đành chấp nhận. Tôi đeo khẩu trang vào và vào việc.
Trước mắt tôi là một đống cây sắt lớn chăng ngang chăng dọc, khói bụi mù mịt, có những chỗ ánh sáng không lọt vào được nên bắt buộc tôi phải dùng đèn pin.
Tôi cố gắng di chuyển thật nhẹ nhàng, chậm rãi và chính xác lên những cây sắt. Nếu mà tôi lỡ té thì tôi cũng không nghĩ cái lớp thạch cao có thể chịu nổi sức nặng của tôi.
Tập trung làm mãi thì cũng gần xong, chắc do tôi may mắn nên làm cũng chẳng lệch phát nào.
Đến bước kiểm tra hình ảnh Camera và setup lại cho nó.
Đúng lúc này thì tôi nghe có tiếng xe máy. Sẵn đang setup cái Camera ngoài sân nên tôi coi là ai luôn. Không phải là tò mò gì đâu, cốt yếu cũng chỉ là kiểm tra xem hình ảnh nó như thế nào thôi.
Hóa ra bên ngoài là một thằng ôn nào đấy nhìn cũng ngon trai, cao chắc 1m7 hoặc hơn, mặc một bộ quần áo rất thời thời trang, đôi giày dưới chân hắn ít thì cũng vài triệu.
Trong Camera tôi thấy bà chị nọ chạy ra đón anh trai, sau đó hai người đứng trước sân hôn nhau đắm đuối.
Chị ngẩng đầu lên, mắt nhắm lại, anh trai cúi đầu xuống hôn chị.
Vcc! Không ngờ lại có ngày tôi sẽ ăn cơm chó theo cách lạ lùng như thế này.
Sau đó hai người tách nhau ra, chị nắm tay anh dắt vào nhà với gương mặt tươi cười rạng rỡ.
Thấy họ bước vào nhà, tôi lại khởi động cái Camera mới lắp bên trong, chẳng hiểu sao khi ấy động tác tôi nhanh xuất thần.
Nháy mắt là tôi lại được xem phim tình cảm tiếp, lần này tôi còn nghe được họ nói chuyện nữa cơ, vì cái Camera này có thể thu tiếng hai chiều, nếu tôi nói từ Camera có thể phát ra âm thanh, và tôi cũng nghe được bọn họ nói gì.
“Cưng ơi! Anh thèm em quá!”.
Thằng ôn nọ vừa vào tới cửa thì đã nói và ôm lấy chị, hắn hung hăng hôn vào đôi môi xinh đẹp, bàn tay hắn bắt đầu táy máy tò mò, khám phá cơ thể đầy dụ hoặc của chị.
“Khoan đã! Còn có người”.Chị vội đẩy hắn ra, sau đó quay đầu ra sau, mắt láo liên quan sát.
“Có người ? Sao em bảo bố mẹ em đi rồi”. Tên ôn kia tỏ ra khó chịu.
Chị cười giải thích : “À là cái anh đang lắp camera thôi. Mình vào phòng em đi!”.
Tên ôn nghe thế mặt lại dãn ra, hạnh phúc cười rồi dắt tay chị tiến về phòng chị.
Hai người đóng cửa một cái rầm, khỏi nói tôi cũng đã suy nghĩ ra là họ bắt đầu làm gì.
Tôi hơi thẫn thờ xen lẫn thất vọng, tự nhiên bản tính tò mò khốn khiếp của tôi nổi lên. Trong đầu tôi tự dưng vang lên hai âm thanh, cái thứ nhất chính là lo làm việc đi rồi còn về, còn âm thanh thứ hai thì cứ hối thúc tôi tìm cách xem phim tình cảm tiếp.
Với tính cách của tôi, thôi thì cách thứ hai đi vậy.
Tôi nhìn quanh rồi cố gắng xác định phương hướng phòng bà chị, từ lúc sáng tôi đã để ý rồi, mấy miếng thạch cao nom có vẻ chắc chắn, nhưng thực sự chỉ là được gắn đúng vào khớp mà thôi, tức là không có bắt vít hay gì cả, nên là tôi có thể tháo nó ra từ trên này.
Trong cổ họng tôi tự nhiên khô khốc, tôi nuốt nước miếng rồi cố gắng nhẹ nhàng đu bám mấy cây sắt sang hướng phòng chị.
Sau một lát cố gắng thì tôi cũng đến nơi. Tôi đã nghe thấy được âm thanh mơ hồ truyền ra từ phía dưới.
Cố gắng bình tĩnh, tôi tìm xem mình nên mở miếng thạch cao nào. Thì là tôi cũng khá sáng dạ ấy, ví dụ mở lộn miếng thạch cao ngay trên đầu họ thì chắc có mà ăn cám lợn.
Cuối cùng, tôi đã xác định được một miếng.
Tôi tiến tới, nhẹ nhàng đẩy nó qua một bên, tia sáng từ dưới chiếu thẳng lên.
Tôi còn phải xác định luôn góc này có thấy gì không cái đã. Cơ mà dùng mắt thì ngu quá, vì vậy tôi dùng Camera điện thoại để xem thử.
Có lẽ là tôi may mắn, góc này phía dưới là một cái bàn máy tính, nằm bên trái cái giường của chị, nếu bình thường thì tôi nghĩ chắc bả sẽ không chú ý tới góc này đâu. Nó đúng là một góc chết thần thánh.
“Bú cho anh đi cưng!”.
Đậu xanh! Phía dưới có tiếng nói vang lên, tôi nhanh chóng chỉnh lại góc quay cho cái điện thoại của mình.
Sau tất cả thì tôi lại tiếp tục được xem phim tình cảm, mà dĩ nhiên phim này là phim xiếc.
Trên màn hình điện thoại tôi đã hiện lên hình ảnh phía dưới.
Chỉ thấy hai người họ đã trần như nhộng, chị đang quỳ dưới đất với cơ thể trắng nõn, còn thằng ôn kia đang ngồi trên giường, đồ chơi chĩa lên trời.
Thần thánh thiên địa ơi! Vừa nhìn thấy cái thứ đó của hắn suýt nữa tôi cười mẹ ra tiếng.
Nó chính là tokbokki trong truyền thuyết, không phải tôi nói điêu chứ, nó chắc bằng một nửa tôi, nhìn như một con giun rũ rượi tiến hóa ngược. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. Nhìn bên ngoài cao to, cơ bắp hẳn 6 múi mà không ngờ tiền vốn lại bé vậy.
Tôi không thấy được vẻ mặt của bà chị, cơ mà tôi nghĩ chắc chị cũng chẳng vui vẻ gì cho cam. Tôi thấy đầu chị hơi động, rồi che lấp cái con giun đấy, tôi nghĩ là chị đang thưởng thức tokbokki các bác ạ.
Nếu như ai đã từng ăn thì sẽ biết, cái loại bánh gạo Hàn đấy ăn với nước sốt này nọ kia thì còn ăn được, chứ mấy ông thử cầm một cái mà không chấm gì thử xem, có mút cũng chỉ thấy vô vị và vô nghĩa.
Có một bộ Jav mà tôi coi đã lâu mà vẫn còn nhớ mãi, phim đấy hình như là Idol gặp và làm tình cùng một Fan hâm mộ ngẫu nhiên, chả hiểu sao vớ được ông bụng to lò xo ngắn, bà Idol ngậm của hắn cả ngày trời cũng chẳng cứng nổi để “vào việc”. Sau đó lão đạo diễn vì cứu cánh bộ phim nên đã lấy thân dập lửa, lao vào đẩy mẹ ông Fan vào sang góc tường, cái đáng nhớ nhất chắc có lẽ là gương mặt của lão Fan lúc đó – ngẩn tò te và dùng tay di di cái con giun bé héo hon của mình.
Tự nhiên tôi thấy bà chị đang gặp cảnh này. Tôi nhẩm tính thì chị đã “thổi kèn” cho ông nội kia tầm năm phút, sau khi chán thì chị ta nhả ra, cơ mà chẳng hiểu kiểu gì cái đồ chơi của hắn vẫn cứ rũ rượi.
Nằm bò trên cây sắt mà tôi nhịn cười nghẹn ngu cả mặt, tôi cố gắng lắm lắm rồi mà thằng ôn đó cứ làm tôi buồn cười các ông ạ.
Sau đó bà chị có vẻ hơi mất hứng, chỉ thấy chị ấy nằm lên giường, ánh mắt vô thần nhìn trần nhà. Còn lão kia lại bắt đầu “thưởng thức sò lông” của chị.
Nói không ngoa chứ tôi thấy vẻ mặt chị chả có chẳng gì gọi là thỏa mãn cả, mặt chị cứ kiểu nghệt ra, vẻ mặt thất vọng buồn bã xen lẫn sự chán chường.
Lão kia thì cứ hùng hục như trâu điên vét cỏ, theo đánh giá sơ bộ của cá nhân thì lão này không biết cái gì gọi là tinh tế, cũng chẳng hiểu cái gì gọi là kỹ năng.
Nhìn hai anh chị này làm tình mà tôi kiểu chẳng muốn xem tiếp luôn vì quá là chán.
Lần đầu tôi coi phim trực tiếp mà ngáp ngắn ngáp dài, díu cả mắt lại vì buồn ngủ, thứ duy nhất níu ánh mắt tôi chắc là cơ thể xinh đẹp mỹ miều của chị. Chốc sau đó, hai người họ lần đầu tiên đổi tư thế.
Chị nằm bò ra giường, cái mông đầy đặn chổng lên, hai cái mép hư hỏng bụ bẫm đầy dụ hoặc. Còn anh trai thì quỳ trên giường, cố gắng đưa con giun bé nhỏ của anh thưởng thức con sò hấp dẫn ấy.
Có vẻ anh khá căng thẳng, tôi thấy người anh đổ đầy mồ hôi.
Sau cùng, hình như anh tôi đã đưa được bé chim vào tổ.
Tiếng rên của chị bắt đầu vang lên.
Một nhấp.
Hai nhấp.
Ba nhấp.
Tự nhiên cơ thể anh dừng lại, người anh run hai cái rồi anh gục xuống trên lưng trần của chị, tiếng rên của chị im bặt như bị nghẹn.
“Há há há! Cứu con má ơi! Ông nội này yếu sinh lý”. Tôi suýt chút nữa thì cười thành tiếng, kiểu gì thế này? Kích thước không có thì kỹ năng bù vào chứ, không thể nào mà tin được.
Tôi cứ ôm bụng nằm bò trên cây sắt, cố gắng ngăn miệng không phát ra tiếng, tôi phải cất điện thoại đi để không làm cho nó rơi xuống dưới.
” Xin lỗi! Tại em ngon quá! “. Tiếng thằng chả vang lên làm tôi suýt té xỉu.
Không phải do bả ngon đâu, do ông yếu đấy anh trai ạ. Tôi nhủ thầm trong lòng, sau đó không dám ở lâu nữa mà lắp lại miếng thạch cao rồi quay lại với công việc.
Vừa tiến về khu vực an toàn, tôi không thể nhịn nổi nữa mà ôm bụng cười phá lên, tôi vẫn chẳng tin được cái quả đấy các bác ạ.
Chợt nhận ra âm thanh mình có hơi to nên tôi dùng tay che miệng mình, vẫn hí hí cười hứng thú.
Sau khi cười đủ rồi thì tôi lại tiếp tục làm Camera tiếp, không quan tâm tới cái chuyện hài hước đó nữa.
Đúng lúc tôi Setup lại cái Camera đầu tiên, đang chỉnh góc máy và kiểm tra thử độ nhạy của nó thì tôi thấy thằng chả ra về.
Bầu trời đen đặc, từng đám mây xám trôi lững lờ như sắp đổ cơn mưa, thi thoảng sấm chớp giật đùng đùng phía xa xăm. Trong khung cảnh vi diệu ấy, bóng lưng cô đơn của anh buồn man mác. Hẳn anh đang hận cha mẹ mình, hoặc anh đang hận chính ông trời, vì sao ban cho anh một cơ thể dương cương mạnh mẽ, nhưng anh lại chẳng thể cương dương ?
Chị đứng ở cửa, tiễn anh ra về mà vẻ mặt cũng không chút ánh sáng. Chỉ thấy khi tiếng xe anh đi xa dần, chị bất lực, thẫn thờ quay lại căn phòng ngủ của mình rồi chốt cửa. Chắc chị tôi đã từng mong chờ vào một anh cao to húc hùng hục, chứ không phải một anh nhìn ngon mà một phút phụt ba phát thế này.
Đấy!
Lúc gặp nhau thì trời hửng ánh nắng.
Khi ra về thì lại đổ cơn mưa.
Mưa có nhiều chẳng bằng ta xa cách.
Anh lỡ tắt hết nắng ở trong em.
Tôi lẩm nhẩm bài thơ con cóc mình nghĩ ra rồi lại làm việc. Trời sắp mưa, tôi cũng muốn cho nhanh rồi còn về.
Chắc khoảng nửa tiếng hoặc hơn gì đấy, ngay khi tôi sắp sửa kết thúc công việc thì tự dưng nghe được một âm thanh lạ lùng.
Tôi định thần, dừng mọi công việc trong tay và tập trung lắng nghe.
Ôi vãi quá! Tôi nhạy cảm nhận ra đó hẳn là tiếng rên các bạn ạ. Với kinh nghiệm duyệt cả ngàn bộ JAV thì tuyệt đối là tôi không thể nhầm được. Âm thanh tập đánh vần với cường độ lúc lên lúc xuống, khi thăng khi trầm, kèm theo đó là những cảm xúc khó che giấu thì chắc chắn chỉ có thể là nó.
Trong đầu tôi đột nhiên lại vang lên hai tiếng nói, một là tiếp tục công việc, hai là tìm ra nơi phát ra âm thanh.
Ờ thì dĩ nhiên là tôi lại thứ hai rồi.
Khỏi cần nói tôi cũng biết nơi có âm thanh vi diệu như thế chỉ có thể là từ phòng bà chị.
Tôi lại rón rén mò qua, quen tay hay việc nhích miếng thạch cao, sau đó lại thò Camera của điện thoại xuống.
Cả cơ thể trắng bóc không một vết muỗi đốt của chị hiện lên trần trụi trước mắt tôi, từng đường cong và bộ ngực đồ sộ hút lấy ánh mắt. Phía dưới của chị đẫm nước, con sò mũm mĩm trơn bóng với hai cái mép hư hỏng dụ hoặc. Cách mép một chút chính là những sợi lông đen bóng, hỗn loạn nhưng ngập tràn dã tính. Chị dang rộng cặp chân thon dài lên trời, những đầu ngón chân hơi co lại, chị banh rộng con sò của bản thân ra hết mức. Một tay chị sờ vào bé sò, những ngón tay thon dài nhảy múa trên nó. Tay còn lại chị khẽ siết bánh bao của bản thân, hai ngón tay kẹp lên đầu ti có lẽ đã cương cứng. Chị nhắm mắt rồi hé miệng, từ đôi môi đỏ tươi đầy xinh đẹp đó vang lên một bản giao hưởng với chủ đề chính là đam mê, dục vọng cùng dâm đãng.
Chả biết vô tình hay cố ý, chị hát cũng nhiệt tình quá. Có lẽ chị nghĩ tôi không nghe thấy, hoặc chị biết nhưng cố tình ghẹo tôi. Hay cũng có thể trong đầu chị xuất hiện một ảo tưởng kỳ quái nào đó? Một chàng hoàng tử xuất hiện cưỡi mây màu tím với cây thần thương dữ tợn xuất hiện, sau đó sẽ quất đến khi chị nín thở chăng ???
“Ưm ưm! Làm em đi! Làm mạnh lên!”.
Có lẽ chị nghĩ thế thật, mà giọng hát của chị làm hứng thú trong tôi nổi dậy, giữa háng tôi đột nhiên độn lên một cục, trong người tự nhiên rạo rực khó tả.
Tôi kìm nén hơi thở của mình, chăm chú xem phim trực tiếp, bất giác tay tự dưng đặt ở một nơi không nên đặt.
Đang chăm chú là vậy, tự nhiên màn hình điện thoại tối đen.
Móa nó! Đang hay thì đứt dây đàn!
Cuối cùng thì cái điện thoại cùi bắp mà quán đưa cho tôi đi làm việc cũng hết sạch pin. Hồi đấy dĩ nhiên bản thân còn nghèo, chỉ dùng một cái điện thoại đập đá để liên lạc mà thôi, nào có đủ kinh tế dùng điện thoại thông minh.
Tôi tự dưng lúng túng, trong lòng có chút không cam tâm, tôi đang xem phim hay cơ mà.
Cân nhắc trong đầu một lát, tự nhiên tôi không còn nghe thấy âm thanh gì phía dưới cả.
Tò mò, kèm chút khó hiểu. Sau đó não tôi đã đưa ra một quyết định khá ngu ngốc – tôi gạt tấm thạch cao qua thêm một chút và sẽ coi bằng mắt.
Tôi nghĩ và làm liền, khéo léo nhích nó qua một bên, sau đó ghé mắt vào.
Hình ảnh mà tôi vừa nhìn thấy, suýt chút nữa làm tôi phun máu lên cơn đau tim.
Phía dưới, chẳng biết từ khi nào chị đã đứng bên cạnh bàn máy tính, một tay mở ngăn tủ ra, một tay cầm một cái S Toy màu đen bằng nhựa đầy gân guốc.
Có lẽ là cảm nhận có tiếng động, chỉ ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt chị ngây ngốc ngạc nhiên nhìn vào mắt tôi, miệng từ từ há như đang mất nhận thức tạm thời.
Thứ đồ chơi nhựa trên tay chị rung rung, có lẽ là chị lỡ tay chạm vào công tắc của nó.
Tôi thấy thế, bèn nhẹ nhàng đóng miếng thạch cao lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó tôi cố gắng hết mức kết thúc công việc Setup thật nhanh, rồi leo xuống dưới lại bằng thang. Trong lòng tôi lúc ấy luôn tự niệm chú thuyết phục bản thân: “Chị ta không thấy gì hết! Tất cả là mơ thôi!”. Tim tôi thì đập như trống trận, chẳng có cái gì hãm hơn là đang nhìn lén thì bị người ta bắt gặp ngay tại trận cả.
Cơ mà có lẽ tôi đã đánh giá quá thấp thị giác và cả trí thông minh của chị.
Khi mà tôi dọn đồ đi ra tới ngoài sân, đã thấy chị mặc quần áo tử tế, không biết là chị chờ tôi từ lúc nào.
Mắt chị sắc như dao cạo, khuôn mặt vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, chị như muốn nuốt chửng tôi, xé xác tôi rồi quăng cho chó gặm.
Tôi ái ngại cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt của chị. Miệng lí nhí nói: “Em làm xong rồi!”.
Chị phẫn nộ hầm hừ, nếu giết người mà không phải đi tù thì tôi dám cá là chị sẽ băm tôi ra thành từng mảnh.
“Nhìn được gì rồi ?”. Tiếng chị khô khốc, rít qua kẽ răng như cố gắng kìm nén.
Tôi Không thể nào thừa nhận được nên lấm liếm nói: “Em nghe có tiếng, nên là … Em chỉ mới… em thề em chưa thấy gì đâu”.
Vẻ mặt chị vẫn phẫn nộ, nhưng sâu trong mắt chị hiện lên rõ hai chữ “Đéo tin”.
Tôi cúi đầu bước đi, giả vờ ngây ngốc mà rời khỏi chốn này.
Chị vẫn đứng im mà không ngăn tôi lại, có lẽ chị cũng chẳng biết nên làm gì với tôi.
“Khoan đã! “.
Cơ thể như bị điểm huyệt, tôi đứng sững lại.
“Không lấy tiền à?” – tiếng chị vẫn ghê rợn.
Tôi nuốt nước miếng cái “Ực!” – giờ mà không lấy tiền thì người sẽ băm tôi là gã sếp.
“Hết 15 triệu ạ”. Được rồi, tiền là Tiên là Phật, tôi cố nói, đầu vẫn cúi thấp.
Chị lôi từ trong túi một cọc tiền ra, nhẩm đếm rồi quăng thẳng vào mặt tôi. Từng tờ tiền như những cái lá rụng, phất phơ trong gió.
Sau đó từ miệng chị phun ra một chữ đanh thép mà tới giờ tôi vẫn nhớ mãi.
“CÚT!”.
Được thôi, tôi như phạm nhân được ân xá, không dám nói nhiều mà leo lên xe, phóng với tốc độ bàn thờ về lại thành phố của mình.
Trong lòng tôi vẫn rất hồi hộp, tôi không nghĩ là chị sẽ bỏ qua dễ dàng cho tôi như vậy đâu.
Y như tôi đã dự đoán, hôm sau mẹ chị gọi cho sếp tôi, bảo là tôi lắp xong Camera mà chưa chỉ họ cách dùng??? Đậu xanh! Tại sao tôi lại quên được nhỉ?
Lão sếp chửi tôi xối xả như tát nước, cơ mà mấy ông công nhận không, phía trên là chị bảo tôi “Chim cút!” còn gì.
Sau đó lão ép tôi quay lại đó đó một chuyến, và bảo tôi làm cho đàng hoàng vào.
Tôi không dám đi một mình, nền bèn giả ngu với lão, nói mình không biết chỉ thế nào, và gạ lão đi cùng tôi.
Lão chần chừ lâu lắm, vì lão lười. Cuối cùng tôi đành phải bảo với lão là đi với em đi, tối em cho tiền đi Karaoke sờ bưởi.
Đậu xanh, lão biến thái mắt sáng lên rồi gật đầu cái rụp.
Tôi và lão đi cùng nhau, xuống lại căn nhà ám ảnh đấy.
Lần này cũng chỉ có chị ở nhà.
Vẫn không hiểu kiểu gì nhưng ánh mắt chị nhìn tôi và lão sếp lạ lắm, khuôn mặt xinh đẹp của chị vẫn kiểu lạnh lùng xa cách. Hình như trong ánh mắt ấy là một sự thất vọng không hề nhẹ.
Lão sếp thấy gái đẹp thì bu vào, nhiệt tình chỉ bảo chị ấy dùng Camera, tôi đứng bên cạnh gật gù ra vẻ đồng ý.
Cho tới khi tôi và lão ra về, chị cũng chẳng mời chúng tôi một ly nước.
Sau đó, tôi nghỉ việc, không tiếp tục làm cái nghề nhiều nguy cơ và lắm rủi ro đấy nữa. Tôi đã chuyển sang nước ngoài sinh sống 2 năm. Trong lòng cũng dần quên mất đi “Tai nạn” khi mới chập chững đi làm thêm đấy, và dĩ nhiên là tôi đã từng nghĩ là tôi và chị sẽ chẳng bao giờ còn có thể gặp lại nhau.
Cơ mà hình như có câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”.
Ba năm về sau, tôi gặp lại chị trong một dịp tình cờ.