Những Mảnh Đời - Phần 4
Tôi biết tính chị Hoan rất nhát ma nên đồng ý đèo chị ra đình cho chị tập văn nghệ, tôi thả chị ở đấy rồi ra chỗ gốc cây đa tụ tập với đám trẻ con trong xóm, cả lũ ngồi ở đấy kể chuyện ma cho nhau nghe, thỉnh thoảng lại rú ầm ĩ lên. Đến khoảng 9 rưỡi hơn thì chị tập xong, gọi tôi ra để hai chị em cũng về.
– Nãy sao không vào xem chị tập hát, ngồi ngoài đó làm gì – Chị hỏi tôi.
– Bọn em ngồi kể chuyện ma.
– Thật ư?
– Thật, chị muốn nghe không em kể cho…
Rồi chẳng để cho chị kịp trả lời tôi dọa luôn chuyện ma vừa mới nghe được.
– … Thằng Mậm nó bảo hôm trước đi soi ếch về đến cây gạo to rìa làng nhìn thấy một cô gái mặc quần áo trắng tuốt, lưỡi dài đến đầu gối treo lủng lẳng trên cây, chả biết phải thật không?
Chị Hoan sợ rúm người, bám chặt lấy người tôi.
– Làm gì có… – Chị trấn tĩnh.
– Tí nữa đi qua cây gạo chị để ý nhìn lên xem có không nhé – Tôi dọa.
– Thôi… chị không nhìn đâu… mà em xuống đi chị đèo cho… chị không ngồi sau đâu sợ lắm nhỡ đâu…
– Sao chị?
– Nhỡ đâu… có ma thật… kéo chị lên cây thì chết.
– Có thật mà…
– Xuống… xuống… chị đèo.
Tôi đành xuống ngồi sau để cho chị đèo về, đường quê thật là vắng có mỗi 2 chị em tôi cọt kẹt trên chiếc xe đạp đi về phía cuối làng. Sắp sửa đến đoạn cây gạo to, chị không nhìn ngang nhìn ngửa cứ thế cắm mặt đạp thật nhanh, tôi khẽ bấu vào hai bên áo chị, đường thì xóc lắm ổ gà làm tôi mấy lần tí nữa thì bắn ra ngoài.
– Chậm thôi chị ơi không em bắn ra ngoài bây giờ…
– Bám chặt vào…
Mỗi lần chị đi vào chỗ xóc là 2 chị em lại nảy tâng tâng tôi đau hết cả đít, càng ngày tôi càng sát vào chị, tôi ngửi thấy mùi cơ thể chị, mùi hương tóc chị thơm ơi là thơm.
– Hôm nay chị mới gội đầu à?
– Ừ.
– Thảo nào thơm thế.
– Thơm không?
– Có…
Mải nói chuyện thơm với cả không thơm chị quên mất đi chậm lại, tôi trêu:
– Chị Hoan.
– Gì…
– Sao chị đi chậm thế.
– Sao?
– Sau lưng em có người con gái áo trắng đang đuổi…
– Á…
Chị hét lên rồi lấy hết sức bình sinh ra sức đạp, xe nảy tâng tâng trên đường tôi tí rơi ra thật.
– Ui choa… ê mông quá… em sắp rơi rồi.
– Ôm vào người chị đi.
Theo phản xạ tôm ôm chặt vào người chị, một cảm giác ấm nóng êm ái vô cùng, tay tôi sờ vào bụng chị mềm ơi là mềm, từ bé tôi chưa bao giờ có cảm giác êm ái lạ lùng đến vậy, chị thì chẳng để ý đang mải phóng vì sợ ma.
– Về đến nhà rồi này thằng quỷ.
Chị nhắc tôi mới giật mình nhớ ra là mình vẫn đang ôm chặt chị, tôi không muốn rời xa cái cảm giác này một chút nào, một cảm giác sung sướng lâng lâng, nó theo tôi mãi vào trong cả giấc mơ đêm ấy…
Đó là những ngày sau Tết, lúa đã gặt gần hết chỉ còn lại cánh đồng mênh mông gốc rạ. Vào những buổi trưa nắng không về nhà, chị bảo tôi cột trâu lại, còn chị tìm đến một cái gò cao, lựa một đám gốc rạ còn xanh, lấy dao cắt một lõm đủ hai người nằm rồi trải dưới đất một lớp rạ khô, phần rạ tươi, chị phủ lên che nắng. Khi tôi cột xong thì chị cũng vừa làm xong cái chòi rạ. Chị nhìn tôi cười mỉm: “Giống cái túp lều lý tưởng không?”.
Rồi không ai bảo ai, chị nằm xuống trước, tôi nằm theo sau, cạnh chị. Thỉnh thoảng chị lại nhìn sang tôi cười mỉm, tôi cũng cười, rồi cả hai chìm trong giấc ngủ trưa. Có hôm tôi thức trước, chị vẫn còn ngủ say, nằm thẳng người, hai tay úp lên ngực, hơi thở cứ đều đều. Tôi chỉ ước mình được đặt bàn tay lên đôi ngực ấy. Rồi chị ngồi bật dậy, nhìn tôi cười rồi vỗ lên đầu tôi: “Ngủ ngon không?!”.
Tôi về nhà, cơm nước xong thì trời chạng vạng, hàng xóm lên đèn, trăng rằm tháng giêng cũng lấp lánh ở đầu sông, hai chị em ra ngồi dưới cây rơm, mùi khói rơm đầu mùa ở đâu thoang thoảng thơm nồng như mùi lúa mới. Chúng tôi lại ngồi tựa dưới chân rơm, dạo này tôi quấn quýt với chị hơn, hôm nào chị đi đâu vắng là tôi lại thấy nhớ. Bất giác chị quay sang hỏi:
– Đi học trên huyện đã có bạn gái chưa?
– Bạn gái lớp em đầy…
– Người yêu cơ mà…
– Chưa…
Rồi tôi lại hỏi lại chị:
– Hồi xưa lúc chị với anh Điền yêu nhau, chị bao nhiêu tuổi?
– Chị 15, bằng tuổi với con Vy – chị khẽ trả lời.
– Thế còn anh Điền?
– 16.
– Ơ… bằng tuổi em bây giờ à?
– Ừ…
Có hôm buổi tối, hai chị em rủ nhau đi bẻ ngô ngoài bãi đêm, đứng trên triền đê nghiêng nghiêng xuống dòng nước sông lấp lánh, lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra chị là người con gái thật đẹp, đẹp hơn cả trong giấc mơ tôi. Chị mặc bộ quần áo quê giản dị ôm trọn cơ thể mảnh mai rất quyến rũ, cái dáng cao cao, mái tóc nghiêng nghiêng phất phơ trong gió, nhìn chị thật là đẹp. Mỗi khi có cơn gió nhẹ lùa qua xào xạc tà áo chị cũng bay bay, ngược theo chiều gió là một cơ thể với những đường nét cong cong của vòng eo, vòng ngực căng tròn. Tôi cứ nhìn ngẩn ngơ mà quên mất công việc chính. Bất giác chị quay lên, dường như bắt gặp ánh mắt của tôi, chị vội đưa tay níu nhanh vạt áo, mặt đỏ bừng. Tôi lại cúi đầu hổ thẹn, quay đi mà không dám nhìn chị nữa.
Mùa hè sắp đến, đâu đây con tu hú đã kêu gọi hè về, có một chuyện mà những gì xảy ra sau đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hai chị em tôi.