Để minh chứng cho quyền sở hữu của mình với thân xác nõn nà và mũm mĩm của người đàn bà ở bên dưới mình, Bảy Đởm cắm buồi đến tận tử cung của nàng,một tiếng Ót thô tục vang lên cùng với những đau khổ như là bất tận của của mẹ nó…
…..Hương ngồi bó gối vơ lấy đám quàn áo đã bị vò nhàu nhĩ của mình trước ngực để che thân, nàng không có sức đẻ mặc lại quần áo vô, thậm chí nàng cảm thấy chỉ mỗi cái việc dạng chân ra đẻ mặc chiếc quần áo vào che đi thân thể trần truồng cũng là chuyện quá sức. Thế nên nàng chỉ để đống vải vóc ấy đắp điếm lên thân xác vẫn còn trần truồng nguyên vẹn của mình mà thôi. Bây giờ có lẽ đã phải là gần trưa. Bảy Đởm hùng hục cả đêm và làm bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ rõ. nàng tê liệt rồi, nàng chỉ còn là một cái xác vô hồn, một con búp bê để cho hắn chơi mà thôi, lí trí nàng đã chết theo những cú giập buồi của hắn vào trong lồn của nàng rồi.Hắn thiệt quái ác, hắn cứ cắm buồi vào lồn nàng, rồi mới chịu xuất, xuất thẳng và rất mạnh vô sâu trong nàng, tràn trề trong nàng, trong tử cung. Cứ như thế hắn không phải làm tình với nàng, không phải địt nàng mà là đang bắt nàng phải phối giống với hắn, phải sanh con cho hắn vậy. Hơi rùng mình, nếu chẳng may nàng có thai thì chuyện gì sẽ xảy ra, ráng tập trung hết chút ít tỉnh táo còn lại để nhẩm tính vòng kinh, nàng giật mình, thôi chết, cái thời điểm này nàng sẽ rất dễ dính bầu, nhất là khi đêm qua và sáng nay hắn tọng vô nàng nhiều đến thế.
Hương rướn mông lên dốc cho lồn nàng hướng ra ngoài, dặn cho hai cái môi lồn mở ra, khí vẫn còn chảy ra, không ào ạt như lúc mới xuất vô nhưng rỉ rả không ngừng. Nàng tưởng tượng ra cảnh chồng mình đã chứng kiến hết buổi đêm oan nghiệt hôm qua chắc là anh buồn, thất vọng lắm. Nhưng nàng làm sao để bảo vệ đứa con bé bỏng của hai người trước con thú dữ kia ngoài cách này. Hương thực sự không muốn chồng mình thấy bộ dạng lúc này của nàng, nàng sao dám nhìn thẳng vào mắt anh nữa sau khi đã bị một gã đàn ông khác cưỡng hiếp cả đêm. Tê tái, trống rỗng…….nhợt nhạt…