Những mảnh đời nghiệt ngã - Chương 5
Choàng tỉnh bởi cảm giác lạnh lẽo và bị dày xéo trên cơ thể, Trâm cứng người mất vài giây để nhận ra cái bóng đen như con đười ươi đang liên tục phả hơi thở hôi hám vào mặt mình, tiếng nhóp nhép từ cái miệng tham lam và đôi bàn tay chiếm lĩnh các vị trí nhạy cảm trên cơ thể làm Trâm kinh hoàng. Trâm gồng sức giãy mạnh ra gào lên:
– Ông làm gì tôi! Ông cút ngay ra khỏi đây
Nhưng làm gì có ai nghe thấy tiếng Trâm giữa khu lán, Bảy Đởm đáp lời Trâm trong tiếng khàn khàn bởi ham muốn:
– Mẹ mày không phục vụ tao được thì mày phải làm!
Cố kéo chiếc áo che bầu ngực tránh khỏi đôi mắt hau háu của lão đang nhìn vào, Trâm run run nói trong tiếng nấc:
– Ông cút đi! Tôi ghê tởm ông
Tiếng nói vừa thốt ra từ cái miệng xinh xắn cũng là lúc lão nhảy chồm thân hình lông lá từ đầu đến chân như con đười ươi lao vào Trâm. Lão đè cả khối thịt gần 1 tạ lên người làm Trâm muốn nghẹt thở, cái mồm lởm chởm râu của lão liên tục áp vào bộ ngực Trâm, bàn tay còn lại luồn xuống phía dưới để lột quần. Trâm gào thét dãy dụa, phía dưới thân thể lão trong từng tiếng ngắt quãng:
– Không! Cút đi! Cút đi đồ khốn nạn!
Càng dãy dụa thì bụng và đôi chân mịn màng của Trâm càng tiếp xúc nhiều với cái vật quái quỷ cứng như cây gậy chọc lên chọc xuống thân thể Trâm. Nó khiến cho ham muốn của lão dượng càng lên tợn và lão đẩy nhanh tiến độ nhằm chiếm đọat cơ thể nõn nà này. Cả hai cái quần đã bị bàn tay thô bạo giật rách tơi tả, những miếng vải rách cứa vào đùi làm Trâm đau thấu tim, mọi thứ giờ đã phơi bày ra trước con quỷ dâm dục. Sự lạnh lẽo thấm vào vùng cấm làm Trâm như được tiếp thêm sức mạnh, ghé răng vào bàn tay đang chặn cổ Trâm dồn sức cắn thật mạnh, cơn đau bất ngờ làm lão dãy nảy người lên khiến cơ thể Trâm được thả lỏng. Lập tức Trâm đẩy lão qua một bên rồi lấy sức đạp thật mạnh vào bộ hạ lão. Tiếng rú như con lợn bị chọc tiết thoát ra khỏi cái miệng hôi hám át cả tiếng khóc của Trâm. Dù đau đớn thấu tim nhưng khi nhìn thấy cái cơ thể trần truồng của Trâm đang loay hoay chui khỏi màn để trốn chạy thì lão chẳng còn cảm thấy gì từ vết cắn và cái đạp nữa.
Lao thân hình nung núc thịt đè Trâm suống sàn nhà lạnh toát lão giang tay tát thật mạnh vào gương mặt hốt hoảng cực độ và đầm đìa nước mắt của Trâm. Cái tát từ cánh tay tòan thịt và thịt của lão làm Trâm nổ đom đóm mắt súyt chút nữa ngất đi, có cái gì mằn mặn thấm vào đầu lưỡi của Trâm, chưa kịp đưa tay quẹt miệng xem đó là gì, cái tát thứ hai lại giáng xuống làm Trâmg đập hẳn đầu vào sàn nhà, giọng lão rít lên như một con rắn độc:
– Mày cắn ai hả con đĩ này! Sướng không muốn sướng muốn khổ àh! Mày gào lên đi xem ai giúp mày, mà có người giúp mày thì sao. Biết điều nằm im đấy tao vẫn còn tử tế.
Cơn đau rát trên khuôn mặt diễm lệ đầy nước mắt có lẽ không bằng những lời nói trắng trợn của lão. Phải! Lão nói đúng quá, cả ba mẹ con giờ lão đuổi thì chẳng thể sống được khi đã quen ăn trắng mặc trơn, 2 cái tát thật lực, cú vật người xuống sàn và những câu chửi rủa của lão khiến cơ thể Trâm rã rời chẳng thể nào ngọ nguậy được, đôi bàn tay vô lực đẩy thân hình lên không được, nhịn đói từ chiều càng không giúp gì cho đôi chân rã rời bởi vật lộn. Trâm chỉ còn dãy dụa phản kháng yếu ớt trong tuyệt vọng khi thân thể lông lá của lão kèm hơi thở phì phò áp lên từng khúc thân trắng ngần của mình. Tiếng thờ ồ ề của lão càng rõ hơn, cái miệng đầy nhớt dãi áp lên bầu ngực Trâm, lão hả hê luồn tay xuống kê cái đầu tù tù bóng nhãy vào cửa mình Trâm, quẫy đạp chẳng làm được gì khi cả thân thể và tâm hồn Trâm bị đánh chóang váng.
Cái vật ghê tởm tách mép lao vào vội vã, nó trượt dọc lên theo con lạch nhỏ bật ra khỏi chiếc mu khiến Bảy Đởm càng nôn nóng vội vã, lão thò hẳn tay xuống dí vào rồi trân người ấn xuống. Cảm giác như có ai đấy xé tọac thân thể mình ra mà Trâm không có sức kêu, nước mắt lã chã rơi trêng gương mặt giờ đã oán hận nhìn vào kẻ khốn nạn hại đời mình. Nhưng lão có thèm để y’ đến cái gương mặt Trâm đâu lão còn đang sung sướng tận hưởng cơ thể trinh nguyên. Những cú đi vào cơ thể Trâm vang lên tiếng lạch bạch và nỗi đau xé lòng, Trâm lả người đi trong nỗi đau đớn và ê chề. Mỗi lần cái bụng mỡ đập vào người Trâm kèm cơn đau rát phía dưới cơ thể vọng lên Trâm lại vẽ cho mình những hình ảnh như cô bé bán diêm.
Phạch, cái đau xé toạc thân thể: Trâm nhìn thấy mẹ vui vẻ cười nói bên cha
Phạch, rát buốt nơi cửa mình: Trâm thấy em đùa vui với lũ bạn trên chiếc mini nhật mới cứng mẹ mua cho quay lại vẫy tay chào Trâm đi học.
Bạch, cú thúc sâu đau thấu tim gan: Trâm cầm tờ giẫy đỗ đại học
Khi hơi thở lão ồ ề nặng nhọc và cái vật kinh tởm căng phồng trong người Trâm: Trâm thấy bố nhìn Trâm rồi lặng lẽ quay đầu bước đi. Trâm đưa đôi tay như muốn kéo bố lại gào thét lên “Bố ơi! Sao bố nỡ bỏ lại con? Sao bố để con khổ thế này! Bố mang con đi với con muốn bên bố”
Và lúc lão dượng nhấc cái tấm thân nhơ nhớp ra khỏi cơ thể Trâm với khuôn mặt hả hê thỏa mãn cũng là lúc Trâm không còn tin vào câu truyện cổ tích nào nữa. Trâm không chết gục như cô bé bán diêm mà tâm hồn Trâm đã chết, chết như đóa hoa dại bên đường không ai hay biết.
Lão bỏ đi rồi chỉ còn Trâm nằm lại trên sàn lán lạnh ngắt, cả vùng dưới đau rát như ai đấy cầm dao xể ngang dọc, Trâm chẳng buồn ngồi dậy cứ để mình lão lồ giữa phòng, ánh mắt trân trân nhìn lên trần. Trâm cười, tiếng cười như điên dại, như mỉa mai cuộc đời, mỉa mai những câu truyện cổ tích. Nhưng chẳng cười được lâu, Trâm lại khóc, khóc cho sự mất mát, khóc cho số phận của mình, khóc cho cái giá của từng miếng ăn ba mẹ con Trâm vẫn ăn hàng ngày.
Cười, khóc, nấc, trợn trừng mắt nhìn lên trần nhà trắng xóa, Trâm lịm đi lúc nào không biết, chỉ khi được đánh thức bởi những tiếng thở phì phò và cảm giác đau rát trở lại phía dưới Trâm mới mở mắt. Vẫn là Bảy Đởm, hình như chưa thỏa mãn và còn tiếc rẻ, lão quay lại để tiếp tục nhấp nhô cái thân tòan thịt đầy lông trên đóa hoa bị dày xéo cả đêm vẫn còn vương nơi sàn lán. Trâm không buồn dãy dụa mà làm sao dãy dụa khi cơ thể Trâm bải hoải khi tâm hồn Trâm đã chết. Mặc cho trời đã sáng trưng kẻ khốn nạn ấy vẫn cưỡi lên thân thể phía dưới rống lên từng tiếng khóai lạc.
…Sau cái đêm đó Trâm lại trở thành sở hữu riêng của Bảy Đởm, hắn có vẻ thích Trâm hơn và không muốn chia sẻ với đám đàn em. Cắn răng nhẫn nhịn để chăm sóc mẹ 1 thời gian, khi mẹ khỏe hẳn con bé thu xếp hành lý trốn khỏi khu rừng địa ngục đó. Đau khổ khi bỏ lại một người mẹ còn không biết tự lo cho mình nhưng lúc này trong đầu của người đàn bà 13 tuổi ấy chỉ có một điều là được sống một cuộc đời cho mình và rời xa cơn ác mộng này càng xa càng tốt.