Những lần hoan lạc - Chương 9
Quãng thời gian em đến với tôi có lẽ là quãng đời đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Lúc đó tôi đang ở thời kỳ sung sức và mọi việc đều thuận lợi. Cả tình yêu, tình dục và sự nghiệp đều gặp rất nhiều may mắn. Vì thế mọi thứ hầu như đều diễn ra theo mong muốn của tôi và chính vì thế mà tôi đã không biết tiết chế sự tham lam cũng như tự mãn của mình.
Gia đình tôi đông anh em, có tới 4 người con. Tôi là con út, bố mẹ đều là viên chức nghèo nên cuộc sống khi bé rất kham khổ. May mắn là anh em tôi được giáo dục tốt và đều có ý chí vươn lên. Hiện nay thì người anh cả và người anh kế tôi đều đã định cư ở nước ngoài. Họ đều có học vấn cao và được nước sở tại mời chào nhiều lần để nhập quốc tịch. Chị gái và tôi là hai người duy nhất sống ở Việt Nam. Chị tôi giống mẹ, rất hiền và tần tảo. Khi còn sinh viên chị học không tốt lắm nhưng vì thế mà lại được anh rể của tôi thương. Lúc đó anh cũng mới chỉ là một giảng viên nghèo. Họ lấy nhau khi tôi mới học hết cấp 3. Giờ thì chồng chị cũng đã là hiệu phó một trường đại học và có cuộc sống rất đầm ấm. So với tất cả những gia đình hàng xóm nơi tôi ở từ bé, bố mẹ tôi từng vất vả nhất. Để nuôi bóin đứa con ăn học qua cái thời đói kém những năm 1980 – 1990 không dễ dàng gì. Anh em chúng tôi từng nhường nhau từng thìa cơm, nếu ai đến ngày thi thì được ưu tiên ăn nhiều hơn nửa bát. Thức ăn như thịt cá là những thứ hiếm hoi mà thỉnh thoảng mới xuất hiện trong mâm cơm. Và khi ấy thì thành lệ là cả nhà ai cũng nhường ai.
Tuổi thơ của tôi nghèo khó nhưng may mắn khi được giáo dục tốt. Nếu cha mẹ không phải là những người yêu thương và biết dạy dỗ con cái thì chúng khó mà thành người. Nếu nhìn vào cuộc sống của bố mẹ tôi bây giờ thì ai cũng bảo ông bà có phúc. Nhưng nếu ai biết rõ gia đình tôi từng khổ sở thế nào trong những ngày giá rét và nhà không có lấy một hạt gạo, mẹ tôi phải dậy từ sớm đi lấy bánh trưng đem ra đứng bán ở bến tàu, rồi lại tất tả cho kịp giờ đến cơ quan. Bố tôi hết giờ làm tranh thủ nhận đồ điện về nhà sửa chữa đến tận khuya, bàn tay lúc nào cũng lấm lem, đầy vết xước do dây cứa và vết chai. Các anh trai tôi có thời vừa đi học vừa đi xúc cát cho các thuyền chở cát xây dựng đổ lên bờ. Ngay cả tôi, khi vào đại học là lúc các anh chị mình đều đã ra trường, cuộc sống bớt khó khăn hơn nhưng cũng vẫn rất vất vả. Tôi tranh thủ mọi lúc học hành và nhiều đêm đi dạy kèm về nhà với cái bụng đói meo, hài lòng với bát cơm nguội và mấy hạt lạc rang cho bữa tối. Do nhà nghèo và bố mẹ ngày một già, thời sinh viên ngoài học hành và la,f thêm giúp đỡ gia đình tôi không hề nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi học giỏi, gần như luôn dẫn đầu khoá, được hầu hết các suất học bổng nên chắc cũng có nhiều người thích. Lớp đại học của tôi khi ấy phần lớn đều là con nhà khá giả, bạn bè đều đi xe máy đến trường, một số có những chiếc xe mới cáu và rất sang thời ấy là Dream 2. Với tôi, lúc ấy chúng chỉ là giấc mơ và tôi trung thành với chiếc xe cuốc được thừa hưởng từ anh cả khi anh kiếm được học bổng ra nước ngoài.
Ngày tốt nghiệp, lớp tôi tổ chức liên hoan chia tay. Đó cũng là dịp hiếm hoi tôi tham gia sinh hoạt tập thể cùng lớp mình. Mọi khi cả lớp tổ chức đi ăn, họp mặt hay thăm quan tôi đều không tham gia. Không phải tôi không thích mà đơn giản là vì không có tiền. Cũng ở buổi tiệc này, lần đầu tôi uống bia, không đến nỗi say nhưng cũng đủ chếnh choáng. Lúc tiệc tan, mọi người líu ríu ra về, thằng bạn thân đã chở tôi đến thì xung phong đưa một cô bạn gái cùng lớp về nhà. Vậy là tôi sẽ phải tự xoay sở. Thường thì giữa gái và bạn, bạn thân cũng sẽ luôn lựa chọn gái. Vì nó biết có vứt bạn lại đó thì nó vẫn còn bạn, còn nếu không đuổi theo gái thì nó sẽ mất cơ hội có gái. Hôm đó là buổi tiệc chia tay, bọn con gái khóc suớt mướt, cơ hội tỏ tình thành công sẽ lớn hơn cho nó.
Khi tôi ung dung đút hai tay vào túi quần bò, tặc lưỡi lết đôi dép lê định cuốc bộ về nhà (cách đó khoảng 5 km) thì có một chiếc xe dừng sát bên người. – H đi một mình hả?
Tôi quay ra thì đó là P, một bạn gái học cùng lớp, quê ở Hải Phòng, lúc nào cũng sành điệu và rất xinh. Nói thêm một chút về tôi, thì từ bé dù nhà nghèo nhưng tôi chưa bao giờ tự ti về hoàn cảnh nhà mình. Tôi không quan tâm lắm việc mình nghèo, ăn mặc bèo nhèo và đi xe đạp cà tàng trong lúc bạn bè bảnh bao và xài xe máy xịn. Có lẽ vì thế mà dù ít giao tiếp nhưng bạn bè cũng hiếm ai ghét hay coi thường tôi. Thật ra nếu có ai đó coi thường bạn, thì nguyên nhân rất lớn là do bạn tự ti và tự coi thường chính mình. Ngoài ra, thời sinh viên mối quan hệ bạn bè khá đơn giản, con gái thế nào thì tôi không rõ, nhưng con trai chỉ ghét nhau nếu cùng tranh gái. Tôi thì chẳng tranh gái với ai bao giờ nên cũng chẳng bị ai thù ghét. Dù thế tôi có ít bạn thân. Đứa thân nhất thì cũng vừa vứt tôi lại như miếng giẻ để đưa gái của nó về nhà.
– Mình đi cùng thằng C, nhưng nó vừa xung phong đưa L về nhà rồi – Tôi quay ra nhìn P cười.
Hàng ngày P vốn xinh gái, hôm đó tiệc chia tay nên ai cũng cố chọn cho mình bộ đồ đẹp nhất. P rực rỡ trong chiếc áo sơ mi hồng và chiếc quần gin đen. Mái tóc buộc gọn phía sau trông rất thời trang và bắt mắt.
– Để mình đưa H về đi, P nói rồi giục tôi lên xe.
Được một cô gái đẹp mời lên xe thì chẳng ai không thấy dễ chịu, tôi tặc lưỡi ngồi lên sau P mà không hề thấy ngại ngùng. Thứ nhất là tôi lái xe máy không thạo, dù có thể đi được, vì làm gì có xe mà đi. Thứ hai là ngày hôm đó tôi thích ngồi phía sau hơn. Trước tốt nghiệp ba tháng tôi đã kiếm được một suất học bổng du học trong hai năm, thời gian của tôi ở đây không còn nhiều. Cảm giác trống trải khiến tôi muốn ngồi sau để lặng lẽ ngắm phố phường.
P chở tôi, miệng nói đủ thứ chuyện, tôi thì cái nghe cái không và miệng cứ ậm ừ. Có vẻ cáu tiết nên P im lặng. Vì thế mà tôi lại chú ý đến P. Gió thổi làm tóc P bay tạt lên mặt tôi, mùi nước hoa thơm dịu, chiếc cổ cao và trắng muốt. Tôi ngồi cách P một khoảng, nhờ thế mà giờ quan sát rất rõ bờ mông tròn lẳn và chiếc eo thon của P. P đột ngột dừng xe trước một quán cafe vắng bên đường – Vào đây uống cafe đã H ơi, tớ chưa muốn về.
Lúc đó cũng đã hơn 9h tối, tôi nhẩm đếm số tiền trong ví, chắc cũng đủ cho hai tách cafe nên tặc lưỡi gật đầu. Tính tôi vẫn vậy, nghèo nhưng chưa bao giờ để ai trả tiền cho mình, bạn gái thì lại càng không.
Tôi nhắc lại những kỷ niệm này vì 5 năm sau, P có một vị trí lớn trong cuộc đời tôi và ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi mãi về sau này. Tối hôm đó tôi ngồi nghe P nói chuyện. Đại loại chuyện trường, chuyện lớp, chuyện bạn bè, chuyện P sẽ về Hải Phòng vì chẳng biết làm gì ở Hà Nội. P hỏi tôi dự định làm gì, tôi nói chắc mình sẽ xin một việc gì đó (Tôi vẫn giấu việc mình sẽ đi du học, kể cả gia đình, tôi coi đó là một thành công đầu tiên của mình và định sẽ báo với người thân vào mấy ngày cuối cùng). Lúc chia tay trường lớp trong lòng ai cũng có cảm giác mất mát. Dù gì cũng là một quãng đời đẹp thời sinh viên. Thế nên khi P khóc thút thít, tôi rất tự nhiên vòng tay qua vai P vỗ vỗ. Chỉ thấy P ngả hẳn đầu vào vai tôi và nói nhỏ:
– Về Hải Phòng, mình sẽ nhớ H lắm.
Tôi hơi sững người. Dù lúc ấy rất gà nhưng câu nói đó cũng chẳng thể là gì khác hơn một lời tỏ tình. Thực ra tôi cũng biết lờ mờ P có cảm tình với tôi từ lâu. Thậm chí còn từng cãi nhau với một cô gái khác trong lớp cũng vì chuyện liên quan đến tôi mà sau này tôi mới biết. Đại loại cuộc đời tôi đến lúc đó rất buồn cười. Chẳng biết gì về chuyện yêu đương, chim lúc đó mới đơn hệ (chỉ dùng để đái) và vì thế mà để trôi tuột mọi cơ hội với các mối tình sinh viên. Thằng C bạn thân tôi thì ngược lại. Nếu những gì nó tự khoe là đúng thì những năm đại học nó cũng thịt 4,5 em, trong đó có một cô cùng lớp.
Tối đó tôi chia tay P, nắm tay nhau như những người bạn và không thể nói ra một lời hứa hẹn nào mà P chờ đợi. Lúc đó có lẽ tôi cũng mến P, nhưng chưa nghĩ đến chuyện yêu. Hơn nữa tôi sắp đi xa, cuộc đời chúng tôi sẽ đi theo hai ngả khác nhau, hứa hẹn làm gì những điều viển vông. Chúng tôi đúng là đã đi theo những quỹ đạo khác nhau nhưng số phận rồi lại run rủi cuộc đời chúng tôi xô vào nhau và để lại nhiều hệ quả.