Những lần hoan lạc - Chương 21
Văn phòng mới của tôi nằm không xa công ty cũ, cũng cùng trong trung tâm, chỉ cách nhau 10 phút nếu đi bộ. Tuy thế sự xa cách khiến Trang và mấy cô gái hụt hẫng hết mức. Mất đến mấy tuần Trang nằng nặc đeo bám đòi tôi cho sang làm việc tại công ty mới. Cả Mai và Lan cũng nhằng nhẵng, tôi từ chối tất. Công ty là nơi làm việc, tôi không còn đi làm thuê nữa. Tôi phải chịu trách nhiệm với cổ đông và cả nhân viên do mình tuyển dụng. Sẽ thế nào nếu họ nhìn thấy người mình giao tiền bạc để đầu tư tối ngày có ba cô người yêu xoắn xuýt tại văn phòng. Tuy nhiên những giọt nước mắt của Trang khiến tôi mềm lòng, tôi đồng ý riêng với em là khi công việc đã ổn định sẽ đồng ý để em chuyển sang làm trợ lý.
Sự bận rộn khiến tôi chẳng có mấy thời gian dành cho ba cô gái, buổi trưa tôi thường tiếp khách, thậm chí buổi chiều tối cũng hiếm khi về nhà trước 9h. Thời gian gặp gỡ của tôi với mấy cô người yêu trở thành xa xỉ. Số điện thoại riêng dành để liên lạc với các cô đều kín đặc tin nhắn mỗi ngày và những cuộc gọi nhỡ. Tôi thậm chí chẳng thể đọc hết chứ chưa nói đến chuyện trả lời. Lúc đó công việc cuốn lấy tôi, và sự dễ dãi của thị trường khiến xã hội như phát cuồng. May mắn là ngay lúc đó, những nguyên tắc tài chính nền tảng và cả sự kiềm chế lòng tham đã khiến tôi hành động ngược với thị trường. Tôi lên kế hoạch mua lại ba nhà máy sản xuất cỡ trung bình, bất chấp các ý kiến phản đối của hội đồng quản trị. Điều đó khiến vốn của công ty bị chôn một phần rất lớn, trong khi lúc đó tiền ném vào đầu tư ngay lập tức đẻ ra tiền. Tôi tổ chức hội nghị cổ đông để giải trình quyết định của mình. Thông điệp của tôi rất ngắn gọn: "Chẳng có cơn thuỷ triều nào sẽ dâng mãi mãi, rồi sẽ có lúc nó rút đi. Khi cơn điên loạn đầu tư này trôi qua, cần phải có phương án dự phòng cho nó. Cuối cùng thì mọi tài sản chứng khoán chỉ là giấy, chỉ có những nhà máy và những công ty đằng sau nó mới là những tài sản tạo ra giá trị gia tăng đích thực." Bằng một phương án cụ thể về kế hoạch sinh lời trong năm, tôi thuyết phục được cổ đông. Quyết định ấy đã cứu chúng tôi 3 năm sau đó. Ít ai ngờ rằng vào thời kỳ hoàng kim của making money easy lúc ấy, chỉ sau có một năm nữa thôi, bóng dáng của sự sụp đổ đã cận kề.
Tôi cứu được mọi người nhưng không cứu được chính tôi. Vì thiếu thốn thời gian cộng với những bức bối trong công việc, vì thế hễ có dịp là tôi và mấy cô người yêu lại lao vào nhau một cách cuồng dại. Một hôm Trang đến tìm tôi, nét mặt rất ngơ ngác. Tôi vội hỏi em chuyện gì xảy ra, em im lặng và chìa ra một cái que thử thai rồi bật khóc. Ánh mắt Trang lúc ấy vừa sợ hãi vừa chờ mong. Tôi đã thoả thuận với em sẽ tránh thai trong ít nhất 3 năm, có lẽ em sợ hãi vì sợ tôi nổi giận.
Tôi biết Trang không bao giờ tự ý dừng thuốc tránh thai. Em là người rất hiểu và yêu tôi, em biết tôi chưa sẵn sàng cho chuyện cưới xin, vả lại, tôi đang quá bận. Cái xác suất trớ trêu là mang thai ngay cả khi dùng thuốc đã rơi vào trường hợp của chúng tôi. Không rõ là vì cơ địa của em quá tốt, hay vì sứ sống sinh mệnh kết hợp giữa chúng tôi quá mạnh? Tôi cũng không rõ. Lúc đó chúng tôi đang ở thời kỳ hoàng kim, và luôn găn chặt với nhau trong những màn truy hoan bốc lửa.
Nhìn ánh mắt Trang lúc đó, lòng tôi thắt lại. tâm trạng tôi thật khó tả. Băn khoăn có, bối rối có, khó xử có nhưng … tôi thấy vui mừng. Tôi chưa sẵn sàng, nhưng nếu số phận đã muốn tôi làm cha, tôi sẽ đón nhận nó. Ôm Trang trong tay, tôi nói nhỏ bên tai em:
– Vậy thì chuẩn bị cưới thôi, em lo nghĩ tên cho con đi.
Trang khóc nấc trong lòng tôi, vỡ oà:
– Huhu…Em đã sợ anh sẽ ghét bỏ em…huhu…
Bờ vai cô cứ rung rung theo tiếng nấc, tôi vỗ lưng em nhẹ nhàng, lòng thoáng thở dài khi nghĩ đến Mai và Lan.
Chuyện Trang có bầu không giấu được hai cô gái còn lại lâu. Họ biết ngay ngày hôm sau, vì tôi chủ động nói đến chuyện này. Chúng tôi đều đã tin rằng sẽ có khoảng 3 năm yêu đương giảm xóc. Ba cô gái đều sẵn sàng chờ đợi đến khi tôi quyết định lựa chọn ai. Thế nhưng việc đột ngột thế này là điều không ai hình dung tới. Nét mặt Lan buồn so, còn Mai oà khóc và bỏ chạy khi tôi nói về đám cưới.
Hai ngày sau, Mai tìm gặp tôi, trông cô tươi tắn và vui vẻ. Tối đó Mai ngủ lại với tôi và yêu đương nồng nàn. Suốt một tuần, đêm nào cô cũng tới, bất chấp việc có Trang và Lan ở đó hay không. Cảm giác có lỗi khiến tôi muốn bù đắp nhiều hơn cho Mai và Lan nên tôi không hề chối từ, và càng ân ái với em nồng cháy hơn.
Tôi quyết định đến nhà Trang đặt vấn đề, chúng tôi đều hồi hộp nhưng mọi việc đều xuôn xẻ. Lý lịch của tôi Bố Trang đã tìm hiểu rất kỹ và thấy rõ là họ hài lòng. Mẹ Trang là người rất tinh tế, bà loáng thoáng biết việc con gái có bầu nhưng tế nhị cho qua, chỉ nhắc nhở khéo tôi về việc sẽ phải chăm sóc em nhiều hơn. Tôi cũng xin phép bố mẹ Trang chọn ngày để bố mẹ tôi sang nói chuyện. Tôi dự định phải làm đám cưới gấp trong hai tháng, để Trang có thể mặc áo cô dâu mà không lộ rõ bụng bầu.
Trang theo tôi ra về, lấy cớ đi chơi khuya. Chúng tôi chẳng đi đâu mà về ngay nhà và cuốn lấy nhau. Tôi ân ái với em rất nhẹ nhàng, hệt như lần đầu tiên chúng tôi gần nhau: Mặt đối mặt, mắt nhìn nhau cười âu yếm và buổi đưa đẩy nhẹ trong lồn. Bác sỹ có nói chúng tôi phải hết sức chú ý, vì việc Trang mang thai khi dùng thuốc là rất hiếm gặp và nó khiến tử cung em yếu đi, khiến thai dễ bị động hơn. Đáng ra chúng tôi nên kiêng hẳn chuyện ái ân, nhưng với tình yêu nồng nàn như thế thì chuyện đó là không thể. Buồi tôi cứ di chuyển nhẹ nhàng trong lồn em. Mu lồn vươn cao, cặp vú ngạo nghễ ép sát khuôn ngực tôi, nụ cười của em vừa thẹn thùng, vừa thoả mãn, vừa hạnh phúc. Tôi xoắn lấy lưỡi em, cảm thấy yêu em vô hạn.
Lối yêu đương vì tình yêu ấy đương nhiên rất sướng, nhưng nó không thể khiến tôi thoả mãn hoàn toàn. Thật may mắn là lúc đó Lan cũng tới nhà, vậy là tôi có thể chút hết sự cuồng dại của mình vào thân thể tuyệt đẹp với cặp đùi vệ nữ của Lan. Tôi đưa Trang và Lan về, lòng tự hỏi mấy ngày nay Mai biến đi đâu. (Mai đã không liên lạc với chúng tôi khi tôi thông báo sẽ đến nhà Trang nói chuyện trước đó 3 ngày). Tôi không lo lắng vì Lan cho biết Mai vẫn ở nhà và rất bình thường. Tôi không thể ngờ rằng tối hôm đó là ngày bình yên cuối cùng của tôi. Sáng hôm sau, Mai tới và mang theo một cơn cuồng phong dữ dội sẽ nhấn chìm chúng tôi vào vòng xoáy của nó một cách không thể kiểm soát.
Em đến gặp tôi vào giữa giờ sáng, vào thẳng văn phòng. Tôi bỏ dở tập tài liệu đang ký để đón em. Mai đẹp rực rỡ trong chiếc đầm trắng lệch vai tha thướt, lối thời trang ưa thích của em. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bộ mặt rực sáng của em, nó khác hẳn gương mặt u buồn mấy tuần gần đây. Mai hôn tôi rồi chìa cho tôi một tờ giấy. Tôi sững người: Em cũng có bầu, cái thai đã được ba tuần tuổi.
Tôi không hề trách Mai, tôi yêu em và biết em đã yêu tôi nhiều đến nhường nào. Tôi chẳng thể trách gì em vì em chỉ làm những gì mà một cô gái có thể làm để giành lấy tình yêu cho mình. Em còn quá trẻ để có thể ý thức được hết các hậu quả. Tôi là người duy nhất hiểu rõ những thứ hậu quả ấy nhưng chính tôi đã tạo ra tình huống trớ trêu này. Câu chuyện vỡ lở và tạo ra một cú sốc khủng khiếp cho tất cả. Gia đình Trang, Mai, Lan đều là những gia đình thế lực, họ rất trọng gia giáo và điều tệ hại là cả ba gia đình đó đều chơi thân và có những mối quan hệ làm ăn chặt chẽ với nhau. Việc hai cô gái có bầu với tôi, có thể nói khiến họ sốc và tức giận đến mức nào. Nhất là gia đình Trang, khi biết Mai có bầu với tôi sau khi tôi đến nhà đặt vấn đề xin cưới, sự giận dữ lên đến đỉnh điểm. Cơn bi kịch không dừng lại ở đó. Trang và Mai gặp nhau và cãi vã dữ dội. Trang bỏ đi phóng xe bạt mạng trên đường, cô trượt ngã. Khi tôi biết thì em đã nằm hôn mê, đứa bé gần 3 tháng đã không giữ được.
Tôi phát điên và cố gắng vào thăm em nhưng bị gia đình em cấm cửa. Bố em tát tôi một cái váng tai và đuổi tôi ra ngoài phòng bệnh. Tôi cứ quỳ ở đó mấy tiếng đồng hồ, chân tay tê dại, đầu trống rỗng, chỉ mong được nhìn thấy Trang, cũng chẳng quan tâm mọi người đi qua nhìn tò mò. Cuối cùng mẹ Trang ra ngoài, nói với tôi: "Cậu về đi, bác sỹ nói nếu để em Trang xúc động bây giờ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu yêu nó, cậu hãy để nó được sống".
Tôi nhìn bà và chẳng thể nói điều gì. Cảm giác lúc đó của tôi là sự tuyệt vọng. Tôi phải vịn từng bước để lê những bước đi tê dại, mỗi bước đi là dời xa em thêm một chút. Khoảng cách giữa chúng tôi cứ giãn rộng ra, đến mức mãi mãi.
Chẳng có tai hoạ nào chỉ đến có một lần. Sáng ngày hôm sau, chú Mai gọi tôi đến gặp và cũng thẳng tay cho tôi một cái bạt tai nháng lửa. Cũng giống như khi bố Trang tát tôi hôm trước, tôi không hề né tránh mà đứng yên chịu trận. Người đàn ông đầy tiền bạc và quyền lực ấy nói rít qua kẽ răng, đại loại tôi hãy lo mà cút thật xa Mai và đừng để ông ta thấy mặt. Tôi không sợ ông ấy, nhưng biết chắc rằng mình sẽ không thể tìm gặp Mai. Chúng tôi có thể nói gì với nhau ngoài sự đau khổ?
Suốt mấy tuần sau đó tôi không biết một chút tin tức gì về Trang, Mai và cả Lan. Tôi cũng không còn tâm trí để làm việc và đề nghi chủ tịch HDQT thay tôi điều hành công ty ít lâu. Cuối cùng, Lan đến tìm tôi, gương mặt hốc hác gầy gò. Cô nói Mai đã bỏ thai vì hối hận, cô ấy sẽ qua Pháp học tiếp theo sự sắp xếp của gia đình. Còn Trang, sức khoẻ cũng không còn đáng ngại nhưng tâm lý còn bất ổn, bố mẹ cô ấy sẽ đưa Trang qua Canada, nơi có vài người họ hàng đã định cư. Tôi nhìn Lan đầy đau khổ. Em nhìn tôi bật khóc, gục vào lòng tôi và nói trong nước mắt:
– Em cũng sẽ qua Canada với Trang, em không thể để Trang đi một mình.
Đó là lần cuối cùng tôi gặp Lan, còn Trang, thậm chí tôi không có cơ hội nhìn em thêm một lần nào nữa.
Tôi lâm vào khủng hoảng, dấu mình trong nhà và uống đến say khướt. Hơn một tháng sau, vì sốt rột khi không thể liên lạc với tôi, ông B, chủ tịch cty đã đến tận nhà tìm tôi. Khi thấy tình trạng bệ rạc của tôi lúc đó, ông nói tôi phải cứu lấy mình. Người đàn ông từng trải ấy nói với tôi thế này:
– Em rất có tài, và điều đó dễ khiến em phạm phải sai lầm. Anh cũng từng có nhiều lỗi lầm không thể bù đắp. Có những lỗi lầm có thể sửa chữa, có những thứ thì không. Nhưng nếu không đứng dậy thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội sửa chữa dù là những sai lầm nhỏ nhất.
Sáng hôm sau tôi đến công ty, tổ chức một loạt cuộc họp và quyết định rời nhiệm sở trong vòng 6 tháng. Anh B ủng hộ tôi. Thật may mắn là tôi đã có được một mối quan hệ tốt như vậy trong thương trường, nơi con người không dễ dàng thành thật với nhau.
Tôi quyết định buông bỏ mọi sự. Từ Nepal, tôi đi Tây Tạng. Tôi cứ đi như một gã hành giả đích thực, mang một chiếc ba lô trên vai, ngủ ở bất cứ quán trọ nào, ăn những món ăn địa phương và đi nhờ xe trên những cung đường núi. Tôi muốn bỏ bớt mọi gánh nặng trong lòng và cả sự hối hận lẫn cô đơn. Cuối cùng, tôi đến được Sera và tìm thấy sự giải thoát cho mình ở đó.
Tôi đã sống 4 tháng ở Sera, một tu viện lớn nhất ở thủ phủ Lhasa của Tibet. Tôi cạo đầu như một hành giả đích thực, ngày ngày tập thiền và theo các khoá học tại Sera Jey, một trong hai trường đào tạo phật học của tu viện. Thầy thụ giáo cho tôi là một cao tăng có đạo hạnh rất cao. Ông có bằng tiến sỹ phật học và có môn đồ trải khắp thế giới. Những ngày ở đó, hoà mình vào cảnh sắc hoang sơ và nếp sống thanh thản của những bạn đồng tu, tôi dần tìm lại được sự tĩnh tâm. Trong những ngày này, tôi tìm hiểu sâu sắc về kim cương kinh, về bản chất của luật nhân quả, về tứ diệu đế và cả chữ Không trong phật pháp. Tôi không thể nói là tôi hiểu được hết những thứ đó, nhưng những thứ lĩnh ngộ được khiến tôi vượt qua được nỗi đau khổ của mình. Nếu những thứ mà tôi phải gánh chịu ngày hôm nay, là kết quả của một cái nhân nào đó tôi đã gây ra, thì hãy chấp nhận nó, và nếu cái nghiệp mà tôi tạo ra lúc đó, còn khiến tôi trả giá tiếp ở tương lai, thì cũng hãy đối mặt với nó.
Thầy làm lễ gia trì cho tôi và nói nghiệp của tôi còn rất nặng, nhưng cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, nếu tôi kiên trì, tôi sẽ tiến xa trong con đường tu hành. Tôi không trả lời mà xin thầy để tôi suy nghĩ. Lúc đó tôi thật sự cân nhắc đến việc bước chân vào con đường của một hành giả tu luyện mật tông. Những phép tu huyền bí và kinh sách tôi đọc hàng ngày khiến tôi thấy thấp thoáng trước mắt một con đường mới. Thế nhưng duyên nợ hồng trần của tôi chưa hết. Trong một buổi chiều, khi đang lững thững đi dạo ngắm hoàng hôn từ khoảng sân rộng của tu viện, có một tiếng gọi ngập ngừng:
– H …. H phải không???
Phải đến tiếng gọi thứ ba thì tôi mới nhận ra có ai đó đang gọi tên mình. Tôi quay lại, có một nhóm khách du lịch đang chụp ảnh và một cô gái đang bước nhanh về phía tôi. Ánh sáng mặt trời lúc gần lặn trên cao nguyên Tibet khiến gương mặt cô gái như được bao phủ bởi một vòng hào quang mờ ảo khiến tôi không thể nhận ra đó là ai. Phải đến khi cô gái ấy đến gần sát người tôi, mắt ngó đăm đăm chiếc pháp y màu đỏ sậm tôi đang mặc, lại ngó đến cái đầu trọc lốc của tôi, mắt tròn xoe đầy kinh ngạc:
– H phải không? Mà đúng là cậu rồi…
Tôi nhìn vẻ kinh ngạc của cô gái đó và bật cười. Đó là P. Cô đăng ký đi du lịch Tây Tạng theo một tour. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô sau 5 năm kể từ buổi tối chia tay tốt nghiệp.
Những chuyện về sau đó khiến tôi hiểu một cách sâu sắc rằng không dễ gì để thoát khỏi những duyên nợ quấn qúit lấy mình. Đã có hai sinh linh vì tôi mà không được ra đời. Những mối duyên nghiệt ngã mà tôi đã gây ra cho cả Trang, Mai và Lan, đều là những cái nghiệp mà chính tôi phải trả. Nếu không phải hôm nay, thì sẽ là ngày mai. Nếu chưa phải bây giờ, thì sẽ là sau này. Nếu không phải ở vòng luân hồi này thì sẽ là vòng luân hồi khác.
Lời khuyên cho những ai đang đọc những dòng này: Tôi không thể khuyên các bạn thôi đắm chìm vào tình dục, chuyện đó là không thể và tôi cũng không làm được. Nhưng tôi thật sự khuyên các bạn hãy yêu đương và truy hoan một cách có trách nhiệm, với chính mình. Vì mỗi một cuộc tình vụ lợi, mỗi một sinh linh oan nghiệt mà các bạn tạo ra nhưng không cho chúng chào đời, nó đều sẽ thành những cái nghiệp mà rồi các bạn sẽ phải đối mặt đâu đó trong tương lai. Có ác nghiệp và thiện nghiệp. Hãy cố tạo thiện nghiệp thay vì ác nghiệp. Tôi nói điều này vì chính những ngày tôi khủng hoảng nhất, vị ân sư đã làm lễ quán đỉnh và gia trì cho tôi có nói: nghiệp hồng trần của tôi quá nặng, có hai sinh linh oán hận bám theo tôi, chỉ có thể bằng tu hành và thiện niệm tôi mới tìm được bình yên. Những lời nói ấy đến giờ tôi vẫn nhớ. Khi tôi quyết định rời Sera, thầy tôi không hề phản đối. Ông chỉ nói đã gieo trong tôi một hạt giống và muốn tôi đừng bao giờ khiến cái hạt giống ấy chết đi. Tôi không thể hiểu hết ý của vị ân sư của mình, nhưng tôi vẫn đang cố gắng giữ lấy bản tâm, dù những mối nợ hồng trần của tôi sau đó vẫn dày lên theo năm tháng.