Những lần hoan lạc - Chương 16
Chuyện của tôi và Mai, Trang biết ngay ngày hôm sau, vì tối hôm trước mẹ Mai gọi điện hỏi Trang có phải Mai ngủ lại cùng cô không. Vì thế sáng hôm sau, chạm mặt tôi Trang nhìn chằm chằm rồi bỏ chạy khỏi văn phòng. Tôi đuổi xuống tới bãi giữ xe, nắm tay lại. Trang vùng vẵng giãy dụa. Việc này quả là chẳng mấy hay ho vì có nhiều người đi làm cùng toà nhà chứng kiến. Tôi cố giữ Trang lại, nhưng lúc đó Lan và Mai cũng chạy xuống phía dưới. Nhác thấy bóng Mai, Trang vùng ra bằng được rồi lấy xe đi thẳng.
Cả ngày hôm đó tôi làm việc không yên. Cách 30 p lại gọi điện cho em nhưng tất cả đều không được trả lời. Đến cuối giờ chiều thì tôi hết chịu nổi. Bên ngoài Mai và Lan vẫn ngồi tại bàn làm việc, cả hai cũng không thấy nói chuyện gì. Tôi lại hỏi liệu Trang đi đâu? Mai ngẩng lên nhìn rồi lại cúi xuống. Tôi nhìn Lan, cô bé lúng túng:
– Em không biết. Em gọi và nhắn tin sáng giờ không thấy trả lời. Gọi cả về nhà Trang rồi nhưng cũng không có nó ở nhà.
– Vậy bình thường bọn em hay đi đâu?
Lan nhìn tôi
– Thì cũng toàn loanh quanh nhà ba đứa, thỉnh thoảng đi ăn vặt, đi hát hoặc đi mua sắm…
Tôi nhăn trán ngán ngẩm, nhìn sang Mai thấy cố cúi gằm mặt, ngẩng lên nhìn tôi muốn nói gì đó rồi lại thôi
– Em nghĩ sao? Tôi hỏi Mai.
– Hay, hay là nó đi uống rượu? – Mai ngập ngừng. Lần trước nó cãi nhau với bố mẹ cũng rủ em đi uống rượu.
– Chỗ nào?
– Em cũng không nhớ, cái quán Bar gì đó ở gần trung tâm.
Tôi bỏ xuống lấy xe, vừa lái vừa dùng google search nhanh địa chỉ các quán Bar khu vực phố cổ và mấy phố chính. Tôi lượn qua gần chục quán vẫn không thấy em. Khoảng 8h, rất sốt ruột tôi ghé đến vũ trường ….. Không khí mấy vũ trường chắc các bạn đều biết. Đó là nơi chẳng lành mạnh hay ho gì, hoặc giành cho bọn đua đòi, hoặc giành cho bọn lưu manh. Người tử tế nếu có đến cũng chỉ vì tò mò. Ai cũng thừa biết chẳng có vũ trường nào là lành mạnh. Nó là nơi tập trung của rượu lậu (hoặc rượu giả), thuốc kích thích, ma tuý và mại dâm. Lời khuyên chân thành, nếu bạn muốn uống rượu, hãy tìm bạn bè, nếu muốn tập hợp nhảy nhót vui vẻ, cũng hãy tìm bạn bè. Đưngf dính vào mấy cãi chỗ thác loạn đại loại vũ trường, nó không giúp bạn lên đẳng cấp hay level mà chỉ hạ bạn xuống ngang hàng với lũ đàng điếm mạt hạng.
Khi tôi ghé vào trong thì chỉ thấy đinh tai với tiếng nhạc chát chúa và ánh đèn loá mắt. Không khí đặc quánh hơi người và những tiếng rú rít cuồng loạn. Có một đám đông bu giữa sàn nhảy quanh một cô gái tóc tai rũ rượi. Chẳng khó nhận ra Trang đang say mèm, lắc lư điên dại giữa một đám đầu xanh đỏ. Tôi nóng tiết rẽ đám người ra bước tới nắm tay em lôi đi. Trang lờ đờ nhìn tôi, rồi giật mạnh tay. Tôi ôm em lại định kéo xuống thì Trang vùng vẫy la hét. Mấy thằng du côn thấy tôi định mang miếng mồi của chúng đi, vài đứa túm lấy tay tôi: – Làm gì đó, anh già? Tôi gạt phắt tay và xô một thằng ra rồi túm tay Trang lôi mạnh. Nhưng Trang cũng không vừa, dù trong cơn say nhưng em giẫm lên chân tôi đau điếng và quát vào mặt tôi. Lại thêm vài bàn tay của mấy thằng đầu xanh túm lấy tay tôi, trong đó có một thằng tóm lấy eo Trang kéo ra xa tôi. Cô vùng vãy gạt nó ra, còn tôi thì sôi máu. Bình thường chẳng bao giờ tôi dùng nắm đấm với ai. Thế giới này vốn không phải là nơi mấy thằng tứ chi phát triển cơ bắp cuồn cuộn có thể thống trị, cái đầu vẫn là tốt nhất. Nhưng trong tình huống ấy thì khó có thể kìm lại mình. Tôi đạp văng bắn thằng nhãi ra một bên. Trong đám bạn của nó có một thằng ôm tôi từ phía sau còn một thằng thì táng cho tôi một cú nháng lửa vào quai hàm. Thấy tôi bị đánh, Trang nhào tới ôm chặt tôi. Rất may là lúc này đám bảo vệ vũ trường kịp thời can thiệp, nếu không thì không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Tôi dìu Trang ra ngoài, đưa em vào xe và nổ máy. Phía sau mấy thằng du côn đuổi theo hò hét. Đối với tôi chúng chẳng có ý nghĩa gì, và tôi cũng chẳng bận tâm đến việc trả đũa mấy đứa đánh mình. Chuyện đó chẳng đáng để tôi đặt trong lòng. Trang lúc này đã tỉnh rượu, nhìn về phía sau sợ hãi. Tôi lượn xe đỗ sát cổng công an phường Hàng Bài, nhếch mép nhìn mấy thằng du côn tản đi. Cuộc sống của chúng thật sự vô nghĩa và rác rưởi.
Quay sang Trang, em mở to mắt nhìn tôi, lấy tay lau vết máu trên khoé mép tôi rồi khóc rấm rức. Tôi im lặng kéo em vào lòng, vỗ vỗ vai em.
Tối đó tôi đưa Trang về, tắm cho em, nấu cháo cho em ăn và cứ ngồi đó ôm cả đêm cho em ngủ. Tôi thật sự rất yêu cô gái này, nhưng lại khiến em khổ sở vì mình. Và tôi cũng không biết phải làm thế nào để giải quyết tình huống bấy giờ.