Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 9
– Là lỗi của anh ! Anh không nên… – Peter Hoàng xoa nhẹ bờ vai run rẩy của Thùy Vy.
– Không… Không phải lỗi anh… – Thùy Vy lắc đầu, nghẹn ngào. – Dù không có anh ở đây… thì họ cũng bên nhau…
– Anh sẽ giải thích với Ngạo Thiên… Anh có số điện thoại của hắn… – Peter Hoàng như tự nói với mình.
– Không. Không cần… Anh không cần giải thích gì hết… Anh có hiểu không ?!
Thùy Vy đột nhiên hét lên, bưng kín mặt nức nở chạy vào phòng. Peter Hoàng nhìn cánh cửa đóng sầm, thở dài. Hắn trầm ngâm một chút, rồi đi vào nhà bếp. Giận thì cứ giận, ăn vẫn phải ăn. Người ta nói đường ngắn nhất đi đến trái tim một người phụ nữ là đi qua dạ dày. Tình cờ hắn lại là chủ một nhà hàng lớn. Dù không quá chuyên nghiệp, nhưng vài món đơn giản thì phụ nữ bình thường gặp hắn cũng phải chào thua.
Ba mươi phút sau, căn hộ nhỏ của Thùy Vy tràn ngập một mùi hương thơm phức. Cánh cửa phòng ngủ chậm chậm bật mở, Thùy Vy sắc mặt hơi ửng hồ bước ra. Nàng quấn một chiếc khăn tắm ngang người, chỉ đủ che nửa bầu ngực căng tròn và phơi bày gần trọn cặp đùi bên dưới. Mái tóc đen bóng ẩm ướt, làn da hồng hào mềm mại thơm ngát. Nàng hơi ngạc nhiên nhìn quanh căn phòng trống trơn. Peter Hoàng đã về tự lúc nào. Trên bàn ăn còn một đĩa spaghetti còn ấm nóng. Bên cạnh có một tờ giấy vài dòng chữ ngay ngắn mạnh mẽ:
“Ngoài thứ này, anh chưa làm được cho em điều gì… Anh thấy mình chưa xứng đáng để có được em… Hẹn gặp em sau. With love.”
Thùy Vy thoáng mỉm cười… Sự đau đớn trong lòng cũng nguôi ngoai đôi chút. Thùy Vy bước ra đây chỉ khoát lên mình một chiếc khăn tắm, vì nàng đã chuẩn bị tâm lý để xóa bỏ tất cả mọi thứ thuộc về Ngạo Thiên. Tâm hồn này, thân thể này mãi mãi sẽ không còn chỉ thuộc về hắn. Ban đêm vật vã khổ sở với giấc mơ quái ác kia, ban ngày lại suy nghĩ đau đớn vì hắn, Thùy Vy đã quá mệt mỏi. Nhưng mọi chuyện dường như không dễ dàng kết thúc như vậy, một bước ngoặt mới đang dần xuất hiện…
—————+++++————–
Trước cánh cổng biệt thự thép dầy, cao 6 mét.
Peter Hoàng lịch sự mỉm cười chào người phụ nữ mặc quần áo phục vụ, đang tò mò nhìn hắn.
– Tôi tìm cậu Ngạo Thiên…
– Ông có hẹn với cậu ?! – Bà ta nghi ngờ hỏi lại.
– Không… Nhưng tôi có một món nợ lớn cần trả cho cậu ấy… Chiều nay tôi đi nước ngoài, nên… – Hắn cố nặn ra một nụ cười con nợ chuyên nghiệp.
– Thôi được rồi… Ông vào đi… Cậu Thiên đang ngoài hồ bơi.
Peter Hoàng cười toe toét đi qua cánh cổng. Ngạo Thiên không nghe số điện thoại hắn. Hết cách, hắn phải tận dụng hết mối quan hệ để mò đến được nơi đây. Để lọt qua người phụ nữ tò mò kia, Peter Hoàng phải sử dụng chút chiêu trò. Chẳng ai đuổi người đến trả nợ cả, đó là tâm lý chung của tất cả mọi người. Dĩ nhiên, Peter Hoàng không nợ gì Ngạo Thiên… Người cần trả nợ có lẽ là Ngạo Thiên thì đúng hơn. Hắn đã chăm sóc hết mực cho Thùy Vy, mà hiện giờ hắn đang sắp làm một việc ngu ngốc nhất mà không người đàn ông nào muốn. Biện minh và trả lại người con gái hắn yêu thích cho người nàng yêu. Peter Hoàng không muốn làm quân tử, nhưng chứng kiến nỗi đau đớn của Thùy Vy và vết rạn nứt giữa hai người ngày càng sâu, hắn không không chịu được.
Peter Hoàng vừa đi, vừa đánh giá căn nhà… Cậu nhóc này không hề đơn giản. Ngoại trừ hành động có một chút bồng bột khó hiểu, thì khả năng tài chính của gia đình cũng thật ấn tượng. Dĩ nhiên, Peter Hoàng vẫn nghĩ cơ ngơi khổng lồ trước mắt hắn là tài sản của gia đình Ngạo Thiên. Vì nhân vật như Bill Gates hiện giờ có giàu nhất thế giới đi nữa, thì khi 19 tuổi cũng chẳng là gì đáng kể. Bước qua bụi cây cắt tỉa gọn gàng như một mái vòm phủ mát lối đi, một không gian xanh mướt mở rộng trước mắt Peter Hoàng. Thảm cỏ xanh mát mắt, một cái hồ bơi trong xanh chạy ngoằn ngoèo bao quanh căn biệt thự. Một tấm lưng trần vạm vỡ tựa vào thành hồ, mái tóc đen rậm ẩm ướt, cánh tay buông lỏng hai bên. Peter Hoàng ngay lập tức nhận ra Ngạo Thiên. Ông vừa bước đến thì đột nhiên một thân hình trắng muốt lõa lồ từ bên dưới giữa hai chân cậu ta trồi lên.
Huyền Như thở hổn hển, vuốt vuốt nước trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ôm ghì lấy thân hình Ngạo Thiên. Môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau. Hắn đỡ lấy cặp mông trần trụi của nàng, nâng cơ thể nàng lên cao. Hai bầu vú mơn mởn đỏ hồng rung động trước ánh mắt ngỡ ngàng của Peter Hoàng. Hắn dĩ nhiên nhận ra cô gái này là Huyền Như, ca sĩ nổi tiếng khắp cả nước. Hôm qua đứng trước cửa nhà Thùy Vy, hắn đang lúng túng nên không để ý kỹ. Không ngờ hắn lại đang có diễm phúc chiêm ngưỡng trọn vẹn hai bầu vú mơn mởn tuyệt đẹp của nàng. Huyền Như hé miệng rên rỉ khi miệng Ngạo Thiên ngậm kín núm vú săn cứng của nàng. Chợt nàng mở mắt, trợn tròn nhìn người đàn ông đứng lù lù cách đó vài mét.
– Á… Có người… Trời ơi…
Huyền Như vùng vẫy, tuột khỏi tay Ngạo Thiên, trùng người xuống nước. Ngạo Thiên quay phắt lại, ánh mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang giận dữ nhìn Peter Hoàng:
– Làm sao ông tìm được tới đây ?! Ông tới đây làm gì ?
– Ah… Thật xin lỗi… Tôi hơi đường đột rồi… – Peter Hoàng lúng túng. – Tôi muốn nói…
– Tôi không có gì nói với ông… – Ngạo Thiên quay lưng lại, phất tay. – Ông đi về cho.
– Tôi muốn nói rõ chuyện Thùy Vy với cậu… – Peter Hoàng nét mặt hơi trầm xuống.
– Chuyện cô ấy tôi không liên quan nữa… Người cần chăm sóc cô ấy là ông… Không phải tôi. – Ngạo Thiên vẫn không quay đầu, hậm hực nói.
– Tôi cứ nghĩ cậu còn yêu Thùy Vy… – Peter Hoàng nhếch mép cười. – Quên mất… tuổi cậu còn trẻ như vậy… Chóng yêu cũng chóng quên thôi…
– Xem ra… Tôi nhiều chuyện rồi… Không làm phiền hai người. – Peter Hoàng quay người đi thẳng ra ngoài.
Huyền Như nhìn khuôn mặt tái xanh của Ngạo Thiên, môi hắn mím chặt. Môi hắn mấp máy chần chừ, rồi hô lớn:.
– Ông quay lại đây…
Ngạo Thiên nhúng người nhảy lên khỏi hồ. Thân thể trần truồng, ngông nghênh đi thẳng vào nhà. Peter Hoàng lặng lẽ đi theo. Không hiểu sao tim Huyền Như đập rất nhanh. Cảm giác hạnh phúc tuyệt vời mấy ngày nay dường như từng chút tuột khỏi tay nàng. Huyền Như muốn đi theo, nhưng nàng không thể để cơ thể lõa lồ của mình bị người đàn ông khác nhìn thấy.
Trong gian phòng khách, Ngạo Thiên khoát lên người chiếc áo choàng trắng, ngồi đối diện Peter Hoàng.
– Cho phép tôi hỏi…. Giữa cậu và cô… Huyền Như là mối quan hệ thế nào ?! – Peter Hoàng hỏi.
– Sao ?! Một Thùy Vy còn chưa đủ với ông sao ?! Ông tự tin như vậy ?! – Ngạo Thiên mặt tím đen, ánh mắt như một lưỡi dao kề vào cổ ông ta.
– Không… Không… Cậu Thiên hiểu lầm rồi… Tôi chỉ không muốn những điều mình sắp nói, phá hỏng hạnh phúc của cậu và Huyền Như thôi ! – Peter Hoàng điềm tĩnh.
Ngạo Thiên vẻ mặt mất kiên nhẫn, gác chéo chân nói:
– Tôi và Huyền Như có thể gọi là tình nhân, cũng có thể gọi là bạn bè… Và chỉ thế mà thôi… Ông có thể nói ra rồi đó.
Peter Hoàng hít sâu một hơi, nói nhanh:
– Thật ra… Thùy Vy vẫn rất yêu cậu…
– Yêu… Ha ha… – Ngạo Thiên lắc đầu, bật cười chua xót.
– Có thể cậu không tin… Bản thân tôi nghĩ lại cũng thấy khó tin… Giữa tôi và Thùy Vy chưa hề xảy ra chuyện gì… – Peter Hoàng cười khổ nói.