Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 70
Lão Dương nhận tiền đếm xoẹt xoẹt.
– Hôm qua con giận quá… Lỡ đánh nó… Không biết nó có giận không ?
Thằng Tuân nói giọng lo lắng, ánh mắt nó vô tình lướt ra đống chăn màn hỗn độn sau lưng lão Dương. Cảm giác như một bãi chiến trường tình ái trong tuần trăng mật. Trong mũi nó còn thoang thoảng mùi tanh tanh nhờ nhợ khá quen thuộc. Chẳng phải nó và Linh sau mỗi đêm mặn nồng đều như vậy sao ? Nhưng… Ánh mắt nó chợt dừng tại một vật nhàu nát hồng hồng khá quen mắt… Như là một cái khăn tắm… Con Linh vợ nó cũng có một cái như thế. Thằng Tuân chợt qua nhìn lão Dương đang chấm chấm ngón tay lên đầu lưỡi, đếm từng tờ bạc cũ. Nó tự cười với mình, xua tan ý nghĩ hoang đường vừa chớm trong đầu. Loại khăn tắm rẻ tiền này bán đầy ngoài chợ. Vả lại, lão Dương đã già, lại ốm nhom đen nhẻm. Sẽ không bao giờ có chuyện dơ bẩn như thế xảy ra.
Dĩ nhiên, suy nghĩ riêng của thằng Tuân chả bao giờ nói cho lão Dương nghe. Cũng như lão Dương cũng đang nghĩ thầm trong bụng. “Mày cứ nhìn đi… Đống ngỗn ngang đó là tác phẩm của ông và con vợ mày đó”. Lão cũng đã nhận ra cái khăn tắm của con Linh dính bê bết tinh trùng còn nhàu nhĩ dồn đống trên giường lão. Nhưng phát hiện thì đã muộn, lão cứ làm ngơ thôi. Lão chả quan tâm đến hạnh phúc gia đình thằng Tuân có thể tan thành mây khói. Không thuê nhà nữa thì có người khác. Nhưng lão lo lắng nhất là con Linh đi thì lão không bao giờ được xơi món tươi xanh đó một lần nữa.
– Đủ rồi đấy. Mày đi làm đi. – Lão Dương toan đóng cửa.
– Hôm qua uống quá… Định đi làm mà nhức đầu quá… xin nghỉ phép hôm nay Bác ạ. – Thằng Tuân xoay người đi lên cầu thang vừa nói xuống.
Lão Dương vừa đóng cửa. Tiếng nước vòi sen liền vang lên trong phòng tắm. Con Linh đã chờ nảy giờ đến nóng ruột. Lão Dương biết lửa giận của con bé chưa nguôi. Lão không dám làm tới, lại xông vào phòng tắm một lần nữa. Thở dài. Lão tiu nghỉu ngồi xuống giường. Nhìn chiếc khăn tắm hồng hồng thêu hoa, lão chợt nhếch mép cười. Thay vì đưa khăn tắm cho con bé, sao không ngồi đây chờ con bé trần truồng chạy ra… Dù sao cũng không phải của mình. Nhìn ngắm chiêm ngưỡng gỡ gạt càng nhiều càng có lời.
Lão Dương không phải chờ lâu. 3 phút sau. Cửa phòng tắm bật mở. Con Linh vẻ mặt lạnh lùng bước thẳng ra ngoài. Cơ thể lõa lồ của con bé lấm tấm nước. Làn da đỏ hồng căng bóng tuổi thanh xuân làm nước miếng lão Dương dâng tràn. Hai bầu vú căng tròn đều đặn nảy tưng tưng. Chùm lông phơn phớt dính sát vào vùng mu hồng hào khin khít. Con bé mặc kệ ánh mắt thèm thuồng của lão Dương. Bước lại bên giường với lấy cái khăn tắm. Con bé lật qua lật lại cái khăn tránh đi mấy chỗ dính tinh trùng, lau người. Lão Dương im lặng nuốt xuống từng ngụm, ánh mắt không rời từng phân nhỏ trên cơ thể trần truồng của con Linh. Lão cảm nhận được con bé đang trừng phạt mình. Không nhanh không chậm lau khô người. Chẳng buồn che đậy gì. Hình phạt này đối với trái tim già cỗi 60 năm của lão Dương là quá tàn nhẫn. Lão quay mặt đi, không dám nhìn nữa. Sợ chỉ vài giây nữa là máu nóng phải xịt ra mũi.
Đột nhiên con Linh ngồi thừ xuống giường. Vẻ mặt lạnh lùng đắt thắng biến đâu mất. Con bé thất thần ném chiếc khăn sang bên cạnh, úp mặt vào đầu gối. Đôi vai rung lên như muốn khóc.
– Sao vậy ? – Lão Dương ngạc nhiên hỏi.
– Bây giờ làm sao đây ? – Con Linh mếu máo. – Hôm qua con chỉ quấn mỗi cái khăn tắm… Bây giờ ảnh lại trên lầu… Làm sao con lên như vậy được…
Lão Dương bừng tỉnh. Hai mắt lão sáng lên. Chuyện này khó khăn đây. Nhưng không phải khó khăn luôn đi chung với cơ hội sao ?
– Bác… Bác phải chịu trách nhiệm cho chuyện này… – Con Linh mắt rưng rưng mếu máo. – Do Bác hết… Bác ác lắm… Bác hại con… Chuyện này mà anh Tuân biết con nhảy lầu chết cho Bác hài lòng.
– Ấy ấy… Nói cái gì mà ghê vậy ?! Chuyện không nghiêm trọng như vậy mà… – Lão Dương cũng lo lắng khuyên nhủ.
– Hu hu… Con đi chết đây…
– Haizz…Cũng tại thằng chồng mày… Công việc không đi làm… Tự dưng ở nhà… Vậy mới khó.
– Đúng rồi…
Đột nhiên con Linh mừng rỡ reo lên. Con bé chộp tay lão Dương như quên bẵng đi cơn tức giận vừa rồi.
– Con nhớ ra rồi…
Hai chân con bé buông thỏng phơi bày nửa thân trước trắng nõn nà trước mặt lão Dương. Mùi xà bông thơm ngát ập vào mũi làm lão dại ra.
– Con còn bộ đồ dơ giặt phơi hôm qua trên sân thượng… Chiều qua con quên lấy vào… May quá… May quá…
Lão Dương hít hà ngồi sát lại. Cánh tay lão như vô tình choàng qua eo con bé. Vuốt ve.
– Bác… Bác lên sân thượng lấy xuống cho con đi… – Con Linh để mặc lão vuốt ve tấm lưng trần trụi, mắt dán chặt vào hai bầu vú của nó.
– E hèm… Vậy… Vậy có nên trả công cho Bác chút gì không ? – Lão chép chép miệng, tay lén lút đưa vào mân mê bầu vú nặng trĩu.
– Hừ… Dẹp đi… Mọi chuyện là do ai… Bác còn muốn thế nào ? – Con Linh gạt phắt bàn tay sàm sỡ của lão.
Trong ánh mắt giận dữ của con Linh, lão Dương như quả bóng xì hơi. Lão gật gật đầu cam chịu không dám cò kè nữa. Lão đứng dậy, khoát áo đi lên lầu. Hai phút sau, lão Dương về phòng mang theo một bộ đồ thun. Cũng đúng bộ mà con Linh đã mặc trưa hôm qua, do lão xuất tinh làm dơ. Con bé mừng lắm, dằn ngay lấy. Chồng ngay vào người.
– Con… Con có thể nào… Giúp Bác một lần… Một lần cuối cùng thôi…
Lão Dương nói lí nhí như đứa trẻ mắc lỗi. Hạ thể lão vẫn còn dựng đứng như cột buồm nằm ngang. Con Linh trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi. Nhưng biểu hiện của lão thật sự rất tội nghiệp. Tội đến buồn cười.
– Bác mới đi ngang phòng… Thằng Tuân ngủ rồi… Ngáy ro ro… Chậm chút chắc không sao đâu… Bằng tay thôi cũng được… Bằng tay thôi…
Con Linh mím môi dùng dằn. Con bé muốn bỏ đi ngay, lại thấy tội tội lão Dương. Vẻ hùng hổ cau có của lão thường ngày đâu mất hết… Thay bằng vẻ yếu ớt khổ sở con bé chưa thấy bao giờ.
– Thôi được… Nhưng Bác hứa là phải ra nhanh… Con không muốn có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Nghe con Linh đáp ứng làm lão Dương sướng rơn. Điều này có ý nghĩa sâu xa. Đây không phải là một cuộc giao dịch. Cũng không phải là âm mưu lừa gạt. Mà là sự thương cảm. Con bé đã chấp nhận giúp ông lần này, thì sẽ có lần sau. Lần sau nữa.
Lão Dương mừng rỡ như trẻ con được quà. Lão tuột phăng quần áo. Lão lại đưa tay nắm áo con Linh toan kéo lên.
– Bác làm gì vậy ? – Con Linh dằn lại. – Con chỉ làm tay thôi.
– Ừ… Làm tay mà… Nhưng làm tay cũng có thể dính dơ lên áo. Như hôm qua vậy. – Lão Dương kiên nhẫn giải thích. – Mà con còn đúng bộ đồ này thôi.
Con Linh mím môi suy nghĩ. Mấy lần định thôi không làm nữa, nhưng ánh mắt lão Dương như van như nài làm nó động lòng. Con bé đành chịu, tự cởi áo. Suy nghĩ chút, tuột luôn chiếc quần. Lão Dương nắm tay kéo con Linh không mảnh vải che thân đi về phía giường. Tim lão cũng đập rộn ràng cảm giác cứ như đêm tân hôn của mình 35 năm trước.
Lão nằm ngang xuống giường, tênh hênh chĩa thẳng dương vật vào khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của con Linh. Con bé khép chặt hai đùi, tay che ngang ngực như cố che đi cơ thể trần truồng dù lão Dương đã nhìn không biết bao nhiêu lần. Con Linh mím môi ngồi xuống bên cạnh giường, bàn tay nhỏ bé như đã quen thuộc nắm khít lấy dương vật lão Dương. Bắt đầu sục, từ chậm chậm đến nhanh nhanh.
Lão Dương hít hà sung sướng. Ánh mắt lão say mê nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ hồng vì ngượng của con Linh. Con bé thật xinh. Đôi mắt to tròn, hàng lông mi dài rậm. Sống mũi cong cong, phập phồng căng thẳng. Đôi môi con bé mím lại. Chiếc cổ trắng ngần khẽ nuốt lên xuống. Một tay con bé chống xuống giường, tay kia nhấp nhô lên xuống làm hai bầu vú núng nính nhảy múa trước mặt ông. Phụ nữ đều đẹp, nhưng đẹp nhất có lẽ là lúc khỏa thân ngượng ngùng như thế này. Phải chi… Lão Dương chợt nhớ đến cảnh tượng đêm qua. Đôi môi đó mút chặt lấy cái dương vật mềm oặt của thằng Tuân. Con bé đêm qua đã động tình. Dĩ nhiên vì lý do đó đã giúp lão dễ dàng đắc thủ. Phải chi… Chiếc cổ thon dài của con Linh lại khe khẽ nuốt xuống.