Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 64
– Khoan đã.
Đột nhiên Tuấn Kiệt lên tiếng. Hắn bước ngang chặn đứng lối vào gian phòng. Thằng Khôi nhíu mày nhìn thằng Kiệt, lại nhìn cánh cửa khép hờ sau lưng nó, bộ dạng mất kiên nhẫn.
– Con bé là người của tao. – Tuấn Kiệt móc ra một xấp tiền trong túi, chìa ra. – Mày dẫn đám anh em đi chỗ khác chơi.
– Đại ca… Anh sướng rồi, còn tụi này… – Thằng Khôi nghiến răng kềm nén.
Đám choai choai như cảm nhận được con mồi sắp tuột khỏi miệng, đồng loạt đứng lên vây quanh thằng Khôi.
– Tao đã nói rồi. Người của tao không thể chia sẻ cho tụi mày.
Tuấn Kiệt xua xua tay vừa xoay người. Hàng lông mày hắn nhíu chặt biểu lộ sự lo lắng ghê gớm. Đám đàn em này không hề dễ bảo như hắn vẫn nghĩ.
– Mẹ… Mày nghĩ mày là ai ?
Đột nhiên, thằng Khôi gầm lên. Một cú đạp như trời dáng vào thẳng lưng Tuấn Kiệt. Hắn ngã dúi dụi, đầu đâm sầm vào vách gỗ. Cánh cửa bật tung ra.
– Á…
Huyền Ni bên trong hét lên thảng thốt. Cô đang chồng chiếc váy vào người, chỉ kịp kéo xuống eo… Cả vùng da thịt mơn mởn đỏ hồng bên dưới, cặp đùi thon dài không chút tì vết, vùng mu tam giác hồng hào phơn phớt lông tơ đều phơi bày trước ánh mắt thèm khát của cả đám du đãng. Huyễn Ni cuống đến mức ngồi thụp xuống, hai tay níu lấy mép váy cố che đi hạ thể.
– Ngon quá… Anh Khôi ơi… Anh dô trước mà phải cho tụi em xem nha…
– Ha ha… Được được…
Thằng Khôi bước tới, kéo quần xuống. Dương vật nó to không kém Tuấn Kiệt, dương lên cong vòng. Huyền Mi run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thân hình Tuấn Kiệt nằm sõng xoài trên nền đất. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hàng mi nhíu lại như rất đau đớn. Cô chưa kịp phản ứng thì một bàn tay cứng như thép nguội đã túm lấy cổ tay. Cô bị kéo đứng lên. Thằng Khôi thằng thừng chộp vào ngực áo, kéo mạnh.
“Xoẹt, xoẹt”
– Á… Đừng… Đừng nhìn….
Huyền Mi khóc thét trong tiếng cười khả ố của đám du đãng. Tiếng vải xé rách không ngừng. Từng mảnh từng mảnh vải trắng rơi lả chả. Thân thể trinh nguyên của Huyền Mi hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt hau háu của đám trai. Hai bầu vú cô sợ hãi run rẩy, hai chân cố khép chặt che chốn thiêng liêng nhất đời con gái. Cả thân hình dạng cô xiêu vẹo không vững, hai chân gần như mềm nhũn.
Đột nhiên một bóng hình vạm vỡ lao đến.
– Eh… Coi chừng…
Thằng Khôi chưa kịp phản ứng thì một cánh tay mạnh mẽ ghí chặt cổ nó. Tuấn Kiệt túm chặt nó từ phía sau, ngay lập tức kéo người xoay lại che lấp cơ thể lõa lồ của Huyền Mi. Tuấn Kiệt ánh mắt rực lửa, tay cầm một mảnh chai vỡ dí vào cổ thằng Khôi.
– Tụi mày lùi lại… Tao chọc tiết nó bây giờ. – Hắn hét lên, đe dọa đám đàn em đang gầm gừ tiến đến.
– Hắc hắc… Mày tưởng tao sợ mày sao ? – Thằng Khôi nói chuyện như không. – Mày chẳng qua chỉ là thằng công tử… Mày dám đâm tao sao ?
– Mày muốn thử không ?
Tuấn Kiệt dí sát cái vỏ chai, thủy tinh bén cứa một đường trên cổ thằng Khôi.
– Mẹ… Mày được lắm… Đâm nữa đi… – Thằng Khôi gào thét như dã thú bị mắc bẫy. – Tao đéo chết, tao sẽ chơi con bạn gái mày đến chán… Bọn tao sẽ lần lượt chịch nó cho mày ở đó mà xem… Tao sẽ…
– Mày đéo có cơ hội… – Tuấn Kiệt nghiến răng rít lên.
Thằng Khôi đang nói không ngớt những lời dơ bẩn, đột nhiên cảm nhận một cơn đau thấu trời.
– Đại ca…
– Anh Khôi…
Trong tiếng la hét hoảng loạn của mấy đứa em, thằng Khôi ngơ ngác nhìn xuống trước người. Máu phun ra thành vòi giữa hai chân nó. Dưới sàn còn có một khút thịt đen đen nhầy nhụa.
– Á… Aaaaa…
Trong cơn điên cuồng, thằng Khôi bụm chặt hạ thể, cả người nó co quắp lại, mặc kệ mảnh thủy tinh trên tay Tuấn Kiệt cứa một đường xuống vai sâu hoắm. Nó lao về đồng bọn, gào lên:
– Giết nó cho tao… Đụ má.. Giết… Đâm chết mẹ nó đi… Tao muốn cắt của nó….
Đám đàn em như thùng thuốc nổ bị châm ngòi, lao đến Tuấn Kiệt từ tám hướng. Gậy gộc, thủy tinh, đá gạch thi nhau nệm ầm ầm lên hai cơ thể co rúm trong góc phòng. Tuấn Kiệt ôm choàng lấy cơ thể nhỏ bé của Huyền Mi. Ánh mắt hắn sáng rực nhìn xuống cô. Máu nóng dàn dụa từ đầu hắn lã chả rơi khắp người làm cô run rẩy.
– Đừng… Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa… Anh đi đi, chạy đi… Mặc em… Đừng…
Thằng Khôi quấn một miếng vải quanh hạ bộ, máu vẫn rơi vãi xuống sàn. Chân nó xiêu vẹo đứng lên, tay cầm chặt một thanh sắt nhọn hoắt. Đây là vũ khí của tụi nó đã giấu sẵn trong nhà trước đây. Ánh mắt nó tóe lửa lê từng bước khó nhọc, gạt đám đàn em ra hai bên. Nó muốn giết Tuấn Kiệt. Nỗi nhục cắt dương vật chỉ có thể lấy mạng thằng Kiệt để hoàn trả. Trong góc phòng, Tuấn Kiệt quỳ trên sàn, đầu rũ xuống che kín cơ thể Huyền Mi. Tấm lưng hắn run run nhưng không đổ. Những mảnh vải áo rách bươm lộ ra những mảng da thịt nhầy nhụa bê bết máu. Thằng Khôi nhăn nhó, hai mắt long lên sòng sọc. Nó giơ cao thanh sắt bằng cả hai tay. Mũi nhọn lóe sáng chúi xuống.
– Mày chết đi…
“Dừng lại… Công an đây…”
Đột nhiên bên ngoài có tiếng la hét. Tiếng giày chạy đùng đùng. Cánh cửa gỗ đạp vỡ tung.
– Trời cũng đéo cứu được mày…. Aaaa….
Thằng Khôi bất chấp. Nó dùng hết sức lực còn lại đâm mạnh xuống. “Phập” tiếng thanh sắt xuyên phá da thịt Tuấn Kiệt làm nó thõa mãn.
“Đùng”
Tiếng súng nổ chát chúa, làm cây sắt lao xuống chệch một chút. Thân hình thằng Khôi đổ gục, ánh mắt còn trợn trừng. Hai cơ thể bên cạnh cũng từ từ ngã xuống. Tuấn Kiệt sợ hãi nhìn xuống cây sắt ra từ bả vai mình, đầu nhọn lại xuyên thấu giữa ngực Huyền Mi. Máu bắt đầu trào ra, thật nhiều, thật nhiều. Màu đỏ chết chóc loan lỗ trên làn da trắng nần. Mặt cô tái nhợt môi run run như muốn nói nhưng không thốt thành lời. Mí mắt cô chậm rãi khép lại.
– Không… Không… Đừng mà… Khôngggg….
————————
Tuấn Kiệt còn sống, nhưng Huyền Mi lại chết. Một cây sắt xuyên tim như tuyên cáo định mệnh của cô.
Cái chết của Huyền Mi làm gia đình cô điên cuồng. Họ sử dụng hết quyền lực để bắt tù hết cả đám du đãng, bao gồm cả Tuấn Kiệt. Dù có cảnh sát chứng kiến hắn dùng cả thân người che chở cho Huyền Mi, nhưng trước đó lại có nhiều người làm chứng rằng hắn là đầu não của vụ án. Nhưng yếu tố quan trọng nhất vẫn là Tuấn Kiệt, hắn từ chối tất cả biện hộ, gán tội gì hắn cũng nhận. Và kết quả là án tù 15 năm đối với Tuấn Kiệt và 10 năm đối với tất cả các thành viên còn lại. Riêng thằng Khôi thoát tội vì bị bắn chết tại hiện trường.
Như thế vẫn chưa đủ. Gia đình Huyền Mi lấy cớ cầu siêu cho linh hồn con gái. Họ lập bàn thờ ngay trong khu nhà hoang. Nhưng tất cả chỉ là diễn kịch bên ngoài, bên trong họ âm thầm rước một thầy cúng từ Đài Loan về. Đêm khuya lén lút lập giàng ngay trên mộ tổ của Hạ gia. Rầm rì nhan khói cả đêm. Lão gia chủ Hạ Nghĩa đang ngủ ở nhà cũng thấy thấp thỏm không yên. Ông mất ngủ cả đêm. Để đến sáng, ông gấp rút mang theo người chạy đến nơi. Đập vào mắt ông Nghĩa là một cảnh hoang tàn. Mặt đất bị đốt cháy xém. Còn cả một giàng cúng xiêu vẹo bóc khói âm ỉ. Ngay trên tấm bia cụ tổ dán một lá bùa đỏ như máu, nổi bật hai chữ đen bóng phập phồng ghê rợn. “Tuyệt tự”.
Lão Gia chủ té xỉu tại chỗ.
Gia đình họ Hạ như phủ lên một màu u ám. Sau sự kiện đó, tất cả bồi dưỡng bảo vệ càng tập trung hơn vào đứa em thứ. Tuấn Bình nhỏ hơn anh bốn tuổi, càng lớn càng đẹp trai. Khác với anh trai, Tuấn Bình học rất giỏi, lễ phép nghe lời. Sự biểu hiện của cậu đem lại niềm hy vọng to lớn cho Hạ gia. Cậu đi đâu cũng có vài gã bảo vệ lực lưỡng theo sát. Năm 18, Tuấn Bình thi đỗ một trường Đại học lớn ở Sài Gòn. Ông Hạ Nghĩa đau đầu suy tư, suýt mấy lần toan không cho phép cậu đi học xa. Lá bùa ếm kia vẫn còn rõ ràng trong trí óc ông. Dù đã mời rất nhiều thầy cúng giải, nhưng ông vẫn ám ảnh khắc sâu.