Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 63
Vợ Tuấn Bình là Huyền Vi, bạn học cùng lớp từ Đại học tại Sài Gòn. Huyền Vi là hoa hậu không vương miện của trường. Vì cô từ chối tất cả các cuộc thi, nhưng danh hiệu của cô là được tất cả mọi người công nhận. Dáng người cô dong dỏng cao, thanh thoát, khuôn mặt tuyệt mĩ, đôi mắt trong veo đã hút hồn không biết bao nhiêu chàng trai. Tưởng chừng như không ai cướp được trái tim lạnh giá đó, cho đến khi Huyền Vi gặp Tuấn Bình. Ngay lập tức như định mệnh hai người không thể tách rời. Cả gia đình Huyền Vi đều định cư ở Mỹ. Bản thân nàng cũng sinh sống từ nhỏ ở nước nước ngoài, nhưng khi tròn 18 nàng lại kiên quyết cãi lời gia đình về nước học. Chuyện hoang đường cứ như nàng biết trước để đi một nửa vòng trái đất để gặp gỡ Tuấn Bình.
Hai người yêu nhau tha thiết, gắn bó không rời suốt 4 năm, cùng tốt nghiệp, rồi kết hôn. Câu chuyện đẹp đến tưởng chừng không thể đẹp hơn.
Nhưng chuyện không thể êm thấm như thế. Sau 4 năm, Huyền Vi vẫn không có con. Dù cô đã đi khám nhiều bác sĩ đều nhận được kết quả là Sức khỏe sinh sản tốt. Huyền Vi càng lo lắng hơn. Hơn ai hết cô hiểu gia đình họ Hạ đang chờ mong đứa con nối dõi thế nào.
Tuấn Bình ném tập hồ sơ xuống bàn. Anh nhìn quanh thấy mâm cơm đã sẵn sàng, được úp lồng bàn cẩn thận. Hạ Gia có hơn 15 người giúp việc, nhưng Huyền Vi vẫn tự tay nấu cơm cho chồng hàng ngày. Điều này làm gia đình Tuấn Bình càng yêu quý nàng hơn. Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bước đến cầu thang. Bước chân thật nhẹ, thật nhẹ đi lên để những thang gỗ không phát ra âm thanh nào. Chắc Huyền Vi đã chờ anh rất lâu.
Cha Tuấn Bình dựng riêng cho hai người một căn nhà xinh xắn hoàn toàn dùng gỗ giáng hương, nhìn ra biển. Ông Hạ Nghĩa rất có tâm ý khi cho xây dựng căn nhà này. Ông chọn vị trí trên một tảng đá lớn nhô ra biển, lại quy tụ thợ gỗ lành nghề cả vùng dựng lên một căn nhà tinh xảo đến từng chi tiết. Phòng ngủ hai vợ chồng Tuấn Bình có ban công mở rộng hết tầm nhìn ra eo biển thơ mộng. Giữa mênh mông chỉ trời và biển, khung cảnh nên thơ như lọt vào một thế giới khác. Ông Hạ Nghĩa hy vọng hai vợ chồng Tuấn Bình và Huyền Vi sẽ mau chóng sinh cho ông thật nhiều cháu.
Trước mắt Tuấn Bình giờ đây là một khung cảnh tuyệt đẹp. Giữa ban công gỗ bóng bẩy, vải rèm phất phơ bay lượn như cố tình tôn lên một bóng dáng kiêu sa. Huyền Vi mặc trên người bộ đồ sa mỏng manh, dài chấm gót. Nàng tựa nhẹ vào thành lang cang, dáng người tuyệt đẹp mơ hồ hiện ra dưới lớp vải phất phơ. Tuấn Bình cũng phải thẫn thờ. Bốn năm qua, tuy hai người chưa có con, nhưng ân ái vợ chồng vẫn mặn nồng triền miên không dứt. Tuấn Bình quản lý công việc gia đình ở nhà cha cũng trong cùng khu đất. Chỉ rảnh rỗi một chút là anh đều tranh thủ về nhà với Huyền Vi. Nàng như nguồn cảm hứng bất tận đối với anh.
– Á…
Bất ngờ bị ôm chầm từ phía sau, Huyền Vi hét lên. Nhận ra hơi ấm quen thuộc, nàng nhoẻn miệng cười.
– Mình xuống ăn cơm thôi. Sao trưa nay anh về muộn thế. – Huyền Vi mỉm cười trách khẽ.
– Không vội…
Tuấn Bình dúi mặt vào mái tóc dài đen bóng của vợ, hít một hơi thật sâu. Mùi hương thơm ngát trên cơ thể Huyền Vi làm anh mê say. Cuộc đời đã không ngược đãi Tuấn Bình. Để anh tìm được Huyền Vi, một người phụ nữ hoàn hảo. Bốn năm yêu nhau, dù nhiều lần rất muốn tiến xa hơn nhưng vẻ nghiêm khắc của nàng làm anh chùng bước. Để rồi đêm tân hôn, hạnh phúc đã thật sự mỹ mãn. Anh mới biết được giá trị của từng giây phút chờ đợi trước đây. Huyền Vi quay đầu, đôi mắt đẹp sáng ngời nhìn Tuấn Bình. Anh đón lấy đôi môi hé mở của vợ. Lưỡi hai người cuốn lấy nhau, trao cho nhau hương vị thân quen ấm áp.
– Em đẹp lắm…
Tuấn Bình thì thào, không ngừng nhấm nháp đôi môi thơm của vợ. Tay anh kéo nhẹ sợi dây váy hai bên. Chiếc váy dài rơi rũ xuống, uốn lượn theo đường cong cơ thể tuyệt đẹp của Huyền Vi.
– Uwmm… Kì cục quá… Vô phòng đi…
– Không… Anh muốn em ở đây… Có ai thấy đâu…
Huyền Vi mặt mũi đỏ bừng. Cơ thể run lên nhè nhẹ. Khí hậu Quy Nhơn nóng ẩm quanh năm, dù đã ở bốn năm, nhưnh nàng cũng chưa quen lắm. Ở nhà thường Huyền Vi chỉ mặc một chiếc váy ngoài mà hoàn toàn không mặc gì bên trong. Giờ đây, cơ thể trắng ngần tuyệt mỹ hoàn toàn phơi bày trước không gian rộng lớn giữa trời và biển. Huyền Vi hơi thở hơi gấp, cánh tay theo bản năng che ngang ngực.
– Ngoan…
Tuấn Bình kéo cánh tay nàng xuống. Anh ôm ghì sát cơ thể nàng từ phía sau. Hai bàn tay anh luồn lên, đón lấy hai bầu vú trắng ngần. Xoa nắn thật nhẹ thật nhẹ. Hai chiếc núm vú đỏ hồng của Huyền Vi như uất ức, lặng lẽ săn lại dưới bàn tay của anh. Một khối thịt căng cứng chen vào giữa hai chân. Hạ thể anh áp lên cặp mông mềm mại căng đầy của nàng.
– Uwmmm… Anh hư quá…
Giữa hai chân Huyền Vi là một mảng ẩm ướt nóng bỏng. Tuấn Bình hít hà đẩy người tới. Dương vật anh trượt vào giữa vùng da thịt mềm mại đó. Một cơn sướng tê dại làm cả anh và Huyền Vi thở dốc. Anh bóp nhẹ bờ eo thon nhỏ, trượt xuống đường cong nở nang tuyệt đẹp. Hơi kéo hông nàng về phía sau. Huyền Vi khá cao, chỉ thấp hơn Tuấn Bình nửa đầu. Chân nàng lại dài hơn hẳn tỷ lệ bình thường của phụ nữ Việt Nam. Nàng chỉ hơi chồm tới trước là đường vào thâm cung đều dâng hiến cho Tuấn Bình tự do xâm nhập.
– Uwmmm… Ôi…
Huyền Vi rên khẽ khi dương vật anh từng chút từng chút đi vào. Tuấn Bình hít hà bóp chặt bờ eo của nàng, thúc vào thật sâu. Anh dừng lại một chút, giữ mình sâu trong nàng. Tay anh tìm lên, vò nắn hai bầu vú mơn mởn đã săn cứng lại. Anh lại vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn cong vòng. Bóp nghiến hai bờ mông vểnh vểnh đáng yêu. Đó là thói quen của Tuấn Bình. Mỗi lần vào trong Huyền Vi, anh không hề vội vàng như những gã đàn ông khác, anh đều vuốt ve khắp lượt cơ thể nàng. Chỉ có làm như thế Tuấn Bình mới cảm nhận được Huyền Vi chỉ thuộc về anh.
– Ư… Anh ơi…
Giữ chặt hông nàng, anh bắt đầu nhấp. Từng cú nhấp chắc nịt mạnh mẽ. Vòng ba của Huyền Vi thật nảy nở căng tròn, đón những cú thúc trời giáng của Tuấn Bình mà không hề có cảm giác cấn đau. Mông nàng rung động không ngừng, đè ép lại nở ra… Đến cả hai bờ mông đều đỏ rần.
Ông Hạ Nghĩa xây dựng nhà cho con trai nối dõi, thậm chí đã nghĩ đến chuyện này. Vị trí ban công hoàn toàn biệt lập đưa ra biển. Bến đò thuyền cá của Hạ Gia nằm bên kia eo biển, bình thường không bao giờ đi qua hướng này. Nhưng xui khiến thế nào ngày hôm nay, tháng 8 nước ròng chảy xuôi mang theo rất nhiều rong biển. Từng mảng lớn dập dền đặc kín. Một chiếc thuyền cá Hạ Gia đang chuẩn bị cập bến lại dính rong vào chân vịt. Đám thợ thuyền hò hét tắt máy, thi nhau nhảy xuống gỡ rong. Con thuyền cứ thế lềnh bềnh trôi sang hướng bên này.
– Ôi… Em thích quá… Ôi…
Trên ban công trống trãi hai thân hình lõa lồ dính chặt vào nhau. Từng sợi nắng chiếu xuống loang lỗ trên tấm thân trắng ngần lấm tấm mồ hôi của Huyền Vi. Tuấn Bình nhắm chặt hai mắt, tay nhíu chặt đôi vai mảnh mai của vợ. Anh thúc thẳng từ cú thật sâu. Mạnh đến mức vòng eo nhỏ của nàng gấp cong lại từng đợt từng đợt. Huyền Vi tê dại trong men tình ái, tay bấu chặt thành lang cang, đôi mắt đẹp mơ màng nhìn về phía trước. Đột nhiên nàng thảng thốt suýt la lên. Một chiếc thuyền nhẹ nhàng như bóng ma chậm chậm trôi đến. Thật gần, gần đến mức Thùy Vi có thể thấy rõ những vết rêu xanh bám đầy trên ván gỗ. Nàng càng hoảng sợ hơn khi phát hiện một người đàn ông vạm vỡ đứng thẳng trên mạng thuyền.
– Anh ra… Anh ra…