Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 54
Người kia bắt đầu nhấp thật nhanh. Thật nhanh. Bờ mông Huyền Vi tròn trịa bị bóp nghiến mở rộng để dương vật hắn điên cuồng như muốn xé rách nàng làm hai. Ngón tay người kia lại mò mẫn day day lỗ hậu môn bé xíu của nàng. Bao nhiêu lần chồng nàng chạm đến nơi đó đều bị nàng từ chối, nhưng lần này cảm giác tưng tức lại không khó chịu như nàng đã nghĩ. Một cảm giác bị xâm chiếm triệt để làm cơ thể nàng phản ứng mãnh liệt.
– Ôi… Ôi…uwmmm…
Huyền Vi bóp nghiến lấy khúc thịt trong tay, miệng nàng mút nó thật sâu thật sâu. Cảm giác cuống họng tắt nghẽn lại mang cho nàng một cơn sướng khoái kì lạ. Chưa bao giờ Huyền Vi có cảm giác sung sướng đến nhanh như vậy. Âm hộ nàng đã mê man, một dòng nước trong vắt như suối đầu nguồn tuôn trào không dứt. Nhưng người đó không ngừng lại, tiếp tục nhấp nhanh hơn, nhanh hơn dù nước trong âm hộ Huyền Vi đã tràn ướt chảy dài xuống cặp đùi mở rộng. Một phát dập cuối cùng, hắn giữ chặt lấy eo Huyền Vi, rùng mình. Một dòng ấm áp lang tỏa bên trong làm cơ thể Huyền Vi làm nàng sung sướng rên lớn.
– Ôi… Con sướng quá Cha ơi…
Một trọng lượng đàn ông đè sấp lên cơ thể Huyền Vi. Một đôi môi ấm áp tìm đến trao cho nàng một nụ hôn. Mùi vị thật quen, thật thân thương làm Huyền Vi choàng tỉnh. Nàng sửng sốt nhìn khuôn mặt thân thuộc sát bên. Người nàng yêu thương nhất lại cũng là người nàng không muốn gặp nhất trong tình cảnh này.
– Anh… là anh sao ? – Môi nàng run run ấp úng.
– Anh thay mặt Cha được không ?
Anh nói cười thản nhiên, nhưng Huyền Vi hai mắt đã lưng tròng. Nàng bưng mặt trong hai bàn tay, òa khóc. Nàng có thể giải thích điều gì ? Nàng thậm chí không tìm được bất kỳ một lý do nào cho chuyện này. Ngay trên giường kế sát bên nàng còn một người đàn ông trần truồng khác. Anh ta thậm chí không bỏ đi, không né tránh. Còn nằm yên đó như chứng kiến sự đổ vỡ của gia đình nàng. Thậm chí giây phút cuối cùng đó nàng còn kêu ra… Trời ơi. Huyền Vi nức nở, nước mắt dàn dụa.
Nhìn Huyền Vi khóc, Tuấn Bình thấy lòng thoáng chút nhẹ nhõm. Đàn ông ai không ghen, anh càng không ngoại lệ. Nhưng anh cũng hiểu. Một người phụ nữ đẹp như Huyền Vi, dù thường ngày nàng rất ngoan hiền, nhưng khi bị đưa vào tình thế phải lăng chạ với người đàn ông khác… Nàng rất dễ phát sinh với những cảm giác mới lạ, khích thích. Nhưng những giọt nước mắt này chứng tỏ hình ảnh anh trong tim nàng luôn tồn tại ở vị trí tối thượng. Thế là đủ…
– Anh biết hết rồi… Không cần giải thích với anh đâu…
Giọng nói ôn hòa của Tuấn Bình vang lên bên tai. Huyền Vi nhòe lệ nhìn lên anh. Đối mặt với nàng là ánh mắt yêu thương trìu mến của anh. Nhưng…
– Anh biết hết… Anh Kiệt đã nói anh nghe hết rồi.
Huyền Vi gạt nước mắt nhìn qua Tuấn Kiệt. Anh kê đầu trên gối cao, nhìn nàng gật đầu xác nhận.
– Chuyện gia đình bàn sau đi… Chú Bình, chú định để anh thế này mà về sao ?
Tuấn Kiệt nháy nháy mắt với Huyền Vi, lại nói sang chồng nàng. Nàng chợt đỏ mặt như gấc chín, phát hiện ra dương vật anh ta vẫn dựng đứng như cột cờ.
– Anh cứ giả vờ khách sáo với em ?! Huyền Vi…
Huyền Vi ngơ ngác nhìn hai gương mặt hao hao đang tươi cười nhìn nàng. Nghĩ đến tình cảnh của mình giữa hai người đàn ông, mặt nàng càng đỏ hơn.
– Không… Em… Em phải đi tắm… – Nàng vùng người bật dậy.
Nhìn theo thân thể trần truồng của Huyền Vi khuất sau cánh cửa phòng tắm khép hờ… Tuấn Kiệt, Tuấn Bình nhìn nhau rồi cùng bật cười. Cả hai đứng dậy, khoát vai, trần truồng nghênh ngang bước vào phòng tắm.
HẾT PHẦN HAI
PHẦN 3: 12A7
12A7 là một lớp học không thầy cô nào muốn nhận. Làm chủ nhiệm của một lớp tập trung của thành phần học sinh cá biệt là một cực hình đối với tất cả thầy cô trường Hoa Mai. Và chiều hôm nay, còn một tuần nữa khai giảng năm học mới, lad cuộc họp quyết định ai là người đen đủi nhất. Dĩ nhiên, để công bằng ông Kiên – Hiệu trưởng đã chuẩn bị cho tất cả thầy cô tham gia bốc thăm. Đối với ông, nếu cơ quan lãnh đạo cho phép, thậm chí ông còn muốn đuổi sạch đám tiểu thư công tử kia. Nhưng cũng chính vấn đề xuất thân của chúng, ông chỉ dám mơ ước mà không dám thật sự làm gì.
Ba mươi bảy đối tượng bất hảo, phần lớn trong đó là con cái gia đình giàu có quyền to của thành phố. Chúng đi học như đi chơi, quần áo lòe loẹt bất chấp nội quy đồng phục của trường. Chúng đánh bài, gây sự, hút thuốc… như quy tụ đủ thứ xấu xa ngoài kia gom vào thành một xã hội dơ bẩn nằm ngay trong trường Hoa Mai. Chương trình dạy của chúng cũng được chọn lọc riêng. Vì trình độ hỗn tạp xen lẫn giữa chúng. Đứa lười học dốt đặc, đứa lại rất giỏi nhưng không muốn vào Đại học vì… ở đây vui hơn. Quanh năm suốt tháng, lớp 12A7 trở thành một tập thể nổi trội vang danh lang đến cả trường bạn. Phòng giáo dục thành phố rất đau đầu vì “hiện tượng 12A7” bắt đầu lan rộng sang trường khác. Lãnh đạo liên tục cảnh cáo, đe dọa, thậm chí năn nỉ, Hiệu trưởng Kiên siết chặt hơn đối với lớp cá biệt này.
Trong phòng họp, máy lạnh quạt máy quay vù vù mà tất cả thầy cô ai cũng có vẻ căng thẳng, trán rịnh mồ hôi.
– Anh biết không ? Tôi đứng ghi bảng mà có thằng dám búng cả tàn thuốc vào người tôi… Làm áo dài thủng một lỗ… Cái lũ mất dạy đó… – Cô Tuyền nói giọng hằn hộc.
– Chuyện đó chưa có gì đâu… Hôm bữa tôi nghe anh Hạ giám thị kể… Có lần đám con trai lôi cả một em nữ bên lớp bên cạnh vào trong phòng… Đóng kín cửa, lột quần áo con bé… Con bé khóc la quá trời… Nếu anh Hạ không ngăn kịp thì không biết còn chuyện gì xảy ra… – Thầy Tùng nghiến răng giận dữ.
– Trời ơi… Khốn nạn… Lần này mà tôi bốc phải… Ah… Nói xui xẻo… Nói xui xẻo… – Cô Xuân trề môi, tự vả miệng mình chát chát.
– Tôi sẽ nộp đơn nghỉ ngay…
– Phải… Em cũng vậy…
– Im lặng, im lặng…. Mọi người im lặng một chút.
Hiệu trưởng Kiên đứng lên hô lớn. Ông có vẻ là người bình tĩnh nhất chiều hôm nay. Dù trách nhiệm to lớn đổ dồn trên vai, nhưng miễn không phải quản lý trực tiếp đám mất dạy kia là ông nhẹ người.
– Ai cũng biết mục đích của cuộc họp chiều hôm nay… Đó là phân công thầy cô chủ nhiệm cho lớp 12A7… – Ông nhìn quanh phòng.
– Và đặc biệt hơn… Phòng Giáo dục thành phố đã có chỉ đạo… – Ông nhấn mạnh. – Từ năm này trở đi, lớp 12A7 sẽ được dạy tập trung tất cả các môn bởi chính thầy cô chủ nhiệm. Thực hiện điều này, lãnh đạo mong muốn giáo viên có thể gần gũi hơn, thấu hiểu hơn với các em học sinh… Từ đó uốn nắn, định hướng các em đến con đường đúng đắn.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ. Chỉ có những hơi thở sâu nặng nề và ánh mắt lo lắng của mọi người. 12A7 dạy tập trung quả thật là tin tốt với rất nhiều người và cũng cực kì xấu đối với thầy cô nào được phân công. Nhiều ánh mắt kiên quyết lóe sáng nhìn hộp thăm đặt trên bàn ngay trước mặt Hiệu trưởng.
– Và tôi nói trước. – Ông Kiên lắc lắc hộp thăm lào xào trong tay. – Ai đang nghĩ rằng nếu bốc trúng mình thì xin nghỉ, thì bỏ ngay ý định đó đi. Ai muốn nghỉ, nộp đơn ngay bây giờ, tôi nhận… Còn đã bốc thăm thì phải nhận 12A7… ít nhất cho hết năm.
– Không… Sao kì vậy.
– Nghỉ hay dạy là quyền của mọi người mà…
– Không ổn anh Kiên ơi…
Ông Kiên xua xua tay, ánh mắt kiên quyết tóe lửa.
– Không bàn nữa. Ai cũng có quyền lựa chọn… Nhưng tôi chỉ cho lựa chọn trước khi bốc thăm…
Tất cả thầy cô trở nên trầm mặc. Nếu quyết định nghỉ trước thì quá oan uổng, trường Hoa Mai là trường điểm mà thầy cô nào cũng mơ ước. Nhưng nếu ở lại mà bốc phải lá thăm định mệnh đó, ai cũng rùng mình ngán ngẩm. Sau một lúc suy nghĩ, mọi người đều chấp nhận đồng ý bốc thăm. Tất cả thầy cô nhấp nhỏm không yên theo dõi ông Kiên cầm hộp thăm trong tay đi quanh bàn họp. Lần lượt mỗi người chọn một mẫu giấy gấp gọn. Người thì mở ra thở phào. Người thì hí mắt hé hé từng chút như nặn bài cào.