Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 46
Tiếng rên rỉ dâm đãng của bé Tình làm Thùy Vy nóng mặt. Nàng thậm chí nhớ mình chưa bao giờ dám nói ra những lời như vậy khi ân ái với chồng. Thùy Vy vô thức nắm chặt hai bàn tay đã ướt mồ hôi. Nàng muốn quay người đi. Nhưng cơ thể nàng lại cứng đờ như thuộc về người khác. Hai mắt nàng muốn nhắm lại. Nhưng mí mắt không nghe nàng điều khiển, vẫn cứ mở to nhìn chằm chằm về phía trước.
Bốn đứa học sinh của nàng lại đổi tư thế. Tuân Trung nằm ngữa xuống sàn hồ bơi lấp xấp nước. Hai cái dương vật dựng đứng như cột buồm phơi bày trước mặt Thùy Vy. Dưới ánh đèn sáng trưng, nàng còn thấy rõ cả những mạch máu căng phồng nổi cộm trên chúng. Tim nàng đập thật nhanh. Ngoài dương vật của chồng, hôm nay lần đầu tiên nàng lại thấy hai cái dương vật khác. Chúng to lớn bất thường, lại thuộc về hai đứa học trò nam của nàng. Bé Tình và con Nhi đổi chỗ cho nhau. Bé Tình sang bên Tuân, bé Nhi lại đổi sang Trung. Hai con bé quỳ gối bên hông bạn tình, tay cầm dương vật hướng vào cửa mình, chậm chậm ngồi xuống.
– Ôi…
– Uwmmmm…
Thùy Vy mặt mũi nóng bừng. Khoảnh khắc hai con bé ngồi xuống cho hai cái dương vật đi sâu vào. Hạ thể nàng chợt truyền đến cảm giác ray rứt trống vắng. Thùy Vy vô thức khép chân lại, một cảm giác ươn ướt lạnh lạnh làm nàng rùng mình. Mắt nàng không rời được cảnh hai con bé trần truồng nhúng nhẩy trên mình Tuân và Trung. Hai bầu vú căng tròn mơn mởn nảy tưng tưng liên tục. Tai Thùy Vy như ù đi… Mọi âm thanh bên ngoài như tách rời ra, nàng chỉ nghe được tiếng hổn hển rên rỉ liên miên không dứt.
– Em ra… ôi…
– Ahhh…. Ôi….
Bé Nhi ngã sấp xuống người Trung… Cửa mình con bé còn ngậm kín dương vật của nó. Thùy Vy thấy rõ những tia nước li ti bị chèn ép phun trào ướt đẫm. Dương vật Trung tuột ra… Vung vẫy tung tóe một dòng tinh dịch trắng sữa khắp lưng con Nhi. Thùy Vy ánh mắt đỏ lên. Nàng vừa chứng kiến một cơn cực khoái mà bản thân nàng chưa được biết.
– Ôi… Em sướng quá… Ôi…
Bé Tình ưỡn cong người, hai bầu vú nhạo nặn méo mó trong tay Tuân. Con bé ngữa người ra sau, cặp đùi mở rộng hẩy hẩy đến trước liên tục. Thùy Vy thấy cả hai mép âm hộ đỏ mọng của con bé không ngừng nuốt ra nuốt vào khúc thịt to lớn của thằng Tuân. Cả người bé Tình run rẩy, con bé ngã ngữa xuống chân thằng Tuân. Dương vật nó tuột ra khỏi âm hộ con bé, bật tung đung đưa dựng đứng… Con Nhi bên cạnh chợt bò qua… Há miệng ngậm lấy dương vật bóng nhẫy nước của Tuân… Tay có bé sục sục liên tục… Thằng Tuân hít hà, tay đặt lên đầu con Nhi. Thùy Vy há hốc nhìn cổ họng con bé đang từng ngụm, từng ngụm nuốt xuống. Một dòng sữa trắng trào ra khóe miệng, con bé dùng tay quét quét cho vào miệng nút sạch. Quan sát hành động thèm khát mãnh liệt của bé Nhi, Thùy Vy không hề biết bàn tay mình từ lúc nào đã nằm giữa hai chân, kẹp chặt.
Sau vài phút định thần, Thùy Vy mím môi quay đi… Bước chân nàng xiêu vẹo bước qua cây cầu để ra cổng chính. Đầu óc nàng vẫn mông lung đầy hình ảnh hoang dại vừa rồi. Nàng không hề biết có một đôi mắt sáng từ trong bóng tối ánh lên vẻ ranh mãnh.
—–+++++—–
Đêm đó, khi Thùy Vy trở về nhà. Mọi chuyện vẫn như bình thường. Trung Nghĩa không hề đề cập gì về việc anh đã chứng kiến. Anh quá sĩ diện để thừa nhận rằng mình đã theo dõi nàng. Thùy Vy có một đêm trằn trọc mơ màng. Gương mặt xinh đẹp của nàng lúc ửng hồng, hàng lông mày cong vút nhíu lại rồi dãn ra, khóe miệng nàng lúc tươi cười lúc hé mở… Tất cả biểu hiện đó đều bị Trung Nghĩa quan sát không bỏ sót một chi tiết.
—–+++++——-
Hôm nay ai cũng ngạc nhiên khi nhìn Hiệu trưởng Kiên rất bảnh bao trong bộ veston nâu nhạt và cavat đen. Hình ảnh xuề xòa râu ria lởm chởm mới hôm qua của ông cứ như thuộc về một người khác. Bên ngoài là thế chứ mấy ai hiểu nỗi lo âu của ông giây phút này. Hôm nay trường đón thanh tra từ trung ương vào. Đã đành tiếp thanh tra thì phải tốn chi phí phong bì… Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng khổ nỗi trường Hoa Mai mới đầu tư đổi mới ba phòng vi tính. Mà nếu xin ngân sách thì tốn rất nhiều thời gian, thế là ông quyết định sử dụng khoản chi phí lợi nhuận của trường… Cứ đinh ninh rằng vài ba tháng, ngân sách rót xuống sẽ bù lại… Nào ngờ đến giờ một đồng cũng không thấy. Thanh tra mà tìm ra vấn đề này thì ông không có ngày được về hưu yên ổn. Chuyện sử dụng thâm hụt vốn công là chuyện khó có thể phù phép được.
Một chiếc xe biển công đỗ lại trước cổng trường. Ông Kiên vẻ mặt hồ hởi bước ra. Đoàn thanh tra chỉ có hai người đàn ông, hơi khác thường so với mọi khi. Một gã trong đó dáng người bệ vệ, vác một cái bụng to như thùng phuy, phát ra âm thanh ọc ạch theo mỗi bước chân. Gã còn lại có vẻ là cấp dưới, ăn uống ít hơn, nên cơ thể chỉ gọi là có da có thịt. Ông Kiên mời đoàn vào văn phòng, nơi đã chuẩn bị sẵn nước trà và kẹo bánh.
– Đây là anh Tùng, Bùi Văn Tùng… Chuyên viên cao cấp, cũng là Trưởng đoàn thanh tra lần này. – Gã nhỏ người giới thiệu.
– Ah… anh Tùng đây sao ?! Hân hạnh, hân hạnh… Nghe danh anh đã lâu… Hôm nay tôi mới được gặp. – Ông Kiên siết chặt bàn tay to béo quá khổ của gã.
– Còn tôi… Vài lần trước đã xuống trường mình. Không biết hiệu trưởng Kiên còn nhớ tôi không ?!
– Ấy ấy… Anh Bắc… Ai lại quên được anh chứ ?!
Ông Kiên liếc mắt qua cô thư ký đứng bên cạnh. Cô hiểu ý bước lại châm thêm nước trà cho hai vị thanh tra. Tay cô chợt hơi run, nước trà vãi ra bàn.
– Xin lỗi… Xin lỗi… – Mặt cô đỏ bừng lùi lại thật nhanh.
– Ơ kìa… Sao sơ ý như vậy ? – Ông Kiên nghiêm mặt trách.
– Không sao… Không hề gì… Mà cũng nhờ cô lau sơ lại chỗ bàn chút… Lau sơ thôi nhé.
Gã Tùng béo ra vẻ dễ dãi, nhưng thật ra chỉ có gã là biết vừa rồi cô thư ký run tay do gã luồn tay vào váy cô. Giờ gã lại thả thỏng tay bên dưới chờ cô gái tội nghiệp trở lại với chiếc giẻ lau.
– Xin phép ạ…
Cô thư ký mím môi lí nhí, bước chen vào giữa hai gã. Một bàn tay to bè liền chen vào giữa hai đùi cô, chậm rãi vuốt ngược lên. Cô run lên, cố chịu đựng, nhưng bàn tay gã không ngừng lại. Vuốt lên càng cao. Làn da đùi non mơn mởn của cô bao nhiêu lần bạn trai xin phép mới được vuốt ve đôi chút. Thế mà bàn tay sỗ sàng của gã không chút e dè vuốt dọc vuốt ngang. Cô nín thở lau chỗ nước vung vãi trên bàn thật nhanh. Đột nhiên bàn tay còn lại của gã Tùng béo gạt nhẹ lên tách trà bên cạnh. Trà đổ lên láng trên bàn kính.
– Ôi… Xin lỗi… Là lỗi của tôi…
Gã nói nhưng không hề nhìn lên. Ánh mắt gã đang dán chặt vào cặp đùi lộ cao khỏi mép váy của cô thư ký, khi cô đang cố với vào giữa bàn. Bàn tay hắn không chút e ngại vuốt cao lên, úp vào một khối mềm mại ấm áp. Bên trong lớp vải ren mỏng, gã cảm nhận được hai múi thịt no tròn mủm mỉm. Gã miếc miếc dọc âm hộ cô, mặc cô đang nhăn nhó rưng rưng ứa nước mắt. Khi cô thư ký lùi lại, vội vã bước ra khỏi phòng. Gã Tùng thản nhiên đưa tay lên mũi ngửi ánh mắt đờ đẫn thích thú.
– Dạ, trường rất vui mừng được đón hai anh quan tâm đến thăm…
Ông Kiên nhẹn nhàng đặt trước mặt hai gã thanh tra hai cuốn brochure của trường.
– Đây là một chút của trường, mong hai anh giữ làm kỷ niệm.
Hai gã mỉm cười, ngón tay lật nhẹ vài tờ giấy, bên trong lộ ra hai cái phong bì dầy cộp. Ông Kiên mừng rỡ khi thấy hai gã cho vào cặp. Thế là thoát nạn sao ? Mình thật may mắn. Khi ông đang mừng rỡ trong lòng, chợt gã Bắc lên tiếng: