Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 44
– Em thay đồ đi… Hôm nay em đi tiếp khách với anh!
Thùy Vy nghe Trung Nghĩa nói, nàng rất ngạc nhiên. Xưa nay anh là người rất kín tiếng, chưa đem vợ đi tiếp khách bao giờ. Ngay cả liên hoan của trường, Trung Nghĩa cũng không mang nàng theo. Đôi khi Thùy Vy đùa vui rằng anh không muốn vợ bé ở trường biết mặt nàng. Vậy mà hôm nay…
– Em phải mặc gì ? Khách như thế nào anh ? – Thùy Vy hỏi.
– Cái gì lịch sự cũng được mà… À… Có vợ anh bạn nữa. Nên anh nghĩ em ăn mặc đẹp chút cũng không sao !
– Anh sợ vợ mình nhìn không bằng người ta à ? – Thùy Vy nheo nheo mắt cười.
– Không, làm gì có…
Thấy anh có vẻ không có tâm trạng đùa vui với mình, Thùy Vy chắt lưỡi quay vào tủ quần áo của mình. Sau vài phút nàng bước ra trước ánh mắt ngạc nhiên của chồng. Thùy Vy như biến thành một người khác. Không còn dáng vẻ thanh lịch giản dị như cô giáo Vy thường ngày. Nàng như lột xác thành một nữ diễn viên điện ảnh chuẩn bị bước lên thảm đỏ. Cơ thể nàng ôm sát trong bộ váy đen mỏng, óng ánh. Chất vải mềm mại ôm khít, lộ ra những đường nét uốn lượn khêu gợi. Chiếc váy cắt ngắn, phơi bày gần hết cặp đùi thon dài như vẽ. Làn da nàng trắng muốt, phập phồng hai bầu vú mơn mởn thanh xuân. Trung Nghĩa nuốt nước bọt, anh cảm thấy mình cũng khó cưỡng lại được sự hấp dẫn của Thùy Vy.
– Được không anh ? Hay em thay bộ khác nhé… – Thùy Vy xoay tròn tròn trước mặt anh.
– Không không… Đẹp lắm mà…
Thùy Vy vui vẻ khoát tay anh. Tâm trạng nàng rất vui, từ ngày lấy chồng, những bộ cánh như thế này nàng không có dịp mặc.
———–++++———-
Thùy Vy mặt đỏ hây hây nhìn đường phố qua khung kính taxi. Chiếc váy nàng mặc quá ngắn, lại gặp phải băng ghế bị trũng phần nệm. Khi Thùy Vy ngồi xuống, hai chân nàng không thể khép chặt. Khoảng hở giữa hai đùi như dâng lên tầm mắt cho gã lái xe. Nàng còn thấy hắn chỉnh gương chiếu xuống. Nàng còn thấy cuống họng hắn nuốt ừng ực như đang nhai ngấu nghiến phần da thịt mủm mỉm hồng hồng bên trong chiếc quần lót ren bé xíu. Thùy Vy đành tản lơ như không biết.
Chiếc taxi dừng lại trước một nhà hàng Hoa ở khu Quận 5. Sảnh phía trước thật lớn, trải thảm nhung đỏ hoa văn rồng phượng chói mắt. Hai bên cửa, hai hàng gái PR mặc sườn xám sẻ cao đến gần hông.
– Phòng tiệc ông Bắc ở trên lầu ạ… Mời anh chị đi lối này.
Vợ chồng Thùy Vy được một cô gái hướng dẫn đi lên lầu. Cô ta cũng mặc một chiếc sườn xám, sẻ thật cao. Mỗi bước chân của cô ta phô bày phần lớn da thịt bên trong, làm Trung Nghĩa cũng hơi mất tự nhiên. Anh quay sang nhìn Thùy Vy, lại phát hiện một quan cảnh còn hấp dẫn hơn. Chiếc váy Thùy Vy mặc phần trên chỉ là hai miếng vải rũ quanh cổ, cả phần lưng bỏ trống. Hai bầu vú tròn trịa không nịt ngực của nàng rung rinh nhè nhẹ theo nhịp nàng bước. Trung Nghĩa chợt thấy hơi hối hận vì để nàng mặc thế này.
Hai người được dẫn vào một căn phòng trang trí sa hoa, có phần hơn lòe loẹt phô trương quá đáng. Giữa phòng là một cái bàn tròn đá hoa cương chạy chỉ vàng sáng loáng. Hai người, một đàn ông một phụ nữ, đang ngồi trên bàn thấy Trung Nghĩa và Thùy Vy bước vào liền đứng lên chào. Gã Bắc hai mắt sáng lập lòe sửng sốt nhìn chằm chằm Thùy Vy. Ánh mắt hắn không ngăn được lướt sâu vào vùng trũng sâu hoắm thấp thoáng sau làn áo của Thùy Vy. Người phụ nữ bên cạnh gã Bắc chạc gần 40 tuổi, ăn mặc sang trọng nhưng ánh mắt lẳng lơ, không hề khách sáo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Trung Nghĩa.
– Chào anh… anh là anh Bắc ? – Trung Nghĩa bắt tay, ánh mắt hơi dò xét.
– Vâng… Đây là danh thiếp của tôi. – Gã Bắc thong dong rút túi đưa anh.
– Đây là vợ tôi, Thùy Vy. Cô ấy cũng là giáo viên, dạy trường Hoa Mai. – Trung Nghĩa giới thiệu.
– Chào… Xin chào. – Gã Bắc chào, nhưng lại không nhắc đến chuyện đã gặp Thùy Vy sáng nay.
– Còn đây là Xuân Lan, vợ tôi. – Gã Bắc choàng qua vai người phụ nữ bên cạnh siết mạnh.
– Mời… Mời ngồi thôi.
Xuân Lan dường như rất quen với việc này. Cô ta đon đả mời mọi người ngồi vào bàn. Đến khi gã Bắc huých một cái, cô ta mới ngồi im lại.
Thùy Vy im lặng nảy giờ quan sát. Nàng đã gặp người đàn tên Bắc này ở trường, ngay sáng hôm nay. Gã còn đi chung với một vị to béo, hành vi sàm sỡ thiếu đứng đắn. Thùy Vy còn nhớ đến bàn tay phì nộp của gã nắm tay nành, ghê tởm… Nhưng bây giờ gã dường như cố tình lơ đi chuyện đã gặp mặt nàng. Còn gã to béo tên Tùng kia ở đâu ? Còn người phụ nữ bên cạnh, Xuân Lan, tuy ăn mặc sang trọng lại có phong cách xởi lởi kiểu đường phố, không phù hợp với thân phận thanh tra của gã. Hai người tuy cũng có một số hành động thân mật, nhưng không được tự nhiên… Một suy nghĩ mơ hồ, Thùy Vy cảm thấy dường như chuyện này có liên quan đến mình.
Thức ăn được mang lên khá nhanh. Những món hoa cầu kì đặt đầy một bàn. Ngay cả Trung Nghĩa cũng hơi bất ngờ. Lẽ ra anh nên là người mời tiệc, nhưng gã thanh tra lại lo hết mọi chuyện. Trung Nghĩa thầm nghĩ lát nữa ngoài việc gửi phong bì, mình sẽ trả luôn tiền ăn uống tối nay. Nhưng khi một chai rượu sang trọng được mang ra khui tại bàn, Trung Nghĩa đã thấy da đầu mình tê dại. Louis 13, giá thị trường ngót ngét 50 triệu. Mà đó chỉ là giá đại lý, còn uống trong một nhà hàng sang trọng thế này thì giá phải bao nhiêu ? Trung Nghĩa thầm nhẩm lại hạn mức thẻ tín dụng của mình.
Thùy Vy cũng nhíu mày. Nàng là người kết thân với giới showbiz, hơn ai hết nàng biết giá trị của một chai rượu như thế. Gã Bắc có liên quan gì đến chồng nàng ? Hay là anh đang gặp vấn đề gì nghiêm trọng ? Nàng đâu biết rằng chi phí bữa ăn hôm nay tất cả đều dồn lên trường Hoa Mai và đôi vai gầy còm của thầy Kiên Hiệu trưởng.
Những chiếc ly pha lê trong veo với dòng rượu cognac vàng óng lóng lánh dưới ánh đèn. Thức ăn còn y nguyên nhưng chai rượu đã vơi một nửa. Thùy Vy cũng uống thay Trung Nghĩa vài ly, hai gò má trắng mịn lại thêm chút sắc hồng xinh xắn. Thật ra nàng không dễ say. Công việc trước đây của nàng tiếp xúc bia rượu không ít. Cũng từng vài gã đại gia muốn dùng rượu để kéo nàng lên giường, nhưng chưa ai đạt được ước nguyện. Nhưng giờ đây nàng đã bắt đầu nghi ngờ suy đoán trước đây của mình. Gã Bắc không hề nói chuyện gì liên quan đến nàng. Cũng có thể anh và gã có chuyện gì đó riêng, hoàn toàn không liên quan đến gã Tùng béo. Thùy Vy bắt đầu thả lỏng, tâm lý không cần đề phòng làm nàng dễ chịu hơn nhiều.
Những lời khách sáo qua lại cũng đủ, gã Bắc xoa xoa tay vào đề:
– Bây giờ bàn chuyện chính… Thật ra, chuyện thi thố của học sinh…
– Anh Bắc… Khoan đã…
Trung Nghĩa ngắt ngang lời gã. Anh không muốn bàn chuyện này ở đây, ngay trước mặt Thùy Vy. Dù Trung Nghĩa không quan tâm đến vợ gã Bắc, nhưng chuyện xấu hổ này không thể để Thùy Vy biết được.
– Sao vậy ? Ở đây có ai đâu ? – Gã Bắc ngơ ngác.
– Không phải… Ý em là… có một số chuyện đàn ông bàn với nhau dễ hơn. – Trung Nghĩa nhăn nhó.
– Oh… Ok… Anh hiểu chú.
Bắc khoát vai Xuân Lan, thơm nhẹ lên má cô ta như chứng tỏ gì đó. Gã nói:
– Em đưa Thùy Vy qua phòng bên cạnh trò chuyện đi… Hình như họ có karaoke đó… Hai chị em ca hát cho vui…
– Dạ vâng… Nhưng hai ông ở lại… không được đón em nào vào đây đâu đấy… – Cô ta ỏn ẻn đứng lên.