Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 43
Thùy Vy im lặng nhìn anh, rồi đi ra khỏi phòng. Nàng biết tính Trung Nghĩa sĩ diện, không muốn nàng biết chuyện gì đó hoặc không muốn nàng chứng anh cầu lụy người khác.
Căn phòng karaoke không nằm ngay bên cạnh như gã Bắc nói, mà lại xuống lầu, đi lòng vòng qua mấy bức rèm che chắn kín đáo. Thùy Vy mãi suy nghĩ về chuyện Trung Nghĩa, nàng cứ bước theo Xuân Lan. Hai người đi qua những dãy phòng kín mít, cửa bọc vải nhung cách âm sang trọng. Đến lúc hai người đứng lại trước một gian phòng đóng kín cửa, Thùy Vy chợt nhận ra dường như mình không nhớ rõ đường quay lại căn phòng của chồng mình.
– Đi… Chị em mình vào đây…
– Chị quen chỗ này lắm sao ? – Thùy Vy hỏi bâng quơ.
– À không! Chị có đến đây 2 lần rồi. – Xuân Lan nói nhanh. – Cái phòng này là anh Bắc đặt sẵn cho hai gia đình giao lưu văn nghệ.
Thùy Vy theo Xuân Lan đi và gian phòng. Thật rộng. Một bộ sofa chữ U màu đỏ chói chang bao quanh phòng. Gian phòng này có thể chứa đến 40 người. Giữa phòng là một tấm nệm tròn trải khăn phẳng phiu, giống một sàn nhảy mini, Thùy Vy cũng không biết nó dùng làm gì.
– Em ngồi đây… Có list karaoke, muốn ca bài nào chọn đi nghen. – Xuân Lan đứng lên.
– Chị đi đâu vậy ?! – Thùy Vy hỏi.
– Chị đi toilet chút… Sẵn gọi nước luôn… Không biết tụi bồi ở đây làm ăn thế nào ?
– Nhưng mình ở đây… Anh Nghĩa có biết không ?
– Có gì mà lo… Hai ông đó bàn chuyện xong là xuống liền à…
Xuân Lan đi ra ngoài, Thùy Vy hơi thấp thỏm ngồi im lặng. Nàng hơi hối hận vì không đem theo điện thoại bên mình. Chiếc ví nàng cầm theo hôm nay rất phù hợp với chiếc váy, nhưng lại hơi nhỏ để vừa chứa đồ trang điểm và cả chiếc điện thoại. Nhưng Thùy Vy không chờ lâu, năm phút sau, Xuân Lan quay lại với hai ly nước ép trái cây.
– Cái rượu gì vừa đắt mà lại uống cháy cả cổ… Uống nước đi em…
Xuân Lan vừa nói vừa đưa ly nước của mình lên uống một hơi gần cạn. Cô ta bắt đầu chọn bài và hát. Xuân Lan có một giọng hát uyển chuyển điệu đà dân ca Nam Bộ. Làm Thùy Vy cũng thấy dễ chịu. Nàng cầm ly nước trái cây mát lạnh uống liền nửa ly. Cơn mát lạnh xoa dịu men rượu hừng hực trong cơ thể nàng.
– Này… Em hát chút đi chứ ? Bắt chị phục vụ miễn phí hoài sao ? – Xuân Lan bắt chuyện.
– Chị… Chị hát đi… Em hơi choáng một chút… – Thùy Vy day day hai bên đầu.
– Chắc rượu ngấm vào đấy…
– Nhưng… mới nảy… – Thùy Vy thấy trán mình đã rịn ướt mồ hôi.
– Em nằm xuống đi… Nghỉ ngơi chút… Chị lên gọi Trung Nghĩa nhé…
Thùy Vy nằm thiêm thiếp, đầu óc nàng đã đỡ choáng váng nhưng cơ thể lại nóng hừng hực như có một lò lửa bên trong. Cảm giác nóng bức lan tỏa khắp các mạch máu làm mặt nàng nóng bừng lên. Ly nước đó… Là ly nước đó… Thùy Vy mơ màng nhận ra nguồn gốc của sự việc. Nàng không phải là người dễ say vì rượu. Chỉ có ly nước trái cây của Xuân Lan mang lại mới có vấn đề… Cô ta hãm hại nàng để làm gì ? Cô ta muốn gì chứ ? Anh ơi, anh đến cứu em… Thùy Vy mơ màng đờ đẫn. Cơn nóng lại muốn bao lấy cả trí óc nàng. Tim nàng đang bốc cháy… Tay nàng quờ quạng kéo phanh hai vạt áo váy, hai bầu vú trắng mịn căng tròn không che đậy… Cơn nóng tiếp tục làm cơ thể nàng ray rức… Nàng vô thức vò nắn hai bầu vú mình như tìm kiếm sự giải thoát dễ chịu.
Đột nhiên cánh cửa bật mở. Xuân Lan đi vào phía sau là một gã đàn ông to béo ục ịch. Nếu Thùy Vy còn tỉnh táo liền nhận ra vẻ mặt béo nọng đáng ghét nàng đã gặp vào buổi sáng. Gã đúng là Tùng, Trưởng đoàn thanh tra trường Hoa Mai. Hai mắt hắn sáng rực, cổ họng thèm thuồng nuốt xuống từng ngụm. Trước mặt hắn, Thùy Vy gần như lõa lồ, vặn vẹo mê man. Hai bầu vú mơn mởn đã đỏ ửng ray rứt, váy vén quá đùi lộ ra chiếc quần lót ren nhỏ xíu. Hạ thể hắn cứng lên, độn một khối nho nhỏ dưới đũng quần.
– Anh Tùng… Anh thưởng cho em như thế nào đây ?! Con bé này đẹp như vậy mà… Em chăn đào bao nhiêu năm còn chưa thấy con nào ngon như vậy nha… – Xuân Lan ư ử, cố tình bắt chước âm thanh đang phát ra từ miệng Thùy Vy.
– Đây… – Gã Tùng rút vội một cọc năm trăm nghìn mới cóng dúi vào tay Xuân Lan.
– Cảm ơn anh.
– Này. – Gã gọi giật lại. – Xuất hóa đơn như anh dặn và cộng luôn khoản tiền này vào… Ok?
– Dạ… Ok anh.
– Mà thằng chồng con bé có hỏi… thì em nói thế nào ? – Ả nhét tiền vào ví, hỏi tiếp.
– Thì bảo nó đau đầu, đón taxi về rồi…. Có vậy mà cũng hỏi… Đi ra mau.
– Dạ… Chúc anh vui vẻ nha.
Xuân Lan vừa khuất sau cánh cửa. Gã Tùng béo liền cởi áo, cởi quần, bộ dạng gấp đến không chịu nổi. Thân hình gã béo đến mức cái bụng chảy xuống muốn che luôn cái quần sịp bên dưới. Hai cặp đùi to bè căng mỡ, da đầy những vết rạn nứt như bà bầu tháng chín. Hai cánh tay gã bệu mỡ thừa chảy thỏng như hai bọng dái lạc đà.
Ban sáng, gặp mặt Thùy Vy, gã đã mê mẩn hình bóng của nàng. Gã là người đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện cho Bắc, từ việc tìm kiếm lỗ hổng uy hiếp Trung Nghĩa, đến việc thuê ả má mì đóng giả vợ Bắc để tạo lòng tin… Thậm chí gã cũng nhờ người mua thuốc kích thích cường độ cao để thoải mái tận hưởng thân thể Thùy Vy mà không bị nàng chống trả. Loại thuốc này, khi uống vào sẽ gặp ảo giác và ham muốn tình dục cùng một lúc… Nạn nhân ngày hôm sau không nhớ lại bất cứ chuyện gì. Vài năm trước đây, một thiếu gia Hongkong đã bị bắt vì phát tán video quan hệ tình dục với hàng loạt người mẫu diễn viên. Tất cả nạn nhân của hắn đã bị chuốc cùng một loại thuốc mà Thùy Vy đã uống. Nhưng để cho chắc, gã cần một bùa hộ mệnh, một bằng chứng để uy hiếp nàng. Gã rút điện thoại, bật chế độ quay video, dựng lên hàng ghế đối diện. Biết đâu, dùng cái này, gã còn có thể uy hiếp để chơi nàng thêm vài lần sau này.
Gã bước đến cạnh Thùy Vy, hơi thở đã hổn hển gấp gáp. Dù có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng giờ phút này gã vẫn sốc đến muốn xịt máu mũi. Cô giáo Thùy Vy điềm đạm kín đáo mới ban sáng, giờ lại rên rỉ vặn vẹo trước mắt gã. Cơ thể nàng gần như lõa lồ, áo váy đã kéo dồn lên tới eo. Giữa cặp đùi thon dài trắng muốt là một chiếc quần lót ren mỏng manh. Gã thấy cả vùng mu thần tiên hồng hào phơn phớt lông tơ. Gã nuốt nước miếng, tay run run gỡ chiếc nút váy sau cổ Thùy Vy. Mảnh vải đen rũ xuống, bầu vú căng tròn trắng muốt và hai bông hoa đỏ hồng xinh đẹp của Thùy Vy phơi bày trước mắt gã. Gã kềm nén, không vội vã. Gã tiếp tục kéo tuột chiếc váy đen xuống. Cơ thể Thùy Vy chỉ còn che đậy bởi một mảnh tam giác bé nhỏ. Gã luồn tay dưới lưng nàng, bế xốc cả người nàng lên. Đi vài bước, đặt nàng xuống tấm nệm tròn đã đặt sẵn giữa phòng.
——–++++——-
– Cô ấy đi về mà không nhắn gì sao ? – Trung Nghĩa nhíu mày, hỏi Xuân Lan.
– Ừm… Chị cũng không hiểu nổi. Cô ấy đang vui vẻ như thế, tự dưng nói đau đầu… Muốn đi về…
Trung Nghĩa vẻ mặt hoài nghi, tiếp tục nhìn quanh sảnh tiếp tân của nhà hàng. Bóng người lố nhố đứng ngồi cười đùa… Nhưng anh không tìm thấy một bóng hình quen thuộc trong bộ váy đen. Điện thoại nàng lại không mang theo. Anh thật sự không tin nàng bỏ về mà không nói với mình một tiếng. Trung Nghĩa chợt nghĩ đến những biểu hiện gần đây của nàng. Sau lần họp mặt liên hoan ở nhà thằng học sinh tên Ngạo Thiên, Thùy Vy có nhiều lúc bần thần trầm lặng. Nàng có hành động kì lạ như hôm nay, có lẽ liên quan đến những chuyện đó. Có lẽ giờ này Thùy Vy đã về nhà…