Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 37
Lão Dương rên hừ hừ nhưng đầu óc lại cực kỳ tỉnh táo. Lão biết mình có thể thúc đẩy sự kiện này đi một bước xa hơn. Người lão chợt hơi giật giật như sắp xuất tinh. Cơ thể xoay ngang về hướng con Linh, co rút lại. Tay lão vòng qua eo con bé xiết chặt.
– Bác… Bác làm gì…
– Nhanh nhanh… Sắp ra rồi…
Con Linh mím môi sục nhanh. Nhanh. Mặc kệ cánh tay lão Dương đang vòng quanh eo ôm ghì. Một mùi hương gái tơ thơm ngát lang vào mũi làm lão mê say. Một bàn tay lão khéo léo luồn vào mép áo đi thẳng lên.
– Ah… Đừng mà.. buông tay….
Cơ thể con bé đang co rút lại khi một bàn tay to lớn nhám xì của lão Dương ôm trọn một bầu vú. Con bé không mặc áo ngực, bên trong lớp vải thun là một khoảng da thịt trần trụi tươi mát. Một cảm giác mềm mại mát rượi làm từng tế bào của lão như nở ra.
– Một chút nữa…. Ah… Một chút nữa….
Lão Dương thở hổn hển. Má lão nhễ nhại mồ hôi áp vào tấm lưng con Linh. Mùi hương thật thơm, cảm giác mềm mại của da thịt tròn trịa làm lão mê man. Bàn tay lão không ngừng vò nắn. Bầu vú con Linh thật no tròn vun tràn ra những kẽ tay. Lão cảm nhận được cả núm vú của con bé đang trỗi dậy cộm cộm trong lòng bàn tay.
– Buông tay… Con không làm nữa… Bác…
– Chút nữa thôi… Ahh… Sắp ra rồi…
Lần này là lão nói thật. Được ôm ấp vò nắn ngực con Linh như một giấc mơ thành sự thật với lão. Mỗi ngày nhìn con bé đi làm trong chiếc áo dài ôm khít tôn lên hai bầu vú no tròn, lão Dương đã không ít lần mơ tưởng. Giờ đây, bàn tay lão đang bấu lấy nó, vo tròn. Những ngon tay lão miếc qua miếc lại se se cái núm nhỏ mềm mại sương sương. Cơ thể con Linh căng cứng. Hơi thở nó thơm mát đang dồn dập, cùng lúc cố gắng sục thật nhanh dương vật lão Dương. Một cơn sướng khoái lang đến tận óc. Khối thịt trong tay con Linh chợt co giựt. Co giựt. Một dòng tinh nóng hổi đục quẹo như sữa bắn tuôn xối xả.
– Ah… trời ơi… – Con Linh hoảng hốt nhìn dòng sữa nhão nhẹt tung tóe đầy trên người.
Lão Dương ngã vật ra giường lim dim sung sướng. Tay lão vẫn để nguyên trong áo con Linh, mân mê nhẹ nhẹ. Con bé mím môi kéo tay ông ra. Những ngón tay ông như luyến tiếc trượt dài xuống, miếc nhẹ lên cái núm vú săn cứng bên trong áo.
– Bác đã hứa không nói với ai…
Con Linh không dám quay nhìn lão Dương còn tênh hênh lim dim trên giường. Dương vật lão mềm oặt cong vẹo sang một bên, nhỏ giọt. Con bé túm lớp áo nhơ nhớp, đứng dậy đi ngay ra ngoài. Lão Dương vẫn giữ nguyên trạng, nhắm mắt tận hưởng như muốn níu kéo từng giây từng phút đê mê.
Tối hôm đó anh chồng về rất muộn. Lão Dương nhìn dáng đi đứng xiêu xiêu vẹo vẹo của anh ta đi lên cầu thang, chợt lóe lên một cơ hội mơ hồ. Thằng Tuân bước vào phòng, đóng sập cánh cửa sau lưng thật mạnh. Chẳng buồn nhìn lại cánh cửa chưa đóng kín, nó đã lên giường nằm thẳng cẳng.
Lão Dương lọ mọ rón rén lên cầu thang, ánh mắt lão lóe sáng như cú đi ăn đêm. Nhìn vào khe cửa, lão thấy con Linh đang bực dọc ngồi trên giường. Con bé mím môi lặng lẽ cởi quần áo cho chồng. Chiếc quần tây khó khăn lắm mới kéo xuống, lôi theo cả cái quần sọt lót trong. Con bé chợt dừng lại, ánh mắt dừng trên cái dương vật mềm oặt nghẻo đầu sang một bên. Trong ánh nhìn hồi hộp của lão Dương, con Linh ngồi xuống, bắt đầu xoa nắn dương vật chồng nó. Con bé sục sục một lúc rồi cúi xuống ngậm lấy. Máu nóng lão Dương xông thiên. Dưới ánh đèn mờ mờ của căn phòng, con Linh trong bộ đồ ngủ mỏng tanh, gập người ngậm mút khối thịt đen nhẻm nhăn nhúm của thằng Tuân. Con bé mút sâu, mút cạn, đánh lưỡi các loại nhưng khối thịt đó chỉ sưng to hơn chút và vẫn mềm xèo như cũ. Con Linh ra vẻ bực bội, nằm xoải dài trên giường. Cặp đùi vô tình hé rộng hướng về cánh cửa. Lão Dương trợn tròn hai mắt nhìn thẳng vào khe hở giữa mảng da thịt trắng muốt kia. Thấp thoáng lão nhìn thấy một vùng tam giác hồng hồng với phơn phớt lông tơ đen óng. Tay lão run run cho vào quần, siết chặt thằng nhỏ cứng đờ nóng hổi.
Đột nhiên con Linh ngồi dậy. Con bé đi lại phía tủ, lấy đồ rồi quay ra phía cửa. Lão Dương giật mình ngồi thụp xuống bệ cầu thang. Lão thấy rất rõ cặp đùi tròn lẳng của con bé bước sát qua, đi về phía phòng tắm. Phòng cho thuê phía trên này mỗi tầng chỉ có một phòng tắm, nằm bên ngoài. Cánh cửa đóng sập, cắt đứng luôn ánh sáng vàng óng bên trong. Tiếng nước vòi sen vang lên để lão Dương xốn xang khó chịu. Nhưng lão biết mình đã thua, ngậm ngùi đi xuống.
Nhưng sự bức bối trong người dường như làm lão Dương sáng suốt hơn thường ngày. Lão rón rén bước lên đi vòng ra phía sau phòng tắm. Sau hai giây, lão nhanh nhẹn như mèo đi xuống cầu thang. Mỗi tầng lão đều dừng lại vài giây phía sau phòng tắm. Dù hai tầng giữa tắt đèn tối om do không có người. Lão đắc chí đi về phòng mình ở tầng một. Không ai biết rõ căn nhà này hơn lão. Tất cả các phòng tắm trên lầu đều bị lão khóa nước, cả nhà này chỉ còn phòng tắm trong phòng lão là còn sử dụng được. Chuyện còn lại là do trời có ban phúc cho lão hay không thôi !
Lão Dương mừng rơn khi nghe tiếng dập cửa giận dữ vang lên trên lầu. Tiếng bước chân xuống tầng 3, rồi tầng 2… Chợt âm thanh dừng lại. Con Linh chắc e ngại gặp ông. Lý do thì rõ ràng chỉ có hai người biết. Ông hồi hộp chờ đợi trong phòng.
“Cộc cộc cộc”
– Bác Dương ơi…
Tiếng gọi của con Linh lọt vào tai lão Dương nghe cứ du dương như vang vọng từ thiên đàng. Lão kềm nén xúc động, hít một hơi thật sâu. Vẻ mặt sụ xuống như đang ngủ bị đánh thức.
– Chuyện gì nữa ?
Lão Dương cất giọng gà tồ cau có như thường ngày. Điều này có mục đích làm con bé giảm sự phòng ngừa. Lão chậm chạp mở cửa, tóc tai bù xù ló đầu ra. Đập vào mắt lão là một mảng da trắng ngần vung tròn gói gém vụng về che đậy dưới lớp khăn tắm quấn ngang ngực của con Linh. Con bé hơi đỏ mặt, hai tay túm ngang ngực như sợ chiếc khăn có thể rơi bất cứ lúc nào. Đầu tóc con bé ướt đẫm, bọt xà bông nổi trắng nhởn dính bết lại.
– Con xin lỗi. Con đang tắm thì cúp nước… Mấy phòng dưới cũng không có nước.
– Trời ơi… Khuya rồi còn tắm rửa làm gì ?! – Lão Dương càu nhàu.
– Chắc máy bơm hư rồi. Đi ngủ đi mai tắm. – Lão nói, toan khép cửa lại.
– Nhưng… Con đang dở… Bác… – Con bé rối lên.
– Haizz… Thôi được rồi… Vào phòng tắm này xối nhanh, rồi đi ngủ.
Lão để cửa, quay người trở lại giường. Leo lên, xoay người quay mặt vào vách. Không quên kéo cái gối ôm kẹp chặt giữa hai chân. Con Linh đứng tầng ngần e ngại. Dĩ nhiên nó còn nhớ như in chuyện đã xảy ra ban sáng.
– Không tắm thì thôi…. Đóng cửa lại cho tôi ngủ chớ… – Lão Dương gắt lên, giọng bực bội thật sự.
– Không… Con vào nhanh lắm.
Con Linh vào phòng, lúng túng đóng cửa lại. Nó bước nhanh vào phòng tắm, đóng chặt cửa. Tiếng vòi nước vang lên, cũng là lúc lão Dương lồm cồm ngồi dậy. Mắt lão tỉnh queo, mặt hơi đỏ vì phấn khích. Lão hít hà một chút lấy lại bình tĩnh. Kế hoạch đến nước này lão không còn bước kế tiếp. Chẳng lẽ đạp cửa xông vô. Lão biết cánh cửa kia đã hư khóa từ lâu. Tính tiết kiệm, lại là phòng tắm cá nhân nên lão chẳng buồn sửa. Nhưng phải làm thế nào… ? Lao vào như vậy con bé hét lên thì thảm. Chồng nó dù ngủ say, nhưng nhà hàng xóm chỉ cách một vách tường. Lão không dám đường đột như vậy. Chợt trong óc lão lại lóe lên một sáng kiến.
Con Linh đang tắm thì đèn chợt tắt ngóm. Phòng tắm không có cửa sổ hoàn toàn tối đen.
– Á… Sao vậy ?
Tiếng con bé thản thốt sợ hãi. Con gái đứa nào không sợ ma. Thật ra trong tình huống này, ma chết không đáng sợ bằng ma sống. Con Linh luống cuống chào gội cho xong mái tóc. Càng vội, sự sợ hãi càng dồn tới làm nó run rẩy. Bước ra khỏi bồn tắm, con bé quấn vội cái khăn ngang người. Tay quờ quạng trong bóng tối, cuống cuồng xoay tay nắm cửa. Không mở được. Tại sao không mở được. Lão Dương bên ngoài đang ghì chặt cánh cửa.