Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 27
– Không… Cô đã đủ rắc rối… Muốn trả đũa gã Trung Nghĩa, chúng ta sẽ tự làm… – Hắn không quay đầu, nói vọng ra sau.
– Làm sao để trả đũa ? – Bé Tình chạy theo khoát tay hắn.
– Chúng ta không làm được, nhưng còn một kẻ rất giỏi bắt tẩy Trung Nghĩa…
Tuân Trung như nhớ đến một người, mắt hai đứa sáng lên, chân tay cũng hơi ngứa ngáy.
———-
Nhà giam Phòng cảnh sát Điều tra Nội bộ.
Gã béo Tùng đã gầy đi một vòng kha khá. Cái cằm lúng phúng râu cũng nhô ra khỏi cổ. Gã ì ạch đi theo cán bộ quản lý, miệng lầm bầm chửi rủa. Sáng sớm quỷ thần nào đó ghé thăm làm gã bị dựng dậy đi ra tiếp. Nhưng một điều lạ là cán bộ quản lý lại dẫn gã đi thẳng không rẽ sang hướng phòng thăm tù như mọi khi. Bước đến trước một gian phòng cửa sơn xám, gã cán bộ mở cửa, hất hàm:
– Vào đi.
Gã Tùng khệ nệ ôm cái bụng to, lách qua cánh cửa phòng. Trước mặt gã là một hình ảnh lạ lùng đến bất ngờ. Ngạo Thiên cùng hai con bé ngồi trên ghế sofa dài. Hắn ngồi giữa, hơi chồm người dí điếu thuốc vào cái bật lửa cháy lập lòe trên tay một người đàn ông mặc cảnh phục. Người đàn ông đó Tùng nhận ra ngay. Chính là ông Hạnh – Trưởng phòng Điều tra Nội bộ, thường ngày rất ít xuất hiện ở khu vực nhà giam. Nay lại đến đây, kính cẩn bật quẹt mồi thuốc cho Ngạo Thiên. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.
– Cảm ơn…
Ngạo Thiên thở ra một hơi thuốc, vỗ vỗ nhẹ lên cầu vai đeo quân hàm cấp tướng của ông Hạnh. Ông ta lại tươi cười ngồi xuống đối diện.
– Ngồi xuống đi…- Người lên tiếng lại là Ngạo Thiên.
Gã Tùng bắt đầu thấy không ổn. Gã lăn lộn bao nhiêu năm quan nghiệp lại không nhìn thấu thằng thanh niên trước mặt mình.
– Thật là phiền ông Hạnh rồi… Ông cứ làm việc, đừng để tâm đến tôi.
Ngạo Thiên không ngờ quay sang nói với ông Hạnh. Đây là đuổi khách, không, phải gọi là đuổi chủ. Hắn dám đuổi chủ nhà đi chỗ khác để hắn làm việc. Ông Hạnh đứng lên, gật đầu cười, kéo thẳng bộ cảnh phục bước ra ngoài. Gã Tùng đờ đẫn nhìn theo. Đột nhiên, gã cũng muốn đi theo ra ngoài.
– Ông cũng gặp qua tôi vài lần rồi. Tôi không lòng vòng, vào thẳng việc chính. – Ngạo Thiên bắt chéo chân tựa lưng ghế, hai con bé vô thức nép sát vào người hắn.
Gã Tùng nuốt nước miếng cổ họng khô khốc. Gã chợt nhận ra không có Thùy Vy, hai con bé này tuyệt đối cũng xứng đáng là mỹ nhân. Mày cong, mũi thẳng, ánh mắt trong veo tuyệt đẹp. Cơ thể lại mơn mởn thanh xuân, no tròn hơn hẳn đám học sinh cấp ba.
– Tôi muốn biết lá bài tẩy của Trung Nghĩa… – Ngạo Thiên nói giọng âm trầm.
– Trung Nghĩa ?! Là Trung Nghĩa chồng Thùy Vy sao ? – Gã Tùng lặp lại.
– Đúng, chính hắn.
Nhắc tới Trung Nghĩa, gã Tùng bắt đầu tự tin hẳn. Gã ung dung ngồi tựa ra sau, cái ghế phát ra âm thanh cọt kẹt như sắp gãy. Chân béo của gã cũng muốn gác chéo nhưng khó quá đành để thẳng. Tay gã đan vào nhau đặt trên cái bụng. Những ngón tay gõ gõ thầm tính toán khả năng kiếm chác trong phi vụ này.
– Tại sao tôi phải nói cho cậu ?! Chúng ta không hề thân nhau, thậm chí lần nào tôi cũng bị thua thiệt. – Gã nhếch mép nói.
– Không nói cũng không sao ? – Ngạo Thiên vươn vai, khớp xương kêu răng rắc. – Tôi dạo này rất rảnh, mỗi sáng tôi sẽ vào đây uống trà với ông Hạnh… Rồi tìm ông tập thể dục đôi chút.
– Hôm nay tính là buổi đầu tiên đi… – Ngạo Thiên đứng lên, xoa xoa nắm tay.
– Không… Cậu không thể đánh tôi… Toii sẽ la lên đấy… – Gã Tùng run run làm cả cái ghế cũng run lên bần bật.
– La thử xem có ai vào không ? – Ngạo Thiên túm cổ áo gã, nắm tay to như cái chày giơ lên cao.
– Không… Không la nữa… Nhưng tôi sẽ không nói… Tôi thề đấy… Cậu đánh tôi sẽ không nói… Đây là chuyện không liên quan đến tội danh của tôi, ông Hạnh cũng không thể bắt tôi khai ra.
Nhìn gương mặt béo ị bóng nhẫy mồ hôi của gã Tùng, Ngạo Thiên hơi chần chừ. Hắn biết mình chỉ có thể dọa nạt một chút. Dù sao đây cũng là nhà của người ta, đánh chó phải nể chủ. Hắn buông ra, gã Tùng ho sặc sụa hớp hớp như cá chép lên bờ. Ngạo Thiên ngồi xuống ghế, hai con bé tự động rút khăn tay lau lau bàn tay hắn còn dính ướt mồ hôi của gã Tùng.
– Được thôi… Tôi cho ông cơ hội bình đẳng. Điều kiện của ông là gì ? – Ngạo Thiên âm trầm đặt câu hỏi.
– ….
Gã Tùng béo miệng ấp úng mấy lần định nói ra hai chữ “Thùy Vy”, nhưng nhìn ánh mắt như hổ dữ của Ngạo Thiên, đành nuốt vào. Hắn lại nhìn sang hai con bé Nhi Tình, nuốt nước miếng liên tục. Nhận ra ánh mắt thèm thuồng của gã, hai con bé cũng nhột nhạt rùng mình mấy lần.
– Quên chuyện đó đi… – Ngạo Thiên như đoán được ý nghĩ dơ bẩn trong đầu gã, liền gạt đi.
– Tôi đã nói gì đâu ?! – Gã Tùng vẻ mặt uất ức.
– Tiền… Ông chỉ cần nói ra con số… Ngoài ra… Đừng mơ đến người bên cạnh tôi. – Ngạo Thiên hơi mất kiên nhẫn.
– Tôi không cần tiền… Không vợ không con, tiền giữ nhiều để làm gì… Đối với tôi trước đây, tiền cũng dùng để chơi gái mà thôi. Còn bây giờ, ở trong này, tôi càng không quan tâm đến tiền. – Gã béo phân bua.
– Vậy ngày mai tôi sẽ đem gái đến cho ông… Ông muốn mấy đứa ? – Ngạo Thiên nhíu mày hỏi.
– Tôi chỉ muốn… hai đứa này. – Gã liếm liếm mép, nói nhưng ánh mắt không dứt ra khỏi hai đứa.
– Vậy không cần bàn nữa…
Ngạo Thiên đứng lên, nhưng hai con bé Nhi Tình lại ngồi im. Hai con bé nhìn nhau, mặt thoáng đỏ, rồi mím môi kiên quyết. Hai con bé đứng lên đi theo sau tấm lưng to lớn vững chãi của Ngạo Thiên. Nhưng khi hắn vừa bước chân ra, thì cánh cửa liền đóng sập lại ngay sau lưng.
– Hai đứa muốn làm gì ? – Ngạo Thiên tức giận đá cửa ầm ầm.
“Anh chờ bọn em một chút… Bọn em không sao đâu…” – Tiếng bé Nhi áp sát cửa nói vọng ra.
– Không… Mở cửa ra ngay… Dám cãi lời anh sao ?! – Ngạo Thiên hét lên giận dữ.
Cánh cửa gỗ nẹp khung sắt vừa dầy vừa cứng không suy chuyển gì dưới những cú đá của hắn. Ngạo Thiên nghiến răng tức giận, nhìn quanh quất tìm cán bộ quản lý để mở cửa.
– Không được… Anh sẽ tìm cách khác… – Ngạo Thiên đấm ầm ầm lên cánh cửa, nắm tay đã rớm máu.
“Anh Thiên… Cho tụi em cãi lời một lần…” – Giọng bé Tình nghẹn ngào.- “Bọn em không giúp được gì… Chỉ có lần này thôi… Chỉ mong là sau này, bọn anh không ghét bỏ hai đứa em…”
“Anh cứ xem như… tụi em lỡ chân té vào chuồng heo, bị con heo hôn hít vài cái.”
Bé Nhi nói câu đó cũng giống như hắn đã nói với Thùy Vy, nhưng giờ phút này hắn không có tâm trạng để cảm thấy buồn cười. Hắn trượt dài trên cánh cửa, bất lực. Bao nhiêu uy phong vài phút trước đã tiêu biến không còn chút gì.
Trong gian phòng kín mít, bé Nhi và bé Tình thoáng đỏ mặt trước ánh mắt kích động thèm thuồng của gã Tùng. Hai con bé mím môi cởi quần áo. Từng mảnh vải rơi xuống sàn xi măng, từng mảng da thịt trắng hồng bóng bẩy phơi bày trước đôi mắt hau háu của gã Tùng. Một con bé như thế này đã là cực phẩm, vậy mà gã sắp được chén cả hai. Tim gã đã muốn nhảy ta khỏi lồng ngực, giữa hai chân độn lên một khối cồm cộm.
Hai cơ thể tuyệt mỹ mơn mởn tuổi mười tám khép nép đứng giữa phòng. Bé Nhi và bé Tình nhắm chặt hai mắt không dám nhìn cơ thể béo tròn ục ịch không mảnh vải của gã Tùng. Gã nhe răng cười hềnh hệch, lưỡi dài quét qua quét lại trên đôi môi khô khan nức nẻ. Gã quỳ xuống, nhẹ nhàng kéo tay che chắn trước ngực của hai con bé xuống. Bốn bầu vú căng tròn và bốn bông hoa nhỏ đỏ hồng hiện ra trước mắt làm gã nuốt nước miếng ừng ực. Gã vòng tay ôm ghì lấy hai cơ thể mềm mại mát rượi, vục mặt vào bốn khối thịt êm ái nhất trên đời. Miệng há ra luân phiên bú mút chùn chụt.