Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 26
Bé Nhi và bé Tình mặt đỏ bừng vặn vẹo nhưng không tránh được cái miệng đói khát của gã. Lưỡi gã cũng to tương xứng với thân hình, vừa nhám nhám, vừa trơn tuột như lươn liên tục liếm láp hai bầu vú thiếu nữ căng tròn của hai đứa. Một cảm giác nhột nhạt vừa kinh tởm vừa sương sướng kì lạ làm hai con bé thở dốc hổn hển. Gã Tùng luồn tay vào giữa hai cặp đùi, chậm chậm vuốt ngược lên. Trong tay gã là hai cái âm hộ non tơ mơn mởn đang rỉ nước trơn nhẫy đầm đìa. Gã vừa ngậm mút vú, vừa nhào nặn kích thích âm hộ làm hai con bé vặn vẹo phải bám víu lấy người gã mới đứng vững được.
– Quỳ xuống…
Bé Nhi Bé Tình không phản kháng, tùy theo ý gã sắp xếp, nằm bò ra sàn nhà. Hai bờ mông tròn trịa ưỡn cong lên song song với nhau. Gã Tùng cúi sát như muốn nhìn sâu vào trong hai cái động thiên đỏ hồng phơi bày trước mặt. Bất ngờ bóp lấy cặp mông bé Tình, lưỡi gã quét dài từ dưới lên trên.
– Uwmmm…
Con bé bật rên thành tiếng, liền bưng kín miệng. Bé Nhi nắm chặt tay bạn, ngay lập tức đến phiên nó cũng không ngăn được tiếng rên rỉ.
– Uwmmmm…
“Đừng… Đừng lên tiếng… Anh Thiên sẽ nghe thấy…”. Hai con bé siết chặt tay nhau. Kềm nén. Nhưng cái lưỡi đáng ghét của gã Tùng thật ghê gớm. Ngay cả Thùy Vy một lần cũng chết giấc với gã. Nó như một thứ gì không thuộc bộ phận con người, trơn lùi, luồn lách lại to lớn tương đương với một cái dương vật đàn ông. Âm hộ non tơ đỏ hồng của hai con bé nức nở tuôn trào, chảy ướt cả đùi. Hai khuôn mặt đờ đẫn áp sát vào nhau, hổn hển, rên rỉ.
– Sướng không ? Có sướng không ?
Gã Tùng say mê bú mút đến mặt cũng bóng nhẫy nước nhờn. Gã vừa nói, vừa đưa tay xuống sục sục cái dương vật nho nhỏ giữa hai chân. Gã cũng có nổi khổ của mình. Gã càng tự hào về cái lưỡi bao nhiêu, thì càng tự ti vào cái dương vật bé tẹo bên dưới bấy nhiêu. Gã thèm muốn được dày vò thân xác phụ nữ, muốn họ van lơn cầu xin dưới cái lưỡi lợi hại của gã… nhưng lại sợ họ trêu chọc về kích thước khiêm tốn của dương vật gã. Gã quỳ gối cao lên giữa hai cặp mông căng tròn của hai con bé. Dí sát dương vật mình vào hai mép âm hộ mọng nước của con Nhi.
Con bé siết chặt tay bé Tình. Nó biết điều gì sắp đến với nó. Một vật gì đó lạ lùng bắt đầu cọ cọ vào cửa mình nó. Con bé im thin thít, cánh mũi phập phồng chờ đợi. Nhưng không có một khối thịt to lớn nào đâm vào lấp kín âm hộ… như con bé nghĩ. Chỉ cọ cọ quẹt quẹt như thế… Và một hơi thở phì phò mỗi lúc càng gấp vang lên phía sau.
– Á… – Bé Nhi chợt la khẽ.
– Đau hả ? Ráng chịu chút…- Bé Tình lo lắng siết chặt tay bé Nhi, hỏi.
– Không… Hình như… Hình như… Gã… vừa ra trên người mình.
Hai con bé lồm cồm ngồi dậy, nhìn gã béo phì phò thở hổn hển trên sàn. Chợt nhìn xuống vật đỏ hỏn lủng lẳng giữa hai chân gã, hai con bé che miệng phì cười.
——-+++++——-
Liên tục hai ngày tiếp theo.
Một sự kiện làm cả thành phố sửng sốt. Cả ngành giáo dục như đeo khăn tang u ám bao trùm. Khắp nơi, từ trường học đến trạm xe buýt, từ công sở đến quán hủ tíu lề đường, người người đều bàn tán. Nhưng tất cả các đề tài đó đều hướng về một người, thầy Trung Nghĩa – Hiệu trưởng Hoa Mai.
– Dám gian lận đề thi toán quốc gia… Để lấy danh tiếng… Thiệt hết nói…
– Cũng là báo chí đặt vấn đề thôi… Làm gì có bằng chứng xác thật….
– Không thấy hai cái bài giải của hai đứa học sinh à ? Từ câu đặt vấn đề, đến cái xuống hàng cũng giống nhau…
– Chuyện đó cũng lạ gì… Cha ra đề, con nhìn một cái có làm sao ?
– Tôi thấy nghi vấn về thâm hụt quỹ xây dựng trường mới là chuyện lớn… Ba cái kia là lấy danh tiếng thôi, có là gì ?!
– Đúng là thời buổi này không thể nhìn mặt sáng sủa mà tin tưởng được…
—————–++++————–
Tại căn biệt thự trắng của Ngạo Thiên. Một bàn tiệc hoành tráng bày biện công phu đặt giữa vườn.
– Dzô…
– Dzô…
Tiếng cụng ly leng keng vui vẻ liên tục vang lên. Hôm nay là tiệc liên hoan chúc mừng chiến công đầu tiên vạch trần bộ mặt thật của Trung Nghĩa.
Thùy Vy cũng vui… Đối với nàng, con người bạc tình bạc nghĩa kia không còn gì để nàng lưu luyến. Bản thân nàng đã sẵn sàng xin nghỉ việc, thì mang tiếng bị trường đuổi việc cũng không khác gì. Nhưng Thùy Vy đã rất bực tức vì sự tráo trở lật lọng của Trung Nghĩa, người nàng từng xem là chồng. Hắn đuổi học cùng lúc cả năm đứa Ngạo Thiên, không chút đắn đo về lời hứa với nàng. Thùy Vy thậm chí đã bắt đầu hối hận vì ngày hôm đó đã nhận lỗi trước trường để bảo vệ bộ mặt giả dối của Trung Nghĩa.
– Gã đó nhỏ xíu bằng chừng này này… – Con Nhi đưa ngón tay út huơ huơ trước mặt thằng Trung.
– Xạo… Rõ ràng con Tình nói em sướng ngất ngây… – Thằng Tuân xen vào.
– Không có… Thật ra… Cũng có chút do… do hắn hôn… hôn chỗ đó… – Bé Nhi ấp úng đỏ mặt.- Cô Vy cũng biết mà…
– Con nhỏ này… Nói bậy… – Ngạo Thiên cốc đầu con bé. – Anh còn chưa tính chuyện dám cãi lời anh đâu.
Thùy Vy mặt đỏ bừng, mỉm cười xoa xoa đầu cho con bé. Thật ra, làm sao nàng không biết con bé nói về cảm giác gì… Nhưng kí ức đó đối với nàng chỉ có đau khổ và tủi nhục… Thùy Vy thà để trí nhớ mình có những lỗ trống rỗng vô nghĩa, còn hơn là trọn vẹn mà nhơ nhuốc… Giây phút này đây, Thùy Vy ước gì mình có thể vô tư không suy nghĩ như bé Nhi và Tình.
Nhìn những gương mặt phấn khích vui vẻ, Thùy Vy cũng thấy mình vui lây. Nhưng khi ánh mắt Thùy Vy nhìn về Ngạo Thiên, lại phát hiện hắn đang nhìn nàng. Ánh mắt hắn thật sâu, thật ấm áp như nắng ban mai làm tim nàng rung động. Thùy Vy hơi đỏ mặt quay đi. Nàng biết Trung Nghĩa và hai con bé Nhi Tình cũng có quan hệ xác thịt, nhưng tại sao không thấy hắn nhìn hai con bé bằng ánh mắt đó ? Hắn sẽ không… ? Không thể nào. Dù có chuyện gì xảy ra giữa hai người… Thùy Vy tự biết mình là gái một đời chồng, lớn hơn Ngạo Thiên những bốn tuổi, lại từng là cô giáo của hắn… Nàng thấy Huyền Như mới thật sự xứng đôi với Ngạo Thiên. Cô ấy xinh đẹp nổi tiếng, bạn thanh mai trúc mã với Ngạo Thiên, gia thế cao sang, lại một lòng yêu thương hắn hết mực… Nghĩ đến đó lòng Thùy Vy chợt đau nhói khó chịu. Nàng uống một ngụm rượu như cố nuốt sự đau đớn vào sâu trong lòng.
Bữa tiệc kéo dài với những chai rượu lăn lốc dưới chân. Hai con bé Nhi Tình đã nhào xuống hồ bơi không ngừng vẫy vẫy tay kêu gọi Tuân và Trung. Hai thằng con trai cũng khó chịu trong người, cùng ăn ý chạy ra, bỏ lại một mình Thùy Vy ngồi đối diện với Ngạo Thiên. Thùy Vy im lặng lắc lắc lư rượu để chất lỏng vàng óng bên trong xoay tròn tròn tạo thành một trũng xoáy nhỏ. Ngạo Thiên chợt bước sang ngồi bên cạnh nàng. Hắn nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay nàng, đưa lên uống cạn. Hắn nắm chặt tay nàng. Thùy Vy tim đập rộn ràn, không hiểu sao nàng thấy bất an mãnh liệt.
– Vy, Thiên biết mình rất đường đột khi nói ra chuyện này… – Giọng Ngạo Thiên trầm ấm – Nhưng Thiên đã suy nghĩ rất kỹ… Thiên biết mình đã y….
– Khoan đã… – Thùy Vy đặt tay lên miệng Ngạo Thiên, ngăn lại. – Dù Thiên đang muốn nói gì, cũng là quá sớm… Thiên không hiểu gì về Vy đâu…
– Thiên tin cảm giác của mình… – Hắn cầm lấy bàn tay nàng siết chặt. – Thiên tin Vy cũng có cảm xúc như vậy…
– Những cảm xúc đêm trước… chỉ đơn thuần là bản năng… Vy có cảm giác với Thiên, thì cũng có thể với người khác… Thiên hiểu ý Vy không ?
Nói ra những lời giả dối này cũng đủ làm mặt Thùy Vy nóng rang lên. Nàng chưa bao giờ cho phép mình dễ dãi buông thả với đàn ông. Ngoại trừ Trung Nghĩa, thì Ngạo Thiên là người đàn ông thứ hai trong đời Thùy Vy. Ngạo Thiên không nói gì nữa, chậm chậm buông bỏ tay nàng.