Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 21
Trung Nghĩa nghiến răng đặt Thùy Vy vào trong quan tài. Khuôn mặt nàng thiêm thiếp, im lặng, khóe miệng hơi mím lại còn nguyên cơn đau trước khi ngất. Trung Nghĩa thoáng chần chừ, rồi rút cái điện thoại của cô Dung trong túi, ném vào quan tài. Nắp hòm gỗ thật nặng. Nặng đến mức Trung Nghĩa phải toát hết mồ hôi mới đặt được lên trên quan tài. Hắn lại góc phòng nơi đặt máy cassette, bật lên lớn hết mức. Một giọng đọc kinh Phật ồ ề ngân vang cả nhà tang lễ. Hắn quay lại với một cái búa lớn được quấn quanh đầu bằng vải. Quanh quẩn trong gian sảnh tang lễ, một giọng đọc kinh siêu thoát dành cho cả hai người, át cả tiếng đóng đinh.
———–+++++———-
Sắc trời gần sáng, Ngạo Thiên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền không ngừng nhíu lại, trán rịn ướt mồ hôi. Một tiếng chuông thanh vắng như gần như xa vọng lại. Hắn ngồi bật dậy, lau mồ hôi lấm tấm trên trán. Chợt hắn phát hiện một cảm giác ấm nóng dưới chân mình. Mò mẫn trong chăn, Ngạo Thiên nhận ra cái điện thoại của mình nóng rang như bị gọi liên tục. Mở phím, Ngạo Thiên nhíu mày nhìn thấy gần mười chín cuộc gọi nhỡ đến từ một số điện thoại lạ.
Hắn nhíu mày, bấm nút gọi lại.
“Thiên… Thiên… Cứu Vy… Nơi này tối lắm… Không thở được… ”
Giọng Thùy Vy thều thào, lại sợ hãi đến cùng cực. Ngạo Thiên tỉnh táo hẳn, lao ra khỏi giường.
– Alo, Vy đang ở đâu ? – Hắn hét lên lo lắng.
“Vy…. Á… Trời ơi… Á… ”
– Alo, bình tĩnh… Nói Vy đang ở đâu ?
Ngạo Thiên chết sững nhìn chiếc điện thoại. Vy đã cúp máy. Tiếng la hét cuối cùng của Thùy Vy làm hắn lo lắng… Tiếng la hét lạc giọng đó chỉ có thể phát ra từ một người đang đối diện với sự sợ hãi cùng cực. Vy đang ở đâu ?! Ngạo Thiên vừa mặc quần áo vừa gọi lại số điện thoại đó… Nhưng liên tục không có ai nhấc máy.
– Hai thằng mày dậy đi với tao… Đến ngay nhà tang lễ thành phố. – Ngạo Thiên gọi cho Tuân.
Năm giờ sáng, một tiếng gầm rú phá tan sự im lặng của thành phố. Một chiếc moto BMW gầm lên như thú dữ lao vút trên đường. Trên xe, Ngạo Thiên nằm rạp xuống, mái tóc bồng bềnh lướt gió sát da đầu.
Xe lao thẳng qua cổng rào. Ngạo Thiên đứng sững trước quan cảnh vắng vẻ không một bóng người. Bàn thờ ông Trung Dũng, chiếc quan tài đã biến mất. Chỉ còn lại vài vòng hoa vỡ nát hoang tàn.
– Đại ca… Có chuyện gì ?! – Tuân Trung cũng vừa đến.
– Cô Vy… Cô Vy có chuyện gì đó nguy hiểm… Tao lại không gọi lại được….
Ngạo Thiên đi quanh quanh nhà tang lễ, ánh mắt quan sát, tay không ngừng bấm lại số số điện thoại đó. Nhưng Thùy Vy không nhấc máy… Một nỗi lo sợ không tên bao trùm lấy Ngạo Thiên. Thấy một người phụ nữ lao công đang quét dọn, Ngạo Thiên bước đến:
– Bà ơi… Đám tang ở đây động quan bao lâu rồi ?
– Mới đi được ba bốn mươi phút gì đó… – Bà ta nói, cũng không ngoảnh lại nhìn hắn.
– Sao lại vô ý thức như vậy chứ ?! Ném tùm lum mấy thứ này… Lại bắt tôi dọn…
Bà ta vừa càu nhàu vừa nhặt những túi giấy vuông vức lăn lóc dưới sàn. Ngạo Thiên bước lại, nhặt dùm bà ta, hỏi tiếp:
– Đây là túi gì ? – Hắn bóp bóp nghe âm thanh xạo xạo bên trong.
– Là túi trà để dằn thi thể trong quan tài… Vừa làm chặt, vừa thấm nước phân hủy… Thường dịch vụ mai táng đi đem vừa đủ, làm sao dư mà ném lung tung như vậy đâu… Thiệt tình.
Lời bà lão nói làm Ngạo Thiên rùng mình kinh sợ. Không phải vì những túi trà trong tay, mà sợ hãi vì một ý nghĩ kinh khủng vừa hiện ra trong đầu.
“Nơi này tối lắm… Không thở được…”
“Á…”
Những lời nói cuối cùng của Thùy Vy, tiếng la hét lạc giọng của nàng hiện lại rõ như in trong trí nhớ hắn. Ngạo Thiên mím môi đứng phắt dậy.
– Đi đâu vậy Đại ca ?! – Tuân Trung lao ra hỏi.
– Chúng ta cần thật nhiều người… Tập trung ngay lập tức ở nghĩa trang thành phố.
Ngạo Thiên vừa nói, vừa bấm máy điện thoại.
– Tôi cần mười cảnh sát… Có trang bị đầy đủ… Ngay bây giờ… nghĩa trang thành phố.
Ba chiếc xe mô tô phân khối lớn rít gào như xé gió lao về hướng đông thành phố. Ngạo Thiên mím chặt môi, vặn hết tay ga bỏ lại Tuân Trung bám theo sát phía sau. Ánh mắt hắn hừng hực một ngọn lửa ngút trời. Ánh mắt hắn toát lên một sự kiên định sắt đá… Sẵn sàng gạt bỏ tất cả… Sẵn sàng bất chấp tất cả.
Ba chiếc xe lao vút qua cổng rào trước ánh mắt ngơ ngác của mấy gã bảo vệ.
– Này… Dừng lại… Đám kia…
Nghĩa trang thành phố sáng sớm nay cũng không đông người. Ngạo Thiên dễ dàng tìm ra một đám đông nghìn nghịt vài trăm người đang đứng quây quanh một hố đất mới đào. Hắn gạt chống xe, quay lại nhìn Tuân và Trung:
– Hai đứa mày có thể không cần làm chuyện này với anh…
– Đại ca muốn đập thằng nào ?! Anh em chơi hết… – Tuân sừng cồ, bước xuống xe.
– Cái gì mà có thể hay không thể chứ ? – Trung bóp tay răn rắc.
– Vậy đi theo tao… – Ngạo Thiên xăm xăm bước đến trước.
– Ok, đi đâu ?
– Lật nắp hòm ông Trung Dũng…
Hai thằng đứng sững chết trân tại chỗ.
– Cái gì ?! Đại ca…
– Anh Thiên… Khoan đã….
Tuân Trung ú ớ, nhìn theo tấm lưng hùng hổ kiên quyết của Ngạo Thiên. Hai đứa nhìn nhau cười khổ, rút sau xe ra hai khúc cây, đi theo.
“Hạ huyệt….”
Chiếc quan tài dần dần được hạ xuống. Tất cả mọi người đều im lặng. Có vài tiếng khóc của đám phụ nữ vang lên não nề. Trung Nghĩa cúi thấp mặt, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn quét xung quanh. Chỉ còn một bước nhỏ thì tất cả bí mật của hắn sẽ chìm sâu dưới ba thước đất. Vĩnh viễn không có người phát hiện. Trong đầu Trung Nghĩa còn nghĩ đến một kế hoạch khác… Phải làm cho cô thư ký nhiều chuyện tham tiền kia câm miệng mãi mãi. Tim hắn chợt đập rộn lên, như sắp có điều gì đó đang xảy ra. Đột nhiên hắn nhìn thấy một thân hình khôi vĩ đang xăm xăm bước đến. Trung Nghĩa lạnh toát cả người.
– Ngăn hắn lại… Hắn muốn phá đám…. – Trung Nghĩa gào lên, chỉ tay vào Ngạo Thiên.
– Tôi có lý do của mình… Đừng ngăn tôi…
Trong hàng người ngơ ngác nhìn Ngạo Thiên còn có một cô gái xinh đẹp đội mũ vành rộng che khuất khuôn mặt. Huyền Như mới đi lưu diễn về tối khuya hôm qua. Sáng sớm nay liền đến dự lễ tiễn đưa ông Trung Dũng. Hơn ai hết cô biết Thùy Vy kính trọng cha chồng như người cha ruột đã mất của nàng. Nhưng từ sáng đến giờ Huyền Như không thấy được bóng dáng Thùy Vy. Còn bất ngờ hơn khi bắt gặp Ngạo Thiên xông vào đám tang gây rối.
Ngạo Thiên bị một đám đàn ông đông nghịt đếm không hết ngăn trước mặt.
– Tôi nghi ngờ trong quan tài ông Dũng còn có một người khác… Tôi cần xác minh… – Hắn gạt đám người ra, hai bên bắt đầu xô đẩy kịch liệt.
– Mày điên rồi… Cha tao đã yên nghỉ… Mày còn muốn lật nắp hòm của ông lên sao ?! – Trung Nghĩa gào thét làm cả đám người xung quanh cũng thấy bất bình.
– Mẹ… Tránh ra… – Tuân Trung xăm xăm cầm cây gạt đám người.
– Ngăn chúng lại… Một đám hỗn láo… – Trung Nghĩa từ phía sau đám người gào lên.
– Không… Dừng lại… Anh Thiên…
Huyền Như hét lên, muốn xông vào ngăn cản, nhưng bị bức rào dầy đặc đàn ông phía trước đẩy bật ra sau. Cả đám đàn ông hùng hổ lao vào túm chặt ba đứa. Ngạo Thiên, Tuân và Trung nghiến răng lao lên. Nhưng sức ba đứa Ngạo Thiên trước cả trăm người thật yếu ớt chật vật.