Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 18
Văn phòng Giáo sư Tiến sĩ Vũ Hoàng Định là một tòa nhà biệt lập trong khu vực Bộ quốc phòng. Một chiếc BMW xanh dương bóng lộn lướt qua cổng bảo vệ, không ngừng lại kiểm tra, thậm chí tốc độ cũng không giảm. Trong xe, Thùy Vy mỉm cười nhìn Ngạo Thiên điềm nhiên cầm vững vô lăng. Hắn đã khôi phục thân phận, không còn đội lốt mộc học sinh cấp 3 nữa. Dù số tuổi 19 của Ngạo Thiên là thật, nhưng hắn đã tốt nghiệp chương trình đào tạo đại học từ xa của Nga từ vài năm trước. Chương trình dành riêng cho các thần đồng trên thế giới được Liên Hiệp quốc bảo trợ. Hôm nay, Ngạo Thiên đưa Thùy Vy đến đây lần thứ hai để nhận kết quả theo dõi điện tâm đồ của nàng.
– Xin chào…
– Vâng, chào Giáo sư…
Giáo sư Định là một người đàn ông tóc hoa râm, dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt rất tinh anh. Ông nhanh nhẹn bước vào phòng, chào Ngạo Thiên và Thùy Vy, vừa nhanh chóng mở các thiết bị máy tính. Thùy Vy nhìn quanh. Đây là một căn phòng làm việc nghiên cứu hơn là một phòng khám bệnh. Cả tường và nội thất đều sơn một màu trắng toát, máy điều hòa chạy hết tốc lực làm Thùy Vy thấy hơi thấp thỏm bất an.
– Đây…. Cho tôi xem nào… – Giáo sư Định bước đến, nhẹ nhàng gỡ hai tấm cảm ứng hai bên màng tang Thùy Vy xuống.
“Ngày hai… Đối tượng Phan Ngọc Thùy Vy, 23 tuổi…”
Ông Định vừa thao tác lắp cảm ứng vào thiết bị đọc, vừa tự ghi âm giọng nói của mình. “Đối tượng sao ? Không phải bệnh nhân ?” Thùy Vy nhíu mày nhìn sang Ngạo Thiên. Hắn như đọc được suy nghĩ của Thùy Vy, siết chặt bờ vai nàng thì thầm nhỏ:
– Vy có vào bệnh viện đâu ? Mà đòi làm bệnh nhân chứ ? Giáo sư Định là Tiến sĩ Thần Kinh học hàng đầu Châu Á… Yên tâm đi.
“Kết quả theo dõi điện tâm đồ cho thấy… Đối tượng có sinh hoạt tình dục lúc 10 giờ 47 phút ngày 23 tháng 10 năm 2016”
Ông Định nhướng nhướng sống mũi nâng cái kính, ánh mắt không rời màn hình điện máy, giòn đều đều nói vào máy ghi âm. Lời ông nói làm Thùy Vy ngượng đỏ mặt, không dám nhìn sang Ngạo Thiên đang cười tủm tỉm.
“Thời gian quan hệ tình dục kéo dài 28 phút 26 giây… Thời gian tương đương kết thúc là 11 giờ 15 phút 26 giây… Đối tượng bắt đầu trạng thái ngủ lúc 11 giờ 37 phút 35 giây. Dư âm cảm xúc tình dục kéo dài 117 phút 42 giây… Kết thúc lúc…”
– Wah… Dư âm dài dữ… – Ngạo Thiên nói nhỏ vào tai Thùy Vy, nàng đỏ mặt nhéo hắn một cái rõ đau.
Giáo sư Định tắt máy ghi âm, tháo cặp mắt kính đặt xuống bàn. Nhìn hai người nói:
– Tối qua theo tôi thấy cô Vy đã ngủ rất ngon ?!
– Vâng… Tôi không mơ thấy gì. – Thùy Vy gật đầu.
– Xin lỗi… Cậu Thiên và Cô Vy… Hai người đêm nào cũng quan hệ tình dục ? – Ông hỏi tiếp.
– Không… Không phải vậy… – Thùy Vy mặt nóng rang, nói lí nhí.
– Vậy… Đêm mà hai người không quan hệ, khi ngủ cô có gặp lại giấc mơ đó không ?!
– Có…
Ngạo Thiên trả lời thay Thùy Vy, hắn luôn thức rất khuya quan sát Thùy Vy ngủ. Hắn còn nhớ rõ biểu hiện sợ hãi kinh khủng trên khuôn mặt, mồ hôi rịn ướt toàn thân khi nàng ngủ.
– Cô Vy… nhìn vóc người của cô, tôi nghĩ cô thường xuyên tập luyện thể dục ? – Ông hỏi tiếp.
– Vâng, tôi tập erobic tuần bốn buổi. – Thùy Vy nói.
– Vậy sau lần bị hại… Sau khi tập về cô có dễ ngủ không ?
– Không… Tôi vẫn mơ về chuyện đó.
Ông Định trầm ngâm nhìn Thùy Vy, suy tính.
– Tôi phải nói thế này… – Ông Định nói giọng âm trầm. – Chuyện kinh khủng cô Vy đã trải qua không mấy người trong chúng ta có thể chịu đựng. Dù sau chuyện như thế mà lâm vào trạng thái điên loạn, tôi cũng cho rằng rất bình thường. Cô Vy trái lại rất mạnh mẽ, thần kinh rất vững… dù tối mơ thấy nhiều thứ không hay… nhưng đã là hậu quả nhẹ nhàng nhất.
– Dĩ nhiên, bài toán của chúng ta là giải quyết nỗi ám ảnh ăn sâu vào tiềm thức của cô Vy. Ám ảnh là một loại bệnh thần kinh tuy dễ mà rất khó giải quyết triệt để. Vì mỗi người đều khác nhau, không có một bài thuốc nào áp dụng chung cho tất cả. Có những người vì một sự kiện nào đó bị ám ảnh đeo bám cả đời… Không có cách giải quyết… Cũng có người không cần bất cứ phương pháp trị liệu nào liền tự khôi phục… – Ông ngưng một chút, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thùy Vy và Ngạo Thiên.
– Đừng quá lo lắng… Tôi muốn cô Vy kiểm tra thêm một lần nữa để chứng thực suy nghĩ của mình…
– Kiểm tra thế nào ? Ở đây sao ? – Thùy Vy thấp thỏm.
Ông Định đứng lên, bước lại bàn bấm điện thoại. Ông nói gì đó, rồi quay lại:
– Cô tin tưởng cậu Thiên chứ ?
– Vâng. – Thùy Vy gật đầu không chút do dự.
– Vậy lần kiểm tra này… có thể làm cho cô hơi khó chịu… nhưng người có quyền yêu cầu dừng lại là cậu Thiên. Cô chấp nhận chứ ?! – Ông hỏi.
– Vâng… – Thùy Vy nhìn sang Ngạo Thiên, ánh mắt nàng hơi lo lắng.
– Không sao đâu… – Ngạo Thiên siết chặt tay Thùy Vy như truyền sức mạnh cho nàng.
Một cô trợ lý mặc blouse trắng bước vào, nhẹ nhàng mời Thùy Vy. Nhìn lại Ngạo Thiên, nàng mím môi đi theo cô ta. Cuộc kiểm tra mới được sắp xếp tại một gian phòng lớn, toàn bộ một màu trắng từ sàn đến trần nhà. Thùy Vy được mời cởi hết quần áo khoát lên người một chiếc áo choàng chuyên dụng phủ kín phía trước cột gút phía sau. Cô trợ lý mời nàng đứng dựa lưng vào một thiết bị như một cây thánh giá dựng đứng. Cô ta lẳng lặng dùng các dây da cài nút ở bốn phía khóa hai cổ tay Thùy Vy giang rộng, hai cổ chân của nàng cũng chung số phận. Cô trợ lý lại dùng một cây kim đâm vào mạch máu khủy tay Thùy Vy, nối trực tiếp với thiết bị phía sau. Cô ta lại dán lên màng tang nàng hai miếng cảm ứng như đêm qua. Cô đi ra ngoài, đóng chặt cửa.
Thùy Vy thấy tim mình đập rộn ràng. Nàng bị khóa cứng trên một thiết bị khó hiểu. Phía trước là một khung kính thật lớn gần chiếm trọn gian phòng phủ kín rèm.
“Đèn vụt tắt”
– Ahh… Đừng tắt đèn… Đừng mà…
Thùy Vy nhắm chặt hai mắt. Một cảm giác lạnh lẽo làm cơ thể nàng run lên. Nàng ngửi được một mùi hăn hắc nồng nồng thoang thoảng trong không khí. Bầu không khí như đặc quánh lại, ngột ngạt thiếu oxy. Thùy Vy há hốc miệng cố hít thở… Đầu óc nàng vẫn tỉnh táo và biết mình đang ở đâu… Tự bảo mình đây chỉ là một cuộc kiểm tra… nhưng cảm giác sợ hãi cứ dâng lên làm nàng muốn ngất đi.
Trong gian phòng bên cạnh, Ngạo Thiên ngồi bên cạnh Giáo sư Định. Trên màn hình một camera hồng ngoại chiếu rõ thân hình Thùy Vy từ phía sau. Một màn hình khác chiếu rõ đồ thị tâm đồ với một vạch đỏ nhảy lên liên tục.
– Cậu có thể xem như đây là hình tượng hóa cơn ác mộng của cô Vy…. Sức chịu đựng sự sợ hãi của một người bình thường dao động từ khoảng này đến khoảng này… – Giáo sư Định chỉ tay lên màn hình, diễn giải cho Ngạo Thiên.
– Qua ngưỡng đó sẽ ngất đi… Hoặc có thể điên loạn… Nhưng cơn sợ hãi trong tâm trí Thùy Vy hiện giờ đã ở đây… – Ngón tay ông gióng ngang qua đồ thị. – Vượt xa mức trung bình…
– Nói một cách khác… tâm trí cô ấy vững đến mức đạt điều kiện để làm một gián điệp của Bộ quốc phòng… – Giáo sư nói nửa đùa nửa thật, nhưng thấy vẻ mặt đăm chiêu lo lắng của Ngạo Thiên, ông nói tiếp.