Những Kẻ Cắm Sừng (NTR + Cuckold) - Phần 17
“Đèn bật sáng”
Thùy Vy trán rịn ướt mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm. Đột nhiên một âm thanh rì rì vang lên phía trước. Bức rèm che kín khung cửa kính chậm chậm được kéo lên. Trước ánh mắt ngạc nhiên sững sờ của Thùy Vy… quan cảnh phía sau khung kính là một gian sảnh cực lớn. Vô số người đi qua đi lại… Một số người bắt đầu phát hiện ra trạng thái kì lạ của Thùy Vy, bắt đầu dừng lại nhìn vào trong phòng.
– Làm cái gì vậy ?
Thùy Vy la khẽ, muốn cựa quậy cũng không được. Nàng thấy mình như một con thú bị nhốt trong chuồng cho người tham quan nhìn ngắm. Đột nhiên một vật gì đó từ bên dưới níu lấy tấm áo choàng trên nàng nàng, chậm chậm kéo xuống.
– Không… Trời ơi… Đừng làm vậy…
Thùy Vy hét lên, nhưng không ngăn được tấm áo phía trước chậm chậm rơi xuống. Cơ thể tuyệt đẹp của nàng không có gì che đậy lõa lồ trước đám người ngoài kia. Làn da trắng muốt mịn màn, cặp vú no tròn hoàn hảo, cả vùng mu hồng hào phơn phớt lông tơ cũng hoàn toàn phơi bày trước đám đàn ông lố nhố bên ngoài. Đám đông tụ lại càng nhiều, chỉ trỏ, la hét. Âm thanh rõ ràng như nói sát bên tai nàng. Thùy Vy mặt đỏ bừng nhắm chặt hai mắt, hai chân khép chặt hết mức che kín vùng âm hộ thầm kín bên trong.
– Thiên… Bảo họ dừng lại đi… Trời ơi…
Như đáp lại lời của Thùy Vy. Thiết bị như cây thánh giá chữ thập đứng đột nhiên lại chuyển động. Cả cơ thể trần truồng của Thùy Vy ngửa ra sau… Phía dưới thiết bị chậm chậm tách ra…
– Không… Đừng… Thiên… Thiên ơi…
Thùy Vy vùng vẫy trong tuyệt vọng. Hai chân nàng chậm chậm mở rộng ra, ngữa lên hướng về cửa kính. Tim nàng đập nhanh như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Chưa bao giờ Thùy Vy thấy mình xấu hổ đến như thế. Bao gồm cả lần thoát y trước Tuân và Trung bước xuống hồ bơi… Nàng cũng không cảm thấy xấu hổ đến mức này. Hai mép môi đỏ mọng, nơi thầm kín nhất của nàng lại đang phơi bày trước vô số đàn ông lạ mặt. Nàng còn nghe được cả âm thanh hít hà thèm thuồng của họ. Những ánh mắt hau háu đó như biến thành những bàn tay vô hình liên tục mơn trớn vuốt ve cơ thể nàng. Một bàn tay vô hình khác vuốt dọc cặp đùi thon dài của nàng, mân mê vùng âm hộ ẩm ướt của nàng. Thùy Vy thấy cơ thể mình căng cứng một cảm giác nhột nhạt ray rứt… Sự xấu hổ lên tới đỉnh điểm lại chuyển thành một sự khao khát mãnh liệt. Âm hộ nàng nóng rang ẩm ướt như chờ đợi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra.
– Xin lỗi vì không báo trước với cậu…
Trong phòng bên cạnh, Giáo sư Định nhìn vẻ mặt khó coi của Ngạo Thiên giải thích.
– Nhưng mọi việc không phải như cậu thấy…
Ông chỉ vào màn hình camera đen trắng. Thùy Vy trần truồng nằm im thiêm thiếp. Ngoài cửa kính có lố nhố đàn ông thèm thuồng nhìn vào giữa hai chân mở rộng của nàng.
– Khung kính kia là một màn hình giả lập 3D cực lớn… – Giáo sư Định mỉm cười. – Nói cách khác là… những gì cậu và cô Vy đang thấy… chẳng qua là một đoạn video dàn dựng sẵn.
Thấy nét mặt Ngạo Thiên hòa hoãn lại, Giáo sư Định vỗ vai hắn, cười cười:
– Có gan bằng trời tôi cũng không dám lấy cơ thể người yêu cậu ra đùa giỡn như vậy đâu… Cậu Thiên yên tâm.
– Ha ha… Ông cũng thật là… Nghĩ ra mấy thứ máy móc quái quỉ như thế ?! – Ngạo Thiên bật cười.
– Ha ha… Cậu Thiên lại hiểu lầm rồi… Căn phòng đó có rất nhiều công dụng… Tôi có thể kiểm tra rất nhiều loại sợ hãi của con người… Từ sợ bản năng như: sợ độ cao, sợ ma, sợ rắn rết sâu bọ… đến những loại như cô Vy vừa trải qua. – Ông che miệng nói nhỏ. – Cậu nghĩ thằng già này bệnh hoạn hay sao làm ra cái máy chỉ để ép con gái người ta “show hàng” ?
– Ha ha… Không dám không dám… Vậy cuộc kiểm tra này để chứng minh điều gì ?! – Ngạo Thiên cười.
– Đây… Cậu xem đồ hình bên này… – Giáo sư Định chỉ tay sang màn hình máy tính bên cạnh.
– Đây là chỉ số Testosterone trong cơ thể cô Vy… Hóc môn này đối với nam giới được sinh ra từ tinh hoàn… Còn nữ giới được tiết ra từ buồng trứng… Một người phụ nữ bình thường chỉ có khoảng 10% Testosterone so với đàn ông… Trong máu cô Vy ở trạng thái bình thường cũng như vậy. Nhưng bây giờ… cậu xem…
Ngạo Thiên nhíu chặt hàng lông mày nhìn chỉ số tăng vọt theo ngón tay Giáo sư Định.
– Đã tăng gần gấp ba bình thường… Nhìn sang điện tâm đồ của cô Vy lúc này… – Ông chỉ sang đồ thị bên cạnh. – Đường xanh mới đã gần bằng với đường xanh đêm qua khi hai người quan hệ tình dục… Mà đây là… chưa hề có va chạm thể xác.
– Tuy còn một khoảng mới đạt đến mức ngang bằng của nỗi sợ hãi trong tâm trí cô Vy… Nhưng điều này cho chúng ta một định hướng rõ ràng…
Giáo sư Định nhìn lên màn hình. Cô trợ lý đang khoát áo choàng lên người Thùy Vy, giúp nàng bước xuống. Ông tắt màn hình.
– Có phải đêm nào cũng phải làm chuyện đó thì Vy sẽ không sao ? – Ngạo Thiên hỏi.
– Đó là giải pháp tạm thời… Nhưng không trị dứt được… Ánh ảnh tiềm thức không thể xóa đi thành một tờ giấy trắng được… Chỉ có thể lấy một nỗi ám ảnh khác mạnh mẽ hơn che lấp.
– Nói cách khác… ám ảnh sợ hãi của cô Vy có thể vượt qua bằng một thứ khác mạnh mẽ hơn… như sự phấn khích tột đỉnh của nhục dục…
– Cậu phải vượt qua sự ích kỷ của bản thân mình để giúp cô ấy… Phải đẩy cô ấy đi xa hơn… Khám phá không gian tâm hồn cô ấy về tình dục… – Ông Định ngừng một chút.
Ngạo Thiên nhíu mày nín lặng.
– Dĩ nhiên đó là gợi ý của tôi qua đánh giá những thông tin hiện có… Trên thế giới vẫn có vài giải pháp khác đã tiến hành thành công… Như hội họa, âm nhạc… Nếu cô ấy có năng khiếu và đam mê.
– Đam mê hội họa… Âm nhạc ?! – Ngạo Thiên lẩm bẩm.
– Ý tôi… không nói về đam mê bình thường, mà là đỉnh cao của nhân loại… Hay có thể gọi là phi nhân loại như… Picasso, Beethoven… – Giáo sư Định nhấn mạnh. – Điều này dĩ nhiên cực kỳ khó với hầu hết tất cả mọi người…
Như nghĩ ra điều gì cần ghi chú lại, Giáo sư Định rút máy thu âm:
“Con người sinh ra mỗi người một khả năng khác nhau… Duy chỉ có bản năng tình dục là khả năng tồn tại cơ sở nhất. Dùng nguồn gốc sự tồn tại của con người để trị liệu nỗi ánh ảm bám chặt trong tiềm thức có thể là bước đột phá mới…”
Trên đường về, Ngạo Thiên kể cho Thùy Vy nghe về cái màn hình giả lập 3D, làm nàng nhẹ nhõm yên tâm. Nhưng hắn không kể về kết quả chẩn đoán của Giáo sư Định, cũng không nhắc gì về lời khuyên của ông.
– Vy… Phía bên kia có triển lãm tranh của Họa sĩ Thuận Minh… Mình qua đó xem nhé…. – Ngạo Thiên bất ngờ gợi ý.
– Thiên thích hội họa sao ?! Ừ qua xem cũng được !
Thùy Vy khép chặt hai chân. Thật ra lúc này nàng chỉ muốn ngay lập tức về nhà, lăn ra giường ôm ghì lấy Ngạo Thiên.
– Vy không thích sao ?!
– Hi hi… Vy vẽ xấu lắm… Nên không thích ai vẽ đẹp hơn mình. – Thùy Vy che miệng cười.
– Vậy thì thôi…
Chiếc xe tiếp tục chạy, chen vào dòng người đông nghình nghịch phía trước.
– Tối nay mình đi Phòng trà nghe nhạc nhé… Nghe nói Elvis Phương mới về nước. – Ngạo Thiên lại gợi ý.
– Ừ… Cũng được…
Thùy Vy nhìn ra cửa kính ô tô, trả lời không chú ý lắm. Tay nàng đặt trên hai đầu gối khép chặt lại, cố ngăn dòng nước ấm áp vẫn tiếp tục thấm ướt quần lót.