Những Đêm Ngà Ngọc - Chương 45
Lưỡi và môi Xuyên nhẫn nhẫn, rồi nút mạnh gần muốn đứt lìa hột le. Ba ngón tay chàng nghệ thuật, làm lỗ lồn bà te tua. Có là một con ớ cũng không chịu nổi, đừng nói là bà. Bà la muốn bể căn phòng. Bà nghiến răng xé rách toát tấm khăn trắng trải giường. Bà đấm vô mông đít Xuyên, cấn cặc Xuyên, bú trứng dái Xuyên, để bày tỏ sự sung sướng hoan lạc cùng tột đang dâng trào trong đầu bà. Hôm nay là một buổi sáng hoàng đạo đối với bà, mà bà chưa từng bao giờ có dịp hưởng qua. Tiếng la của bà vượt cửa kiềng, vượt luôn lớp gỗ gụ của cánh cửa chính, bay ra ngoài, làm cho con nhỏ người làm đang loay hoay lau cái sập gụ ngoài phòng khách cũng nghe.
Mới đầu nó tưởng là bà ngoại bị hiếp dâm. Nhưng khi nghe bà bầng lòng nhận Xuyên làm chồng, và xin trời đất chứng dám cho lời hứa của bà nhường lại gia tài của cải kết sù cho Xuyên, nó mới bò vào gần nơi phòng bà, ghé mắt qua lỗ khóa.
Mười tám tuổi lại là người nhà quê, chưa hề biết tình yêu là gì, con Thủy hoa mắt, chới với, cồn cào. Thủy nghe trong thân thể cuồn cuộn một nỗi thèm tình dục sôi sục. Khi thấy Xuyên cho ba ngón tay vào ngoáy lồn bà chủ. Thủy cũng bất chước đưa bàn tay vô quần. Nàng làm như một hành động bắt chước. Lúc đầu thì một ngón, từ từ thì đến hai ngón. Nàng cũng đâm thắng vô cửa mình…
Nhận ra đó là giọng nói của Thu, Xuyên hơi thất sắc. Chàng im lặng. Hai tay vẫn còn ôm cứng bà ngoại, Xuyên nói nhỏ:
– Thu, người yêu của anh. Cháu ngoại của em đó!
Chàng tưởng đâu bà ngoại sẽ phải sợ, ai ngờ bà càng ôm cứng lấy Xuyên:
– Em cấm anh không được ra mơ cửa. Thu mới chỉ là người yêu chưa phải là vợ của anh kia mà. Nhưng sao nó vào đây mà người nhà không biết kìa? Lạ quá, mấy đứa đâu hết rồi? Con Thủy, thừng Lộc lài xế đi đâu hết cả rồi…
Tiếng gõ cửa lại dồn dập hơn lên và giọng Thu trở nên thổn thức:
– Anh có nghe em nói gì không hả anh Xuyên? Mở cửa cho em vào gặp anh?
Bà ngoại bảo Xuyên vào tủ quần áo đứng trốn. Rồi bà mặc vội áo quần bước ra mở cửa cho Thu. Nước mắt ràn rua, Thu đứng nhìn bà ngoại đầu tóc dù đã bời nhưng vẫn rối bời xổ tung. Trên chiếc giường mền gối ngổn ngang, lộn xộn. Thu bước hẳn vào bean trong phòng. Lòng nàng đau như cất. Nàng nhớ lại những đêm, những chiều ái ân với Xuyên tại phòng ngủ Hạnh Phước. Nàng nhớ lại những lởi thề non hẹn biển của chàng khi xưa… .
Thu đi Nha Trang hôm kia. Nàng mua thật nhiều vải vóc đắt tiền để tự tay may áo quần cho Xuyên. Khi về đến nhà thì Thu thấy Khoa và chị Năm trần truồng nầm ngủ trên giường mẹ nàng . Còn Thạch Loan thì ngủ với Ngọ. Điều tra kỹ, Thu được Ngọ cho biết ước vọng của chàng Xuyên. Thu chạy ngay đến nhà ngoại.
Đã hơn nửa tiếng, Thu ngồi ngoài kia, cũng ghé mắt vào lỗ khóa, xem cảnh Xuyên đụ bà ngoại tàn khốc. Thu định cứ giữ im lặng dể bà ngoại nàng được hưởng một chút khoái lạc tình dục. Nhưng khi thấy cảnh hai người đụ ngồi, thì Thu dần không nổi cơn ghen, và nàng gõ cửa. Thu đứng đó cẩm lấy áo quần của Xuyên mà lòng chết lặng. Nàng nói một mình:
– Em biết anh đang nấp đâu đó trong phòng này. Một là vì ngượng nên anh không dám gặp em. Hai là anh đã quên trọn tình em. Anh đã ngủ với em, rồi anh còn lang chạ luôn với cả Thạch Loan, với má em. Và bây giờ anh ngủ luôn với ngoại của em. Anh là con dã thú…
Bà ngoại vẫn bình tĩnh nét mặt. Bà đứng vuốt các nếp nhăn trên tà áo. Mặt bà có vẻ hơi giận Thu khi nàng đã phá đám bữa đụ ngàn vàng của bà với Xuyên. Bà nói thắng thừng không chút ngượng ngùng với cô cháu gái:
– Nếu ngoại là con, ngoại không đứng đây nữa làm chi cho mệt. Vì một khi đã biết rõ người tình của mình là loại đàn ông lang chạ, thì còn gì để mình phải lưu luyến, đau khổ đến phải rơi nước mất? Với lại, lang chạ là bản tính của đàn ông. Còn đàn bà thì mình cũng có quyền từ chối. Mình không bầng lòng thì đố ai lang chạ được? Má con, em con, rồi con, rồi bay giờ là ngoại. Cả bốn chúng mình đã ngủ cùng một nhân tình. Như vậy đáu phải lỗi tại Xuyên lang chạ? Cái nguyền do sâu kín là do những người đàn bà đến tự nguyện dâng hiến cho Xuyên. Ai có thể lấc đầu khi đàn bà tự dáng hiến?
Thu quay phất lại, nhìn thẳng bà ngoại:
– Nhưng anh Xuyên là chồng tương lai của con, ngoại biết không?
– Chồng tương lai mà có thể ngủ với con trước khi thực sự thành chồng? Đàn bà dễ dàng như vậy bảo sao đàn ông không khinh thường? May mà con chưa có bầu. Chớ nếu có, Xuyên lặng lẽ bỏ đi, lúc đó ai hận ai? Để ngoại bảo Xuyên ra gặp con.
Rồi cất giọng hơi lớn hướng về nơi chiếc tủ áo quần ở góc phòng:
– Anh nên ra cho Thu gặp, đừng trốn nữa.
Cánh cửa tủ từ từ được mở ra. Xuyên đầu tóc rối bời, thẩn thờ từ trong tủ bước ra. Con cặc của chàng còn láng lẩy bởi nước lồn của bà ngoại. Anh bước đi như khúc cây biết di động. Mặt chàng như trơ cứng ra vì ngượng.
Nhìn người yêu hèn hạ đến như con súc vật, như một tên ớ đực, Thu cảm thấy lợm giọng. Nàng muốn mửa, muốn nôn ra mọi đều khinh tởm con người đẹp trai to con, hào hoa phong nhã mà ngày nào nàng cũng đưa vào phòng ngủ Hạnh Phước. Nàng đã bú nhuyễn nhừ con cặc dài, to đó của Xuyên. Nàng cũng đã đưa lưỡi vào cả hậu môn của Xuyên, vì lầm nghe những lời trầm ngọt của người đàn ông lưu manh. Cả một tương lai mộng mị đang sụp đổ tan tành trước mặt Thu. Xuyên im lặng, trơ mặt ra đó, bởi chàng đang dựa vào bề thế hậu thuẫn của bà ngoại. Thu có bỏ chàng, thì chàng cũng đành thôi. Chàng sẵn sàng trân người ra đó để đón nhận mọi đay nghiến cay nghiệt của người yêu.
Mà quái lạ ! Càng hận Xuyên bao nhiêu, khi nhìn thấy toàn thân trần truồng, nhất là khúc gân dài hấp dẫn của chàng, thu lại càng yêu chàng tràn ngập. Thu không muốn mất thân hình cao to lực lưỡng cùng tài nghệ làm tình tuyệt vời của Xuyên. Hai mắl Thu tự động dán sát vào con cặc của Xuyên. Gương mặt nàng gợn lên một nỗi niềm nửa thù hận nửa si mê. Bất chợt Thu cổi tung áo dài ra, nịt vú, quần ngoài, quần xì líp, được Thu cổi vứt vội vã trên tấm thảm hoa. Giọng Thu trở nên ráo hoảnh:
– Anh đã tán tận lương tâm ngủ luôn với cả bốn người đàn bà trong gia đình này, thì em cũng chẳng còn phải gìn giữ tấm thân ngà ngọc này nữa làm gì. Anh hãy ngước nhìn nó lần cuối trước khi nó vĩnh viễn thuộc vào tay người khác.
Xuyên trân trối nhìn thân hình lõa lồ của Thu. Chàng im lặng ngắm. So với ba người đàn bà kia trong gia đình, thì phải công nhận Thu là người có tấm thân tuyệt vời nhất. Cao ráo. Hai đùi nàng dài trắng nuột. Chiếc eo thon, bụng nhỏ, nhường cho cặp vú hách dịch nhô lên cao. Chòm lông lồn đen rậm Một mái tóc dài phủ ngang lưng. Hai bàn chân nàng đẹp thần sầu đã từng được Xuyên ngậm từng ngón vào miệng mà bú. Xuyên nuốt nước miếng. Hình như cái phản ứng nào của Xuyên lúc bấy giờ cũng quá chậm, vì cung cách quyết định của Thu lộ hắn ra, vừa khiêu khích vừa dã man. Trong một thoáng chốc, Xuyên nuốt nước miếng, vô tình tiếc rẻ.
Thu mỉm cười khinh bỉ:
– À em thấy anh vừa nuốt nước miếng ! Anh bắt cá bốn tay chứ không phải hai. Già không bỏ, nhỏ không tha. Anh giả vờ yêu tôi để dựa vào thanh thế gia đình tôi mà trốn lính, để đi du học. Tôi đã hứa sẽ cho anh thỏa nguyện. Nhưng anh đã không đứng ở đó. Anh đã được voi đòi tiên. Anh có biết tại sao sáng nay tôi biết anh mò qua đây để ăn nằm với ngoại của tôi không? Anh đã biết tôi phải hứa những gì để người ta phun ra không? Hãy mở mắt cho to ra mà nhìn. Tôi muốn anh cũng phải biết đau khổ dù anh là loại đàn ông lang chạ thấp hèn.
Nói xong, Thu lại cửa phòng, mở ra và dắt Ngọ vào. Cả bà ngoại lẫn Xuyên đều tròn xoe bốn mắt, miệng hai người há hốc ra, trong khi Thu tự tay cổi quẩn áo cho Ngọ. Ngọ cũng lực lưỡng cao ráo như Xuyên, nhưng con cặc của Ngọ khi cương lên cái đầu của nó hơi cong cong. Hai tay Thu nựng con cặc của Ngọ. Khúc gân của Ngọ vùng lên nhưmột dũng tướng. Thu đứng đối diện với Ngọ khẳng định:
– Ngọ . Từ phút này Ngọ là người tình của chị. Em đã đụ Thạch Loan như thế nào thì bây giờ hãy làm y như thếcho chị. Ngọ đừng ngại, đừng sợ. Xuyên đã là của bà ngoại chị rồi. Ngọ bú lồn chị trước đi!
Nói xong, Thu nằm bật ngửa trên giường của bà ngoại. Hai chân nàng thòng dài xuống đất. Háng phành rộng ra. Hai bàn tay ngọc ngà banh hai mép lồn rộng thêm cho Ngọ hành sự. Ngọ quỳ xuống. Chàng ta hôn mê mẫn trái chân thon dài của Thu. Ngọ hôn luôn hai bàn chân trong khi Thu âm ư hát bài Biệt Ly của Doãn Mẫn. Tiếng hát của nàng nghe buồn thê thiết. Lúc đó Xuyên gục mặt, nhìn bâng quơ ở góc phòng. Lòng chàng bắt đầu cơn đau nhức nhối. Cái hối hận của tên cướp sau khi đã hạ dao chặt đầu khổ chủ, thấy máu khổ chủ tươm ra, quằn quại dấy chết.
Con người khác con vật ở chỗ đó. Dù gì thì Xuyên vẫn còn nhân tính. Xuyên như say chiến thắng mà bước tới, quên rằng tim của chàng cũng chứa máu.đỏ . Và có lúc Xuyên tự hào: ngoài chàng ra Thu sẽ chẳng thế nào tìm được một người tình thứ hai. Mắt chàng đăm đăm nhìn nơi góc phòng, chỗ cây đèn Tây đang tỏa ngọn, nhưng chàng thấy hết cảnh Ngọ đang ngậm từng ngón chân của Thu mà nút. Trời ơi ! Bàn chân nữ hoàng (chàng vẫn thường gọi Thu như thế) đang được một thằng nhà quê gánh nước tưới vườn ôm hôn. Một hình ảnh trêu ngươi, trái cựa. Điều này dã làm côn tim của chàng như vo ra từng mảnh.
Lòng Xuyên buồn như cây thông đứng gió . Chàng như chết nửa thân người. Thấy thế, bà ngoại lại cổi hết quần áo, đến quỳ xuống, bợ cặc Xuyên lên ngoạm bú ngon lành như để an ủi người tình. Nhưng mắt Xuyên vẫn không rời thân hình lõa thể đầy hấp dẫn của Thu. Tai chàng vẫn nghe Thu hát. Cặc chàng có cương lên đôi chút, nhưng không cương cứng như lúc nãy. Bà ngoại hiểu: cá ươn lúc chợ chiều ? Có mười bà ngoại lúc đó cũng không sao dời mất Xuyên khỏi thân hình của người tình cũ đang nằm kia!
Ngọ liếm dần lên. Nhưng dễ sợ nhất là lúc Ngọ lắy gói thuốc từ túi quần bốc lên một tí cho vào mồm. Muốn gì thì Thu cũng sẽ bị banh xác pháo với trận đụ bạo tàn ngày hôm nay. Chính Xuyên cũng đã nhờ thuốc đó mà sáng nay bà ngoại đã năn nỉ chàng ngừng đụ mấy lần. Bà đã hết lời khen ngợi Xuyên như một vị thần linh thiêng nhất thếkỷ. Tổng cộng bà đã ra năm lần, mà Xuyên vẫn bình yên như bàn thạch, vẫn trơ trơ như gốc cổ thụ.