Những Đêm Ngà Ngọc - Chương 23
Chị vẫn thường khen với Thu là Xuyên đẹp trai quá ! Thu mà có người chồng như thế, sẽ đẻ con ra rất đẹp v v..
Sáng hôm nay là cơ hội ngàn vàng, thuận tiện nhất cho chị thực hiện cái ý đồ dâm loạn đó! Dùng chìa khóa của người quản gia, chị mở nhẹ nhẹ cánh cửa phòng bà Linh, rồi bước vội vào bên trong, khóa kỹ lại.
Tim chị đập ầm ầm. Chị hồi hộp bởi vì đang thực hiện một hành động trộm tình. Biết cậu Xuyên có bầng lòng hay không? Rồi nếu không bằng lòng, Xuyên có la toáng lên cho mọi người biết hay không? Nhưng liền sau đó chị vội trấn an: chắc là không đâu. Vì Xuyên cũng thuộc loại người háo dâm. Đã là vị hôn phu với Thu, mà chàng đã đến đây ăn nầm với Thạch Loan, rồi cả với bà Linh nữa. Loại đàn ông như thế này chắc không đến nổi từ chối, nếu chị sẵn sàng dâng hiến xác thịt!
Mò lại gần giường, chị ngồi thụp xuống, xem cho rõ. Quả Xuyên đẹp trai thật. Đùi chàng dài, bộ ngực nở nang, cặp lông mày dày rậm. Sóng mũi cao. Đầu tóc rất là tài tử. Và, con cặc chàng đã xìu rồi mà vẫn còn dài thậm thượt.
Chị thọc tay vô quần sờ lồn để tưởng tượng không biết bao nhiêu điều. Có khi nào sáng nay, Trời thương cho chị được hân hạnh bú con cặc dễ thương đó của chàng…. Cũng được, không cần đụ.
Chị đứng lên, hai mắt vẫn nhìn đăm đăm con cặc. Rồi chị tiến tới bàn phấn, cố tình làm một tiếng động mạnh.
Xuyên giật mình, mở mất nhìn quanh. Không thấy bà già vợ mà chỉ thấy chị Năm đang lom khom đang cầm chổi lông gà quét quét nơi cái gương. Chị làm bộ không biết Xuyên đã thức. Chị đứng nghiêng lại thọc tay vô quẩn sờ lồn với gương mặt dâm đãng. Xuyên gọi:
– Chị Năm.
Chị giả vờ giật mình, rút tay ra, cúi đầu chào Xuyên:
– Dạ. Cậu Xuyên mới thức. Bà đi Nha Trang rồi, có biểu tôi lo cơm trưa thật ngon cho cậu dậy để dùng. .. Cậu ngủ tiếp đi. Tôi quét dọn tiếp. Xin lỗi, hồi nãy vô tình làm cậu thức…
Xuyên cố tình hỏi một câu làm thân và cũng để tấn công:
– Hồi nãy, tôi… Tôi thấy chị làm gì vậy?
– Thưa cậu, tôi… Tôi có làm gì đâu ạ. Chị giả vờ bối rối trả lời.
Xuyên khoái ở điểm, chị Năm thấy chàng ở truồng mà không thẹn thùng, e lệ. Cặc Xuyên bỗng dưng xứng lên trông thật ngổ ngáo. Xuyên tiếp giọng lẳng lơ hơn:
-Rõ ràng… Tôi thấy chị thọc tay vô quần, đứng trước kiếng.
– Ủa, tôi có thọc tay vô quần sao? Cậu tha lỗi cho…
– Đâu có gì mà tha lỗi. Chị nói tôi nghe đi. Tại sao chị lại thọc tay vô quần? Để làm gì, và gương mặt chị trông thật dâm…
– Dạ, cậu nói gì tôi không… Hiểu. Gương mặt tôi dâm. Dạ, dâm là sao, thưa cậu?
Vừa nói, chị vừa thoáng thấy khúc gân dài của Xuyên đã chổng ngược lên, giật giật. Chị biết là Xuyên cố tình khêu gợi. Chớ nếu ý tứ và đàng hoàng, Xuyên đã kéo chăn che lại. Đằng này…
– Dâm mà chị không biết à? Chị đã có hai đời chồng và một đứa con, mà cũng không biết dâm là gì sao?
– Dạ, tôi nhà quê, chỉ biết đàn ông mới dâm, chớ đàn bà ai lại…
– Đàn bà dâm gấp ngàn lần đàn ông đó chị Năm.
– Cái đó chắc là đàn bà thành phố. Chớ ở nhà quê thì chồng mình nó bắt cởi truồng ra cho nó gần gũi mình mới dám. Chưa ai dám tự động đòi chồng ba cái việc ăn nằm, chăn gối đâu cậu. Làm vậy gia đình chồng họ cười cho thúi đầu.
Xuyên biết chị Năm nói cho có chuyện mà nói, chứ thỉnh thoảng chị cứ liếc liếc vào hạ bộ của chàng một cách thèm thuồng. Xuyên hỏi:
– Hỏi thiệt chị nhen. Mỗi tháng vợ chồng chị gần nhau mấy lần?
Chị làm bộ cười nguội rồi bẽn lẽn trả lời:
– Dạ… Cái đó… Cũng tùy. Tuần nào ổng không đi với ông chủ thì… mà kỳ quá hà. Nói nghe mắc cỡ thấy bà. Nói chuyện khác đi cậu…
– Nói thiệt tôi nghe coi người nhà quê có dâm không.
– Dạ.. Nếu ông nhà tôi rảnh với khỏe, thì đêm nào tụi tôi cũng “mần ăn”. Có khi hai ba giờ sáng cũng còn lục đục…
– Trời, hai ba giờ sáng mà cũng còn lục đục. Vậy là cũng dữ đó chứ!
– Dạ, dữ là ổng dữ. ổng uống ba cái rượu sâm rượu bổ gì đó, làm hoài không có ra. Tôi thì… kỳ quá hà . Dạ, tôi thì ra hai ba lần, mệt quá, cứ nầm banh ra đó cho chả cày, chả bừa, chả bú, chả liếm, làm gì đó thì làm.
– Chồng con mà, mình đâu có tàn nhẫn đuổi chả xuống cho được. Có khi vậy, tới gà gáy canh ba rồi mà cũng chưa xong đó cậu Xuyên. Mệt vậy đó, mà đêm nào chả hổng làm, mình cũng thèm, cũng nhớ.
Xuyên khoái quá. Khi không được nghe chị nhà quê xưng tội bằng giọng mộc mạc quê mùa, Xuyên khoái lỗ tai quá :
– Rồi, rủi ổng phải bận đi với ông chủ hơi lâu như kỳ này, ở nhà chị có thèm, có đòi không?
– Hổng dám đâu. Thèm thì chịu chết, chớ dám đòi ai. Cậu nói xàm xàm nghe mắc cỡ quá hà. Đó, như hồi nãy, thú thiệt với cậu, tại vô tình nhìn thấy cậu nằm ngủ cởi truồng…
– Đàn bà như tôi, cậu biết mà … Gái một con, chồng lại đi xa cả mấy tuần. Thấy cậu vậy trong lòng cũng… Cũng.. Thôi, tôi hổng dám nói đâu.
– Cũng sao? Chị nói thiệt tôi nghe đi chị Năm.
Xuyên hỏi tới.
Vừa trả lời, vừa dán chặt đôi mắt nơi khúc gân cương cứng của Xuyên:
– Dạ , thấy vậy trong lòng cũng ham. Ham thì ham chớ đâu dám nói ra. Nên tôi đã thọc tay vô lưng quần, sờ bậy cửa mình mấy cái cho đỡ thèm, chớ đâu biết làm sao bây giờ. Cậu là rể nhà giàu. Tôi là con nấu bếp. Đâu dám đèo bòng…
Câu nói chót, chị hạ giọng. Chị làm một dáng điệu duyên dáng kiểu nhà quê. Xuyên dậy lòng tham dục:
– Nói chuyện với tôi mà sao chị đứng xa quá vậy?
Lại gần đây đi. Bà chủ đi xa rồi, còn ai trong nhà đâu mà chị sợ?
– Dạ… em sợ đứng gần, bị cậu quở mắng… Hồi nãy lúc cậu còn ngủ, em có quỳ móp chỗ cạnh giường, trố mắt xem dương vật của cậu cả một đỗi lâu. Xem cho đỡ thèm. Cậu đẹp trai quá hà…
– Cái gì cũng đẹp. Tới cái của quý của cậu cũng đặc biệt. ước gì ông nhà tôi có được của quý cỡ đó, ban đêm tôi đâu thèm ngủ làm chi.
– Hổng thèm ngủ. Vậy chớ chị thức để làm việc chi vậy?
– Dạ, thì để… kỳ quá hà. Cậu hỏi toàn chuyện khó nói không hà. Dạ, thức để hun nó, bú nó, bú đã, trèo lên mình lái thuyền…
Chị nói tôi nghe ham quá đi thôi. Chị đứng gần lại đây đi.
– Cậu cho phép hả? Cậu cho phép em mới dám…
– Ừ mau đi. Ngồi lên giường cũng được, mình nói chuyện cho thân mật.
Chị Năm rề lại, rón rén, đặt đít ngồi lên giường. Con cặc của Xuyên càng cương cứng hơn, chị không dám nhìn. Xuyên hỏi:
– Sao hồi nãy lúc còn đứng đấng xa, chị cứ liếc hoài khúc gân của tôi. Mà bây giờ tới gần, chị lại… làm lơ?
– Dạ, nói cho đúng là em không dám nhìn. Liếc sơ sơ vậy mà bây giờ cửa mình như có ai xối vô chén hồ vậy. ướt nhẹp khó chịu lắm cậu ơi ! Tội nghiệp em quá mà cậu.