NHỮNG CUỘC TÌNH MỘT ĐÊM - Chương 24
CHAP KẾT THÚC (VERSION 2) ( part 1)
Đêm dài mưa xuân lại rơi, tiếng thở dài mang theo hơi ấm phả vào ngực tôi. Đêm tĩnh lặng nằm nghe nhịp tim khẽ đập rộn ràng trong lồng ngực… Vì tương lai, vì một mái ấm thật sự nên từ bao giờ tôi nằm cạnh cô mà trong lòng tôi chẳng có lấy một chút dục vọng thấp hèn… Không phải vì không có ham muốn, ngược lại ham muốn càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng nhiều… Nhưng đó là bản lĩnh của thằng đàn ông, tôi kìm nén lại để không ảnh hưởng đến sinh linh bé nhỏ đang nằm gọn trong bụng cô…
Cái ngày mà tôi biết được sẽ không thể cùng cô quan hệ tình dục cho đến khi cái thai đã ổn định, mà cũng có thể đến khi cô sinh con, kiêng cữ thêm ba tháng nữa… Thế đấy trọn vẹn một năm tới sẽ ăn chay…
Tôi vui một thì cô vui mười, mặc dù kết quả có thể sẽ rất tồi tệ… Nhưng ai quan tâm chứ, khi nào còn có thể vui được thì hẵng cứ vui… Còn khi nào chuyện không mong muốn xảy ra thì vẫn cứ vui dù cho nỗi buồn cũng sẽ không ít…
Tôi thao thức, người phụ nữ tôi yêu cũng thao thức, tôi chẳng thể ngủ nổi vì cái lý do quen thuộc của một thằng đàn ông “bình thường” đó là tình dục… Không ham muốn sao được khi một thân hình nóng bỏng nằm gọn trong vòng tay mình, khi mà cặp mông nõn nà ấy tì sát vào cậu bé đang cương cứng….
Cô trở mình xoay người lại nằm nghiêng hai mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau trong ánh đèn vàng mờ ảo… Gập người rồi đặt nụ hôn lên vầng trán nhỏ… Vầng trán nồng nặc mùi dầu gió…
Cánh tay để cô gối đầu co lên, kết hợp với tay còn lại kéo sát cô vào trong lòng mình…
– Vợ ngủ ngon…__Hôn thật nhẹ lên tóc, kéo tấm chăn lên cao qua bờ vai yếu đuối đang khẽ co lại của cô…
– Chồng khó ngủ sao? Để em giúp chồng…__ Cô khẽ lần mò tay xoa nhẹ cậu bé to cứng bên ngoài lớp quần sịp…
– Không. Dừng lại đi em… Làm thế không công bằng cho em… Anh không thể ích kỷ được…._ tôi khẽ nhích người gạt tay cô ra khỏ cu mình… mặc dù có chút tiếc nuối…
Nhưng đời là thế! Cô chẳng bận tâm lời tôi nói, dùng môi mình tấn công môi tôi, với sức hút ma mị như thế nên tôi chẳng thể nào dứt ra cho nổi… Cơ thể tôi dần chìm vào trong khoái lạc vô cực…
Cô khẽ kéo nhẹ cái quần sịp xuống một chút, con cu hùng dũng vươn ra khỏi lớp vải kìm hãm bí bách, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng bàn tay mềm mại… Cô co người lè lưỡi chạm vào cổ tôi, chuyển dần xuống lồng ngực và núm ti nhỏ… Tôi thả lỏng tận hưởng, con cu đã cứng càng thêm cứng, trong lòng đã hứng lại thêm hứng…
Bàn tay cô nắm thân cu sóc liên tục, những ngón tay mân mê cái đầu khấc bóng nhẫy vì chất dịch nhờn được tiết ra từ cái lỗ…
Và khi đôi môi căng mọng mềm mại chạm vào cu, tôi rùng mình vội lấy tay giữ đầu cô lại, nắc thật nhẹ mấy cái rồi thả đầu cô ra để cô tiếp tục công việc của mình…
Cả tôi và cô đề nằm nghiên nhưng đối diện với nhau, cu tôi tiếp xúc với mặt cô, còn từ phần cổ cô trở xuống tiếp xúc với chân tôi, tạm gọi là tư thế số “2”. Khá giống với tư thế, con trai đứng còn con gái quỳ xuống mút cu, khác cái là chúng tôi nằm nghiên xuống giường…
Tay cô giữ chặt hông tôi làm điểm tì để bắt đầu tăng nhịp độ mút, gọi là tăng nhanh hơn nhưng thực chất tốc độ cũng chỉ trung bình, vì làm mạnh quá sẽ có thể ảnh hưởng đến cái thai mới cấy trong bụng cô…
Nhưng chẳng bao giờ dễ dàng mà khiến tôi có thể xuất tinh trong khoảng 10 phút chỉ với sự bú mút… Tôi ghì đầu cô lại và bắt đầu nhấp, nhưng rồi cũng chẳng dám làm mạnh hơn vì sợ cô khó chịu, đã có đôi lần tôi vô ý nhấp cu vào tận cổ họng khiến cô ho sặc sụa… Lần này cũng thế, cô nhanh chóng có biểu hiện khó thở nên tôi rút hẳn con cu to dài nhơ nhớp nước bọt ra khỏi miệng cô… Tiếc thật đấy nhưng dù có làm thế thêm 10 phút nữa cũng chẳng ra nổi…
Đang khá thất vọng và cái hứng đang có dấu hiệu tụt giảm, tôi ngó xuống cặp đùi và cặp mông to tròn cong veo, một ý tưởng hay ho hiện lên trong đầu, tôi đã có cách…
– Vợ nằm dịch lên đi…
-?__ cô nhìn tôi chưa hiểu tôi sẽ làm gì…
Tôi di chuyển về nằm ngay phía sau lưng cô, xoa bóp cặp mông to tròn, vuốt dọc theo cái đùi mịn màng săn chắc, quay đầu cô lại chiếm lấy đôi môi khát khao…
Tôi chỉnh cu nằm ngay giữa khe mông, khẽ nhích nhẹ nhưng vô tình khiến cô hiểu lầm là tôi sẽ nhấp vào lỗ đít… Cô vội lấy tay nắm lấy thân cu không cho nó di chuyển nữa…
– Chồng ơi chỗ đó vợ sợ đau, nhẹ thôi chồng…
– Chồng biết mà, chồng không cho vào đó đâu. Vợ khép chặt hai đùi vào đi…
– Vâng… ưm… úi.. chồng ơi…__ cô rên lên khi đầu khấc tôi đẩy trúng phải cái hột le đỏ hỏn.
Tôi không nhấp vào lỗ lồn hay lỗ đít mà chỉ đơn giản là nhấp vào giữa khe đùi cô, hai đùi kẹp chặt vào nhau vô tình tạo ra độ bót khá bất ngờ, kèm theo đó là sự bôi trơn bởi dâm thủy tiết ra từ lồn cô. Chẳng dám va chạm mạnh vào mông cô vì sợ ảnh hưởng đến cái thai nhỏ…
Tốc độ được tăng nhanh đáng kể so với khi nhấp vào miệng cô, tôi sướng và cô cũng sướng lại chẳng ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng…
– Ưm,, ưm,… chồng… ơi… lạ…quá… Ơ ơ ơ… Á ..không chồng ơi….
Tôi vội vàng dừng lại vì vô tình đầu cu chui tọt vào lồn cô, chỉ phần đầu thôi…
– Chồng xin lỗi…
Con cu dài nên chui hẳn ra ngay bên dưới cái mu múp rụp… Bên dưới cô bé bị kích thích liên tục bởi con cu, ở giữa cặp vú tròn liên tục bị tôi xoa bóp gẩy đầu ti, trên cùng tai cô bị tôi mút liếm… Cô nhanh chóng đạt khoái cảm, gồng nhẹ người rồi thở ra nặng nề vì cô đang cố gắng kìm chế để cơ thể không giật giật…
– Chồng..ơi…vợ… ưm…vợ..hạnh..phúc…quá… ưm…
Tôi cũng muốn ra nhanh nên cố gắng tập trung sức lực và tư tưởng vào từng có nhấp… Cô chéo hai chân vào với nhau, cảm giác khít lại tăng lên thêm một chút, tôi nhấp thật mạnh những cái cuối cùng nhưng tuyệt nhiên không va vào mông cô…
– Anh ra mất… aaaaaaaaaaa… á..
Tôi vột rút cu ra rồi bắn cả đống tinh trùng trắng đục lên mông, đùi và lưng cô, tinh trùng nhịn bao lâu nay tích tụ lại và bất ngời được giải phóng… Tinh trùng trên người cô chảy xuống cả tấm đệm…
Sự bức bách được giải thoát, tâm hồn tôi và trong lòng tôi bỗng trở nên nhẹ nhõm lạ thường. Vì ít ra từ nay về sau cho đến khi cả tôi và cô có thể sinh hoạt tình dục bình thường, thì kiểu chơi này cũng được…
Cu tôi cương cứng trở lại chỉ sau vài phút xuất tinh, thế nhưng vẫn đành phải dừng lại vì bác sĩ đã dặn không được cho cô lên đỉnh quá 2 lần trong 14 ngày và quan trọng là không được quan hệ…
– Cảm ơn em! Em có bị đau chỗ nào không?
– Ngược lại đấy anh… Cảm ơn chồng yêu…
– Chồng bế vợ đi tắm…
Tôi bế cô vào phòng tắm rồi trở ra phòng ngủ lột tấm ga trải đệm vứt vào chậu to trong nhà tắm, lấy tấm khác thay vào…
Cô đang đứng dưới vòi sen để những tia nước dội lên cơ thể mình, tôi tiến lại cầm con cu cương cứng đẩy ngay vào giữa khe mông và háng. Con cu trơn tuột lòi hẳn đầu khấc ra phía dưới cái mu bự không lông của cô… Cô khá bất ngờ nhưng nhanh chóng nhập cuộc bằng những nụ hôn, bằng cách tự mân mê đầu ti và tự xoa bóp vú mình…
Nước và sữa tắm càng làm con cu tăng thêm độ trơn trượt,… Vì không muốn cô lên đỉnh lần nữa sợ hư thai, nên tôi cố tập trung mọi thứ vào từng cú nhấp…
Tôi xoay cô lại đối mặt nhau, rồi chỉnh đúng giữa khe đùi nhấp vào… Tôi phải dạng chân rộng ra cho người thấp xuống bằng cô để nhấp tiện hơn, hôn cũng dễ hơn… Hai bàn tay cô đặt lên bụng tôi để khi tôi nhấp vào sẽ không bị va phải bụng cô…
Tôi tăng tốc và nhanh chóng xuất tinh chỉ sau khoảng 15 phút cố gắng… Đẩy cái cuối cùng để cu kẹp giữa hai đùi và bên trên là hai mép lồn căng mọng…
– Vợ ơi.. anh… á…. aaaaa..
Những tia tinh trùng thi nhau bắn lên tường gạch trắng phía sau lưng cô…
– Biết có cách này chồng đã không khổ sở mấy ngày hôm nay… Cảm ơn em… __kéo cô lại hôn ngấu nghiến, tiếng môi, tiếng lưỡi và tiếng nước chảy quyện vào nhau trong căn phòng tắm ấm áp…
Cô đã xin nghỉ một thời gian để cái thai ổn định lại sẽ đi dạy tiếp, bây giờ việc trong nhà tôi cũng không để cô động chân động tay vào, nhỡ may có gì xảy ra sẽ khiến cả hai ân hận…
———————————————————————–
Chiều hôm ấy Hà Nội mưa như trút, những con đường ngập trong nước như ngăn bước trái tim tìm về với trái tim, ngăn không cho hơi ấm tìm về sưởi ấm cơ thể đang lạnh giá… Bất giác một giọt nước lăn dài trên má tôi, trong lòng như chợt buồn một chút. Tôi chẳng để ý đó là nước mắt của mình hay là giọt mưa rơi xuống.
Cảm giác bất an hối thúc tôi chạy thật nhanh về với cô, mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa vì sự lo lắng đã chiếm toàn bộ tâm trí tôi…
Cánh cửa mở toang tôi chạy vào trong nhà, phòng khách vắng tanh không một bóng người. Sự im lặng đáng sợ bao trùm lên không gian nhỏ bé khiến nó như càng thêm chật trội bức bách…
Quay người sang một chút, gian bếp vẫn đang sáng đèn điện. Tôi tiến lại mang theo sự sợ hãi trong từng bước chân nặng nề… Những giọt máu đỏ tạo thành đốm thưa thớt từ cửa nhà vệ sinh vào trong gian bếp… Mặt tôi tái mép, trái tim như thắt lại, tay run lẩy bẩy cố bám víu vào mọi thứ xung quanh để lết những bước chân vào trong…
Tôi gục hẳn xuống nền gạch lạnh lẽo vì trước mắt tôi là một vũng máu nhỏ đang còn tươi nguyên… Cảm giác bất an lên đến tột độ, tôi như thằng mất trí vội vàng lao vào phòng vệ sinh với ý nghĩ tồi tệ rằng cô đang nằm đau đớn một mình trong đó… Hoặc tồi tệ hơn cô sẽ bị băng huyết và … Tôi không dám nghĩ thêm nữa, chưa khi nào tôi sợ hãi một điều gì đó đến mức này…
Cánh cửa mở toang, những vệt máu hòa với nước loang lổ trên nền gạch trắng, nhưng chẳng thấy người vợ tôi yêu đâu cả…
Chỉ còn duy nhất một nơi, tôi lần nữa vội vàng chạy ra ngoài phòng khách, tiến về phía cửa phòng ngủ… Bàn tay run run vặn chốt cửa, tôi đã hình dung ra trong đầu những thứ tồi tệ nhất có thể xảy ra… Nước mắt tuân trào mọi thứ mờ đi, cánh cửa hé mở đủ để tôi nhìn vào trong… Một cơ thể yếu ớt đang nằm thoi thóp trên chiếc giường trắng, mái tóc dài buông xõa rối bời, một vùng màu đỏ nằm ngay giữa trung tâm đệm… Mọi thứ càng lúc càng nhòa đi bởi nước mắt…
Quá đau đớn tôi ôm lấy lồng mình gục xuống, trái tim thắt lại, những tiếng khóc không thành tiếng… Cơ thể yếu ớt lết từng chút một tiến về phía cô đang nằm, chỉ vài bước chân thôi mà như xa xôi quá…
Hai tay bám vào thành giường để cố gượng dậy, vội gạt đi nước mắt nhưng lại chẳng dám mở mắt ra để nhìn…
– Anh ơi em xin lỗi… Em xin lỗi… Huhuhu..a…hhuhu…Em xin lỗi…__ Cô cố gượng dậy ôm lấy tôi, bàn tay đặt lên bụng mình đau đớn gào thét… Chiếc váy cô đang mặc, chiếc ga giường trắng thấm đẫm màu đỏ của máu tươi…
Tôi hốt hoảng nhưng kịp trấn tĩnh lại để không làm tâm trạng của cô tồi tệ hơn. Tôi hiểu chứ, có nỗi đau nào lớn hơn nỗi đau của một người mẹ mất con, ấy vậy mà đây là lần thứ 2 cô phải đau đớn nhìn đứa con chưa chưa thành hình hài đã ra đi vĩnh viễn…
– Không sao đâu. Có anh đây rồi… Sẽ ổn thôi… Ôm chặt anh đi. Đừng ngủ em nhé, đừng ngủ… Cố lên em… Cố lên nhanh thôi….__ Tôi vừa bế cô lên vừa chạy ra ngoài thang máy, nhưng mẹ kiếp cái thang máy khốn nạn đéo chịu mở dù cho tôi có bấm cả trăm lần…
Chẳng còn thời gian nữa, khi mà máu từ trong cô vẫn chảy ra không ngừng. Tôi xuống theo cầu thang bộ, bao nhiêu mệt mỏi chẳng là gì hết, với tôi quan trọng nhất vẫn là tính mạng người phụ nữ tôi yêu đang bế trên tay…
– Anh… Ôm em đi… Anh à… Em mệt, cho em ngủ chút được không?__ Giọng cô yếu dần, đôi mắt từ từ khép lại…
– Đừng mà em.. Đừng ngủ, mở mắt ra đi… Đừng mở ra đi, anh cấm em ngủ lúc này…
– Cảm ơn anh… Em…
– Em không được nói nữa, giữ sức đi… Cố lên em sắp đến rồi….__ chiếc xe lao nhanh trên đường vắng khi Hà Nội đã về đêm. Cô ngồi ghế bên cạnh cố mở mắt nhìn tôi, đầu từ từ nghiêng về phía tôi rồi tựa hẳn vào vai tôi…
– Em xin lỗi… Em không giữ được con cho anh… Em xin lỗi…
– Anh không cần gì hết chỉ cần em thôi… Đừng xa anh, em hứa rồi mà…. Đến rồi cố lên em….__ Chạy xe thẳng vào trong cổng viện, các bác sĩ và y tá đẩy theo cáng chạy ra ngoài đón vì tôi đã gọi điện trước khi đang đi trên đường, may ra vẫn còn chút tỉnh táo…
– Bệnh nhân bị băng huyết mất máu quá nhiều, nhanh đưa vào phòng cấp cứu, chuẩn bị lượng máu cần thiết…Nhanh….__ giọng nữ bác sĩ vang lên cuối hành lang rồi khuất hẳn sau cánh cửa phòng cấp cứu…
Đang chết đứng chết ngồi thì bác sĩ mở cửa chạy ra…
– Kho máu dự trữ bệnh viện có không đủ, vợ anh nhóm máu O, gia đình có ai trùng nhóm máu thì gọi nhanh đi…
– Tôi bác sĩ, tôi nhóm O…
– Vậy nhanh lên không là không kịp nữa… Khỏi làm sét nghiệm… Mau đi mặc áo tuyệt trùng rồi vào phòng cấp cứu ngay… (Lúc đó hoảng quá không nghe rõ cũng chẳng nhớ rõ bác sĩ nói gì, viết đại ra đây vậy thôi)
Tôi nằm ngay giường bên cạnh giường cô, bác sĩ đang tiến hành cầm máu cho cô và đang phẫu thuật gì đó… Hình như tôi nghe loáng thoáng là cắt bỏ tử cung hay gì đó…
Tim tôi quặn thắt, vậy là mọi sự cố gắng đã chấm hết. Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay…
” Đừng đi em ơi,, đừng đi…. Không…..”__ tôi tỉnh dậy hốt hoảng vì vừa gặp một cơn ác mộng khủng khiếp… Chợt nhớ ra cô, quay sang bên cạnh nhưng chẳng có cái giường nào cả vì tôi đang ở trong phòng khác… Đứng dậy định chạy đi tìm cô nhưng không thể vì cơn choáng váng ập đến đánh gục tôi nằm xuống sàn nhà. Đúng lúc này thì một cô y tá mở cửa bước vào…
– Vợ tôi sao rồi hả chị? Vợ tôi đâu????
– Anh bình tĩnh… Vợ anh hiện đã ổn định, đang nằm trong phòng hậu phẫu… Anh cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, khi chuyển về phòng hồi sức anh có thể gặp…
– Không được, lúc này là lúc vợ tôi cần tôi nhất, xin cho tôi sang với cô ấy đi…
– Mong anh thông cảm, đấy là quy định. Hơn nữa bệnh nhân tránh xúc động mạnh về tâm lý…
Tôi ngậm ngùi đành thôi vậy. Ngồi bần thần ra một lúc rồi mới nhớ ra phải gọi cho bố mẹ cô biết, dù họ đã từ cô nhưng dù sao họ vẫn là người mang nặng đẻ đau ra cô…
– Alo..
– Alo. Con chào bố mẹ…
– Cậu là ai? Cậu nhầm số rồi…
– Không. Con không nhầm. Q vợ con, cũng là con gái bố mẹ đang nằm ở bệnh viện XXX.
– Chúng tôi không quan tâm…
– Cô ấy bị xảy thai lần nữa. Con xin bố mẹ hãy tha thứ cho cô ấy…__ Tôi nghẹn giọng chẳng nói thêm được gì nữa…
– Cậu nói sao? Xảy thai? Tôi nhớ là nó không thể sinh con cơ mà?
Cuối cùng cũng chỉ là tiếng tút tút vô nghĩa lạnh lùng vang lên… Người duy nhất có thể giúp tôi lúc này chỉ còn có đám bạn thân… Lấy máy gọi cho thằng T rồi bảo nó gọi thêm hai thằng S và Đ.
Nhưng gọi 3 thằng mà lại đến 4 người vì ngoài 3 thằng kia còn có một người quen cũ là Thủy… Nàng đến đây làm gì chứ? Nàng giờ nhìn khác quá, không còn mặc những bộ váy sexy nữa mà mặc lên mình bộ đồ công sở thời thượng vì giờ nàng đã đi làm rồi và giữ một chức vụ khá lớn trong Công ty nhà nàng… Nhưng nét quyến rũ thì càng tăng thêm, bộ đồ công sở làm nàng già dặn hơn một chút, mặn mà hơn một chút…
– Mày sao rồi N?__Thằng T luôn là thằng hỏi han trước khi tôi bị gì…
– Tao ổn… Còn vợ tao…
– Cô làm sao???__ Thằng S nhìn tôi lo lắng…
– Vợ tao không sao, ổn rồi. Đang nằm phòng hậu phẫu… Mày giúp tao đến địa chỉ này đón 2 người trong ảnh này đến đây bằng được cho tao… Tao trông cậy vào mày cả đấy…
– Được rồi, tao làm được, hai thằng kia đi với tao. Để chị Thủy ở đây được rồi…
– Chúng mày đừng lỗ mãng với họ, bố mẹ vợ tao đấy…
– Rồi mày yên tâm…
Chúng nó đi khuất Thủy mới quay sang tôi lên tiếng… Vẫn thấy chút ngượng ngùng trong mắt nàng vì có lẽ nàng vẫn còn quan tâm đến tôi, tôi nhận ra điều đó từ ánh mắt nàng dành cho tôi. Nhưng tôi thì đã không còn nghĩ gì về Thủy nữa rồi, giờ người tôi yêu chỉ có cô thôi. Hình như nàng cũng nhận ra điều đó, có lẽ nàng cũng buồn vì nơi khóe mắt nàng ướt đẫm nước mắt…
– Anh…. N ổn chưa? Mọi chuyện là thế nào vậy?
– Xin lỗi chị. Tôi hơi mệt, tôi cần ngủ một lúc…__ Tôi nhắm mắt lại dù chẳng buồn ngủ chút nào…
Tôi cố chờ nàng sẽ bước ra khỏi phòng vì tôi đã tỏ thái độ rõ ràng không quan tâm gì đến nàng nữa. Nhưng nàng vẫn ở đó, lấy khăn lau tay với mặt, cổ cho tôi…
Dù nàng đã từng ra đi không một lời từ biệt nhưng tôi chẳng bo giờ hận nàng hay trách móc gì cả, đơn giản là vì tôi không có tư cách ấy, đúng hơn là tôi chẳng là gì với nàng…
Một nụ hôn nhẹ đặt lên môi tôi, tôi chỉ giả vờ ngủ nên biết rõ nụ hôn ấy là của ai. Rồi một giọt nước ấm rơi vào môi tôi khi môi ấy rời môi tôi được một chút…
– Chị khóc sao? Việc gì phải vậy. Tôi không đáng để chị làm thế đâu…
– Không phải N thì chẳng còn có ai hết…
– Thôi chị làm ơn dừng lại đi. Chị ra ngoài hộ tôi… Ra đi…
– Thủy… Chỉ…
– Ra đi.. tâm trạng tôi không được tốt chị làm ơn…
Nàng ôm nước mắt lẳng lặng bước ra ngoài. Tôi biết như vậy là quá tàn nhẫn với Thủy nhưng không làm như vậy sẽ không chấm dứt được hy vọng nhỏ nhoi trong suy nghĩ của nàng.
——————————————————————
Cầm bàn tay yếu ớt của cô, bàn tay xanh xao gầy gò, tiếng thở chậm đều ngực cô nhô lên rồi hạ xuống… Cơn buồn ngủ kéo đến khi trời đêm đã về khuya, tôi ôm tay cô gục xuống bên cạnh giường cô nằm…
Bàn tay mềm mại vuốt ve khuân mặt khiến tôi thức giấc… Vội vàng ngồi thẳng lên, cô nhìn tôi buồn bã… Nước mắt thứ tôi sợ nhất lại lăn dài trên má cô…
– Em tỉnh rồi… Em tỉnh rồi… Anh lo quá, không sao nữa rồi… Em sẽ nhanh khỏe lại thôi.
– Anh yêu, cảm ơn anh…
Đúng lúc đó cánh cửa phòng mở ra, bố mẹ cô chạy vào vẻ mặt vui mừng…
– Con gái, con tỉnh rồi hả? Bố mẹ lo quá…
– Bố mẹ! Sao hai người đến đây được. __ giọng cô yếu ớt cố trả lời bố mẹ…
– Là nhờ N, bố mẹ xin lỗi vì đối xử không phải với con… Gắng lên con.
– Anh ra ngoài em có chuyện cần nói với bố mẹ…
– Được rồi… Em cố nghỉ ngơi đi. Lúc nữa anh vào… Bố mẹ con ra ngoài một lát, có gì bố mẹ gọi con…
– Ừ cậu ra đi…
————————————————————————
Tôi vội vàng thay quần áo để chuẩn bị chạy qua trường làm bài thi tốt nghiệp, cô đang nằm trên giường bệnh lo lắng nhìn tôi. Bên cạnh cô là Thủy, nàng đến để chăm cô vì tôi chẳng biết ai có thể giúp tôi làm việc này, bố mẹ nàng thì ra ngoài có việc gấp…..
– Em nghỉ ngơi, anh thi xong rồi về nhanh thôi…
– Anh cố lên… Chắc anh chẳng ôn được gì nhỉ?
– Em yên tâm, trong đầu anh cả một kho khiến thức rồi… Em biết điều đó mà…
– Anh đi cẩn thận… ANH…
– Anh đây…
– EM YÊU ANH. SẼ MÃI YÊU ANH…__Lúc đó tôi chẳng nhận ra cô đang có suy nghĩ gì đó…
– Anh cũng yêu em… Hôn anh một cái lấy động lực đi…__ Tôi cúi xuống hôn nhẹ môi cô… Cô giữ lấy đầu tôi và thêm nhiều nụ hôn ướt át nữa…
– Anh đi đây… Chị Thủy xin nhờ cả vào chị.
Kết thúc buổi thi cũng đã gần chiều, tôi chưa vội về với cô mà ghé qua siêu thị mua ít đồ dùng cho cô, mua ít món cô thích…
Cầm theo túi đồ chạy nhanh lên phòng bệnh cô đang nằm, cánh cửa mở ra:
– Vợ ơi anh thi xong rồi… Vợ…..???__ Một căn phòng trống chơn không một bóng người… Cô không có ở đó, Thủy cũng không…
Vội vứt đống đồ trên tay lên bàn, chạy nhanh ra ngoài đi hỏi bác sĩ… Vừa chạy đến nơi Thủy cũng đang đứng ở đó vẻ mặt bồn chồn lo lắng không khác gì tôi…
– Chị ơi tôi đâu rồi? Vợ tôi đâu rồi?__ tôi mất bình tĩnh đến mức đấm vỡ luôn cả tấm kính chỗ quầy làm thủ tục xuất nhập viện…
– Xin anh bình tĩnh…
– Chị bảo tôi bình tĩnh thế nào? Vợ tôi đâu?
– Chị ấy chuyển viện rồi!!!
– Đấy là vợ tôi, ai dám chuyển?
– Bố mẹ chị ấy đã chuyển đi trưa nay…
– Xin lỗi chị tôi lỗ mãng… Chị cho tôi biết vợ tôi chuyển đi viện nào không?
– Rất tiếc, tôi không biết.
– Chị nói láo, chị làm thủ tục mà chị nói không biết à?
– Xin lỗi gia đình bệnh nhân không cho tiết lộ. Anh thông cảm cho chúng tôi…
– Tôi mất vợ mà các người nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Mẹ kiếp… Trả vợ cho tôi… Các người là lũ khốn nạn…
Tôi choáng váng đầu óc, mắt mờ đi nhưng vẫn cố giữ sự tỉnh táo, tôi quay sang bên cạnh với ánh mắt giận dữ nhìn vào người con gái tội nghiệp. Mọi sự tức giận tôi sắp sửa vô tình trút lên nàng.
– Chị trông vợ tôi mà chị để vợ tôi đi như vậy hả, chị nói đi…__ tôi túm cổ áo sơ mi trắng của Thủy nhấc lên đẩy tựa lưng nàng vào tường…
– N bình tĩnh nghe Thủy nói đã…
– Chị. Có phải chính chị bày ra trò này đúng không? Chị cố tình cho họ mang vợ tôi đi đúng không? Mẹ kiếp, chị muốn vợ tôi ra đi chị sẽ có tôi đúng không? Chị muốn có tôi đến thế sao? Vậy sao ngày ấy chị bỏ tôi mà đi không nói lời nào?__ càng lúc tôi càng xiết cổ áo nàng mạnh hơn, tì ép người nàng vào tường mạnh hơn…
– Không… Thủy không làm vậy. Xin N…Thủy…__ Tôi choáng váng đầu óc, buông tay khỏi cổ nàng rồi gục xuống nền gạch lạnh lẽo. Mọi án mắt đều nhìn về tôi như một gã tâm thần chiết tiệt…
– Các người sẽ phải trả giá vì cướp mất vợ tôi… Các người…là lũ khốn nạn…__ tôi loạng choạng đứng dậy và bước đi như một gã điên nát rượu…
Thủy chạy theo sau lưng tôi, liên tục gọi tôi nhưng tôi chẳng thèm quan tâm nổi nữa…..
– N tay N chảy nhiều máu quá. N….__ đó là những gì tôi nghe được trước khi hoàn toàn bất tỉnh…
“” – Em chạy đi đâu? Haha… Em không thoát khỏi tay anh được đâu…
– Đố anh bắt được em đấy?
– Anh bắt được em thưởng anh gì nào?
– Em sẽ cho em cả đời em!
– Em hứa đi…
– Em hứa.aaaaaaaaaaaa
– Bắt được em rồi… Giờ về sau em thuộc về anh rồi nhé!
– Anh chơi ăn gian…
Tôi nhìn sâu vào mắt cô, cả một biển tình dạt dào trong đó. Tôi vuốt tóc cô, cả một dòng sông mềm mại ôm lấy tay tôi. Tôi hôn lên môi cô, cả một sự sống tràn đầy… Ngọt ngào man dại…
– Biển hoàng hôn đẹp quá anh nhỉ? Em ước khi về già mình chết sẽ nằm trong vòng tay anh giữa bãi biển hoàng hôn như này…
– Em ngốc quá, cái ước không ước mà đi ước được chết… Mà em định chết trước để anh cô đơn một mình sao? Có chết sẽ chết cùng nhau…
– Em hơn anh 9 tuổi tất nhiên là em sẽ chết trước anh rồi…
– Vậy anh sẽ uống thuốc độc. Em nghĩ thiếu em anh sẽ sống nổi sao?””
Những ký ức hiện về trong giấc mơ, mọi thứ như mới hôm qua thôi ấy vậy mà giờ đây…
Tôi tỉnh dậy và thấy cánh tay mình nặng trĩu, cố mở mắt ra nhìn xuống… Tôi hoảng hốt ôm lấy bóng dáng người con gái bên cạnh mình…
– Em… Đừng bỏ anh đi nữa… Anh xin lỗi…
– N.. là Thủy đây…
– Thủy? Tôi xin lỗi…. Sao tôi nằm đây? Vợ tôi đâu, cô ấy đâu? Vợ tôi… Á…__ Kim ống truyền nước đang cắm trên tay tôi tuột ra… Cánh tay nhức buốt, tôi nhìn xuống là cả đống bông băng quấn quanh bàn tay…
– Tôi bị sao vậy? Tay tôi?
– N đấm kính vị mảnh thủy tinh cứa phải… Với cả N mới cho đi nhiều máu quá nên cơ thể suy nhược.
– Áo chị???__ Cổ áo Thủy dính đầy máu có lẽ là máu của tôi nhưng đã khô… Tôi lờ mờ nhớ lại cảnh mình đã nắm cổ áo nàng đẩy vào tường…
– Xin lỗi chị, khi đó tôi mất bình tĩnh. Đi khỏi đây thôi… Tôi phải đi tìm vợ tôi…
– N đi đâu… N đang không khỏe mà… Nghe Thủy về nghỉ ngơi khỏe hẳn rồi đi tìm cũng chưa muộn mà… N mà có bị gì thì người đau khổ thêm cũng là…là vợ N thôi…
Tôi khựng lại, có lẽ nàng nói đúng, giờ tôi đang mất bình tĩnh, nên nghỉ ngơi sẽ tốt hơn..
===============================================
Gọi cho thằng T nhờ giúp đỡ đó là thứ tôi có thể nghĩ ra lúc này khi đã sang nhà cô tìm nhưng không gặp ại cả, cửa bám đầy bụi có lẽ đã không có ai ở từ ngày cô biến mất…
– T mày giúp tao tìm hết bệnh viện trong Hà Nội này với…
– Ừ mày… Mà mày khỏe hẳn chưa?
– Tao khỏi mấy hôm nay rồi…
– À cô có họ hàng gì ở quê không?
– Theo tao biết là không vì vợ tao người Hà Nội gốc. Hơn nữa tao cũng không hỏi họ hàng cô bao giờ…
– Vậy thì khó đây… Thôi được rồi ba thằng bọn tao sẽ cố hết sức… Yên tâm nếu cô ở một trong tất cả những bệnh viện ở Hà Nội này thì chắc chắn tao tìm ra được…
– Ừ nhờ anh em…
Đang nằm vật vã trên ghế sofa vì chuyến đi dài từ bệnh viện này đến bệnh viện khác cả ngày thì Thủy trong bếp bước ra mang theo tô cháo nóng hổi…
– Sao Chị vào được đây? __
– T cho Thủy chìa khóa nhờ Thủy sang đây chăm sóc N.
– Cảm ơn chị. __ Tôi đỡ lấy tô cháo trên tay nàng, mùi nước hoa quen thuộc bay vào mũi… Phải rồi nàng và cô dùng chung một loại nước hoa… Loại nước hoa mà tôi đã từng mua tặng cô và cũng đã từng mua cho Thủy… Đến giờ nàng vẫn còn dùng nó sao?
– Chị vẫn dùng loại đó hả?
– Kể từ hôm ấy lúc nào Thủy cũng dùng, cả chiếc váy này nữa…
– Thôi nhắc chuyện cũ làm gì…
– Thật sự anh không còn chút tình cảm nào với em sao?
– Không quan trọng nữa…
Nàng ôm mặt chạy vào nhà vệ sinh rồi đóng sầm cửa lại, nàng đau nhưng chắc gì đã đau bằng nỗi đau tôi đang phải chịu đựng…
Đêm hè oi ả, trong căn phòng mới mấy ngày trước thôi còn ngập tràn tiếng nói cười, giờ chỉ còn lại một nỗi buồn u uất, chỉ còn nghe thấy tiếng của máy điều hòa vo vo chạy đều.
Tôi nằm mà chẳng thể ngủ nổi vì mùi hương của cô vẫn hiện hữu trong căn phòng, mọi thứ đều liên quan đến cô, đều có dấu tay của cô, chiếc gối còn thơm mùi tóc cô, chiếc chăn còn hơi ấm của cô. Giọt nước mắt lăn dài hai bên thái dương thấm vào từng làn da mỏng, đôi tay run run ôm lấy hơi ấm còn xót lại vào lòng mình. Đau đớn này chỉ một người có thể hiểu nhưng người ấy chẳng còn bên tôi để chia sẻ nỗi đau ấy nữa. Giờ này chắc cô cũng như tôi vậy thôi, tôi biết cô ra đi là vì muốn tôi sẽ có một tương lai tốt hơn, muốn tôi có một gia đình trọng vẹn hơn, muốn tôi có những đứa con để bế bồng chăm sóc.
Đã hứa dù có chuyện gì xảy ra sẽ không rời xa nhau vậy mà, còn yêu mà phải chia ly, còn yêu mà lại làm nhau đau. Có phải cô tàn nhẫn với tôi quá không? Có lẽ là không! Vì tôi yêu cô nên dù cô có tàn nhẫn đến đâu tôi cũng chấp nhận được. Nhưng bắt tôi phải rời xa cô mãi mãi thì đó là giết chết tôi rồi chẳng có sự tàn nhẫn nào hơn thế.
“- Cộc cộc”__tiếng gõ cửa vang lên kéo tôi về với thực tại phũ phàng… Bước từng bước nặng nề ra mở cửa…
– Chào anh. Anh là anh N…
– Vâng là tôi…
– Anh có bưu phẩm… Mời anh ký vào đây hộ tôi… Dạ cảm ơn anh…
Tôi cầm lá thư trên bàn tay run run vì nét chữ ngoài phong thư ấy là của cô… Vội vàng xé rồi lấy thư bên trong ra đọc:
“” Anh yêu.
Khi thư này đến tay anh có lẽ em đã ở một nơi rất xa đất nước này rồi. Em xin lỗi. Tất cả là tại em, tại em mà con đã mất… Ngàn lời xin lỗi anh, đừng tha thứ cho em.
Gặp được anh và yêu anh đối với em chẳng cần gì nữa. Gặp anh em mới biết tình yêu là như thế nào, gặp được anh em mới biết mình vẫn còn có thể yêu điên dại như thế.
Anh cho em tất cả nhưng em lại chẳng cho anh được cái gì, đến việc cho anh được làm cha em cũng đánh mất…
Quên em đi anh nhé, sẽ rất khó em biết vậy, nhưng em tin người đàn ông em yêu đủ mạnh mẽ để quên em.
Còn em, em sẽ yêu anh cho đến khi hơi thở cuối cùng tàn. Đó là sự trừng phạt với em vì em đã làm anh đau khổ, sự trừng phạt mà em chẳng bao giờ trối bỏ.
Yêu anh…””
Mắt tôi nhòa đi khi đọc hai chữ cuối cùng của những dòng thư ngắn ngủi… Chẳng phải là lần đầu tôi khóc vì chia tay một người mình yêu, nhưng nỗi đau này gấp trăm ngàn lần những nỗi đau kia cộng lại.
Cô đi đâu? câu hỏi ấy văng vẳng trong đầu tôi cả nghìn vạn lần. Cô bảo tôi quên cô khi mà cô nói vẫn yêu tôi đến khi chết, làm sao tôi làm được điều đó… Chẳng phép màu nào có thể… Trừ khi…
– AAAAAAAAAAAA….__Tôi khóc như một đứa trẻ đói khát, tôi khóc vì chẳng kìm nổi lòng mình, tôi khóc vì nỗi đau đã quá giới hạn, tôi khóc vì yêu cô, khóc vì tương lai có lẽ sẽ tăm tối….
– T à mày không phải tìm nữa đâu.
– Mày biết rồi hả?
– Ừ…
– Bọn tao biết hôm qua cô cùng gia đình ra nước ngoài định cư rồi.
– Mày biết vợ tao đi nước nào không?
– Tao không! Có vẻ như gia đình cô đã chuẩn bị trước nên bọn tao chẳng hỏi được gì thêm ở sân bay…
– Cảm ơn anh em…
– Mày không sao chứ N? …N mày nghe tao nói không?…. Mẹ kiếp…
Tôi bất tỉnh gục xuống bàn ở phòng khách, đầu đập mạnh xuống mặt bàn làm tấm kính vỡ toang, máu chảy đầy trên mặt những mảnh kính to chưa bị rơi xuống… Mắt cố gắng mở ra nhìn những dòng chữ cô viết dính đầy máu đỏ…
– Vĩnh biệt em…__ Tôi cố gượng cười khi những giọt nước mắt rơi xuống hòa tan vào vũng máu đỏ thẫm. Nhắm mắt lại để cảm nhận cái chết sẽ đến từ từ… Hóa ra cái chết chẳng đau đớn hơn nỗi đau tâm hồn mà tôi đang phải chịu đựng. Có lẽ cái chết sẽ giải thoát tất cả chăng?
—————————————————————–
Tiếng lạch cạch chốc chốc lại vang lên xung quanh tôi, những tiếng rên đau đớn, những tiếng người nói không rõ ràng, mở mắt ra là một màn đêm mờ mờ, bóng người ẩn hiện đi lại xung quanh… Có lẽ đây là địa ngục chăng? Phải rồi một thằng như tôi chẳng đủ tư cách để bước lên thiên đàng…
– Có điện rồi, may quá… Mau xem anh trai con sao rồi…
– Dạ…
Phải đó là tiếng mẹ tôi và cả em trai tôi nữa. Mẹ có lẽ lại phải khóc vì tôi nữa rồi… Mẹ đã vui biết bao nhiêu khi tôi nói với mẹ rằng mẹ sẽ có cháu nội để bế bồng… Nhưng trớ trêu thay số phận lấy đi tất cả… Tôi chưa chết đó là điều tôi nhận ra ngay lúc này…
– A mẹ ơi anh N tỉnh rồi…
– N ơi.. con tỉnh rồi… Các cháu ơi N tỉnh rồi, gọi bác sĩ hộ cô với…
Sau đó là cả đám cùng mở cửa ồ ạt kéo vào, toàn những gương mặt quen thuộc, cầm đầu là 3 thằng chiến hữu, nhưng nổi bật nhất trong đó vẫn là Thủy. Nàng đứng góc ngoài cùng cố nhón chân lên nhìn tôi, nhưng bắt gặp ánh mắt của tôi là nàng lại cúi mặt né tránh…
– Lớp trưởng tỉnh rồi hả? Bọn em lo quá…
– Cảm ơn mọi người, cảm ơn mẹ…
– Người con cần cảm ơn là Thủy… chị thằng T kìa. Con bé đưa con vào viện kịp thời mới cứu nổi mạng con đấy, lại còn ở đây chăm sóc con mấy ngày trời…
– Dạ… Thủy…à Chị Thủy… Cảm ơn chị…
– N tỉnh là Thủy vui rồi… N tĩnh dưỡng đi…
– Phải đấy con… Nghỉ ngơi đi… Thằng P con ở với anh mẹ sang nhà anh T chị Thủy có việc…
Đúng lúc đó bác sĩ chạy đến đuổi đám đông ra khỏi phòng bệnh… Ông cầm đèn soi soi hai con mắt tôi, rồi nhìn gì đó trong miệng. Đầu hói gật gù:
– Cháu bình phục rất tốt, mới tuần trước cho đi nhiều máu vậy mà lại mất máu quá nhiều… Cũng may cô gái kia trùng nhóm máu không là khó lắm… Ông bác sĩ chỉ tay qua Thủy, sự hối hận vì đã lạnh nhạt với nàng trong những khi tôi tuyệt vọng nhất khiến tôi chẳng dám nhìn vào mắt nàng. Nàng rất yêu tôi, tôi biết điều đấy, nhưng tôi giờ trong tim tôi đã đầy ắp hình bóng và tình yêu dành cho cô, thật khó để có một tình yêu đủ mạnh để đẩy chúng ra khỏi tim tôi và thế chỗ vào đó.
Với Thủy giờ chỉ là sự biết ơn tôi dành cho nàng chứ không phải là 1 thứ tình cảm nào đó. Nàng xứng đáng có một người tốt hơn tôi.
– Cảm ơn chị một lần nữa…
– Nếu là người khác cũng sẽ làm vậy thôi. Thủy về trước đây…__Nàng toan bước đi nhưng tôi vội gọi lại…
– Khoan đã Thủy… N có chuyện muốn nói…
– Để sau đi N. Giờ N cần nghỉ ngơi…
Nàng lạnh lùng với tôi y như cái cách mà tôi đã từng làm với nàng. Nàng đang cố gắng trả thù tôi sao? Hay là nàng nghĩ gì trong đầu… ???
—————————————————————————-
Những tiếng nhạc ầm ĩ từ những dàn loa công suất lớn liên tục rọi vào màng nhĩ tôi những cú chát chúa… Lâu rồi mới có cái cảm giác này, phải rồi từ ngày tôi yêu cô đến giờ cũng 6 tháng rồi còn gì… Một năm biết bao sóng gió, biết bao nhiêu cuộc tình chóng vánh qua tay, biết bao người con gái đến rồi đi. Cuối cùng là nhận lấy sự cô đơn. Một thằng con trai mới 22 tuổi nhưng đã nếm đủ mùi đời.
Nhấp một ngụm rượu cay đắng, từng giọt tràn xuống cổ họng nóng rát. Rít một hơi thuốc thật sâu rồi phả ra những làn khói mờ ảo… Mọi thứ xung quanh kể cả những ả đàn bà sexy gọi mời như chẳng còn ý nghĩa nào sất… Một lũ động cỡn, tôi kinh tởm tất cả…
– Cô em đến đây lần đầu mà chịu chơi quá… Chà chà hàng họ được đấy, đi với bọn anh nào cô em…
– Thả tôi ra đi, các người đừng đụng vào tôi…__ một giọng phụ nữ như đang say rượu vang lên sau lưng tôi, nhưng cái chất giọng rất quen…
Tôi vội quay về sau, là Thủy, nàng uống say như vậy sao? Tôi đứng dậy khỏi ghế kéo tay nàng thoát khỏi 2 gã đàn ông gớm ghiếc kia, nhìn biết ngay chẳng phải loại tử tế gì…
– Cô ấy là của tôi, các anh tránh sang một bên.
– Thằng em định xía mũi vào chuyện vui của bọn anh à?
– Không dám. Nhưng cô ấy là người của tôi, mong hai anh tìm hàng khác đi.
– Thằng danh con mày láo với bố hả?
-” Choang” tiếng thủy tinh vỡ vụn rồi tiếng đám đông hô hoán nháo nhào cả vũ trường…
– Tao bảo chúng mày đây là người của tao, chúng mày biết điều thì cút…
– Mẹ mày… Hự…__ Tôi cầm phần chai rượu lởm chởm sắc nhọn còn lại sau khi đập đầu thằng kia rồi đâm một cái vào đùi thằng còn lại… Nó ôm đùi đầy máu me la lớn…
– Cút ngay cho tao, đừng để tao thấy chúng mày lần nào nữa… CÚT…
Đúng lúc này thì bảo vệ và bảo kê vũ trường chạy vào đến nơi… 2 thằng bảo vệ dùng dùi cui định khống chế tôi thì một tay bảo kê ngăn lại…
– Thằng kia mày dừng lại. Xin lỗi anh N, đàn em của em mới vào không nhận ra anh lớn… Em sẽ dạy dỗ chúng nó cẩn thận… Mấy thằng ra ngoài nhanh lên__ Gã đô con nhất trong đám hét một cái làm cả đám ra ngoài tắp lự…
– Giờ mày lại sang đây làm hả?
– Vâng anh ạ. Bên đó cỡ như em khó kiếm ăn lắm anh ạ. Như anh thì khác… Mà sao hơn năm nay anh không đấu Hắc Quyền nữa?
– Tao nghỉ rồi. Mà mày có cho bọn “cò” bán hàng ở đây không vậy?
– Bọn em khó quản lắm, chúng nó toàn trao đổi kín thôi.
– Mày cẩn thận không là đi tù mọt gông đấy. Công an đánh hơi thấy chỗ này rồi. Mày nên cẩn thận… Thôi tao về đây. __ Đặt tiền lên quầy rượu rồi bế Nàng ra ngoài…
– Anh có cần gọi xe không?
– Cảm ơn mày, tao có xe rồi… Mà tao bảo cái này.. lại đây….. Mày, nhớ mặt cô này chưa? nếu thấy cô ấy đến lần sau gọi cho tao, đừng để thằng nào đụng vào cô ấy, tao không muốn có thêm 2 thằng như vừa nãy đâu…
– Em hiểu…
Tôi đặt nàng lên ghế sau xe rồi lái xe chạy ra hướng ngoại thành, Những ánh đèn vàng rọi xuống con đường quang co nối dài… Những kỷ niệm xưa lại ùa về, kỷ niệm với nàng, cũng trên con đường này, trên chính chiếc xe này. Khi đấy cảm xúc thật mãnh liệt, nhưng giờ đây chỉ có trái tim lạnh giá giữa mùa hè oi ả…
– Anh còn nhớ chỗ này không? Lần đầu tiên em yêu cuồng dại đến như thế, lần đầu tiên em ham muốn thèm khát đến như thế. Tất cả là do anh làm cho em như vậy.
– Thủy say rồi, đừng nói linh tinh nữa…
– Không phải anh đã rất khao khát em sao? Khao khát chiễm hữu cơ thể em sao? Không phải anh thích cặp mông em sao?
– Phải, đã từng…
– Đúng. Đã từng… đó là với anh. Còn em, chỉ như mới vừa đây thôi… vì em yêu anh…huhuhu..__ nàng khóc và tôi cũng khóc, chỉ có điều nàng khóc cho tôi, nhưng tôi lại khóc cho một người khác…
Tôi giờ đây chẳng còn sợ nước mắt con gái như trước nữa, vì chính tôi là người đã khóc quá nhiều.
-” Két”__ bánh xe trượt dài trên mặt đường rồi dừng hẳn…
– Thủy làm gì vậy? Dừng lại đi…
– Không.. em yêu anh… Yêu em đi..__ nàng chồm tới phía trước và bằng một cách nào đó con cu mềm oặt nhưng khá dài đã nằm gọn trong miệng nàng….
Đôi môi mềm mại và cái lưỡi ướt át nhanh chóng làm con cu vốn nhạy cảm của tôi cương cứng nhanh chóng… Tôi nhanh chóng bị hạ gục bởi kỹ năng thượng thừa của nàng… Tinh trùng lâu ngày bí bách bỗng dồn lên não thay chỗ cho chất xám làm tôi mụ mị đầu óc và chỉ còn tồn tại 1 chữ “địt” duy nhất trong đầu…
Dí đầu nàng xuống và nắc ngược lên thật mạnh, tống thẳng đầu cu vào cổ họng nàng… Nàng oằn mình chịu đựng sự bạo dâm từ tôi…
Mở cửa, kéo nàng ra ngoài, tốc váy lên giật rách quần lót mỏng nàng đang mặc, cầm con cu ướt nhẫy nước bọt đâm lút cán lỗ lồn khít khao… Cặp mông ưỡn ra đón nhận, ngực nàng ép hẳn vào cửa xe… Tiếng va chạm xác thịt vang lên liên tiếp, tiếng rên càng lúc càng lớn… Mồ hôi chảy ra ướt cả áo tôi và áo nàng…
– A Ư..A Ư… A a a a… Anh ơi .. a em ra… á.á.á.á.á.á.á.á/////
Nàng lên đỉnh và la hét như một con bò bị thiến vì nàng sướng…
Sức khỏe không cho phép khi mới xuất viện làm tôi chỉ cầm cự được 20 phút rồi bắn tinh xối xả vào lồn nàng…. Con cu nhanh chóng xìu xuống, nhưng vẫn nằm gọn trong lồn nàng…
Chiếc xe quay đầu trở về trung tâm nội thành Hà Nội… Khách sạn XXX Kính Chào Quý Khách…
Tôi cố gắng địt thêm phát nữa rồi lăn ra ngủ cùng nàng… Cái sự ướt át nơi đầu cu làm tôi tỉnh ngủ ngay tức khắc… Vừa mở mắt ra đã thấy nàng cầm con cu chỉnh đúng lỗ rồi thả người xuống. Con cu chui sâu trong lồn nàng, nhưng vẫn thừa ra 1 đoạn phần gốc vì con cu đã vào hết giới hạnh cho phép…
Tôi mặc nàng nhún nhảy, sàng sẩy đủ kiểu vẫn nằm hưởng thụ như không biết… Nàng lên đỉnh được 2 lần tôi mới hất ngược cặc lên để tiếp sức. Nàng sau vài chục phút tự sướng đã thấm mệt… Tôi vật nàng nằm sấp xuống, cầm cu chỉnh đúng lỗ đẩy thật mạnh hết cỡ… Nằm đè lên lưng nàng mà nhấp…
3 cuộc mây mưa rồi nhưng tuyệt nhiên tôi chẳng hôn nàng lấy một lần dù cho nàng đã cố mời gọi…
– A,,a,,a..a..a Em ..yêu..anh..ơ ơ ơ o ư….Em sướng quá…. AAAAAA… Sướng..ư..ư..ư
Tôi ra sức nhấp những cái cuối cùng rồi cùng nàng gồng mình lên đỉnh….
– Em ra á,á,á,á,á,á,á,á,á,á,…………………..
Nàng làm cu tôi tụt khỏi lồn nàng rồi thật nhanh ngậm lấy cu tôi lần nữa…
Nàng nép vào ngực tôi sau khi đã uống no nê tinh trùng một lần nữa…
– Vậy làm em đã giữ được mình cho anh kể từ sau hôm ấy… Em mãn nguyện lắm…
– Em nghĩ quá nhiều rồi…
– Em yêu anh…
– Anh….!!__ nàng lấy tay bịt miệng tôi lại…
– Em hiểu mà, em cũng chỉ cần thế này thôi. Yêu một cái xác không hồn với em vậy là quá đủ rồi, không cần thêm nữa đâu, không cần anh còn yêu em đâu…
– Anh xin lỗi. Sau chuyện vừa qua anh khó có thể yêu lại được nữa rồi…
HẾT PART 1