Những cuộc tình chưa gọi tên - Chương 9
Lâu rồi không trở lại. Nay xin viết tiếp những gì còn dang dở. Rất mong anh em đọc và ủng hộ. Cảm ơn!
Chap 9
Từ độ xa em đến nay, thấm thoát cũng đã hơn 3 tháng dòng. Trời mùa đông lạnh và buồn hơn. Từng cơn gió thổi qua, mang hơi giá buốt thấu lên đôi bàn tay. Em đứng đó, mặc chiếc áo khoác màu hồng, mái tóc xõa khẽ bay bay trong gió nhẹm, trên khuôn mặt thanh xuân dạng dỡ là nụ cười mà tôi biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể quên được.
Thấy em, cảm xúc trong tôi chợt bùng lên những ngọn lửa tình, chỉ muốn đem em ngay lập tức xiết vào vòng tay chìu mến. Nhưng giữa nơi đông người, tôi chỉ dám cầm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của em thay cho bao lời muốn nói.
“Lâu rồi chưa gặp, có nhớ người ta không?”
“Nhớ chứ. Không nhớ em thì hóa ra anh là thằng đầu gỗ à.”
🙂
Thấy em hỏi vậy, tôi liền đáp ngay mà chẳng cần suy nghĩ. Cũng đúng thôi, cần gì phải suy nghĩ chứ. Tôi nhớ em thật mà. Sao có thể không nhớ cho được khi ân tình đã đậm sâu đến thế.
Tôi cầm tay em, hai đứa vui vẻ lang thang qua từng con phố chiều. Dòng người qua lại đông đúc, chung quanh đó đây thấp thoáng những tia nắng yếu ớt và mỏng manh. Nhìn lên khuôn mặt hồn nhiên và tươi trẻ của em, tôi như thấy cả một mùa xuân rực rỡ.
Chẳng còn gì có thể hạnh phúc hơn khi ta được cùng tình nhân sánh đôi bên nhau, được nói , được cười với nhau, quên đi những lo toan của cuộc sống bộn bề hàng ngày. Mỗi giây, mỗi phút đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
…
Mải trò chuyện, quên mất ngày mùa đông rất ngắn nên mới đó trời đã tối. Hai bên đường muôn ánh đèn cùng chiếu rọi khiến cho con phố bừng sáng lung linh. Sau một buổi chiều dạo bộ, tôi cũng đã thấy đói và mỏi, chắc em cũng vậy.
“Anh mỏi chân quá, lại còn đói nữa, thôi đi kiếm gì ăn thôi.”
“Chưa đi đã kêu mỏi, con trai gì mà kém vậy? Đi thêm chút nữa đi.”
Kệ em nói muốn đi nữa, tôi nắm tay em kéo luôn vào một quán ăn bên cạnh. Nơi góc quán nhỏ và ấm cúng, hai đứa cùng xì xụp đĩa bánh cuốn (đặc sản Cao Bằng). Tôi vừa ăn, vừa tranh thủ ngắm những sợi tóc phất phơ trên đôi gò má ửng hồng của em.
“Nhìn gì mà nhìn? Thích chết à?”
“ơ kìa! Đẹp không để người ta ngắm thì để cho vui à?”
“Hừ! Đừng có mà lẻo mép với em. Giết chết anh bây giờ.”
“Ái chà. Dữ quá nhỉ. Ngang với con ấy nhà anh rồi đấy.”
“Chó anh. Dám nói em vậy à?”
“Lại chửi anh là chó rồi. Thế chả dữ là gì.”
“Ai bảo anh nói em là chó trước?”
“Anh bảo em là chó hồi nào? Đấy là tự em nhận nhé. 🙂 Anh chỉ bảo em giống con ấy nhà anh, tức là con chim vành khuyên ý.”
Nói đoạn, tôi vội đứng lên đi thanh toán, không cho em có cơ hội nói lại.
Ra khỏi quán, em còn mang vẻ mặt ấm ức, chưa chịu thua. Thấy vậy, tôi liền nửa đùa, nửa thật:
“Thôi tươi lên nào, tí anh bồi thường cho.”
“Cóc cần.”
Vừa đi, vừa chọc em thêm một đoạn, thấy phía trước có một nhà nghỉ, tôi kêu mỏi chân quá rồi, liền cầm tay em kéo luôn vào, không cho em một giây phản ứng.
Tới quầy lễ tân, em khép nép đứng đằng sau, chẳng dám ho he một tiếng. Chắc em đang ngại và bực tôi vì quá đột ngột, không thèm hỏi ý kiến em.
Nhận chìa khóa có ghi số phòng 203, tôi vội dẫn em lên để em đỡ ngại. Có lẽ đây là lần đầu vào nhà nghỉ cùng bạn trai của em nên xem ra em hơi bối dối. Dẫu với tôi, chuyện nam nữ em không còn kiêng kỵ nhưng việc đi nhà nghỉ lại là một lẽ khác.
Cánh cửa phòng vừa đóng sập sau lưng, tôi ngay lập tức ôm chầm lấy em, đem tấm thân của em còn nguyên đồ mà xiết thật chặt.
“Thôi, buông em ra để em chuẩn bị đồ đi tắm cái chứ lang thang cả ngày, bụi bặm quá.”
Nghe vậy, tôi thơm hờ lên má em rồi buông ra, nằm lăn lên chiếc giường êm ái mà chỉ lát nữa thôi nó sẽ là nơi hạnh phúc của đời tôi.
Chờ một lát, đoán chắc em tắm sắp xong, tôi cũng đứng dậy lấy quần áo để đi tắm. Không tắm sao mà ngửi được chứ. Em thì thơm phức chẳng lẽ lại để mình hôi rình như cú à.
Bước trong nhà tắm ra với bộ quần áo ngủ màu hồng (cái màu tôi rất thích), làn tóc đen huyền thả xuôi theo một bên vai, trông em hấp dẫn đến mức tôi muốn ăn tươi nuốt sống em luôn. Chiếc áo mỏng ôm sát vào người, khiến bầu ngực em nổi lên ngồn ngộn. Em đứng soi gương, tôi như thấy đang có hai em trong phòng. Một người quay lưng vào tôi, còn một người đối diện tôi.
Chân đã bước vào cửa nhà tắm, tôi còn cố ngoảnh lại nhìn em trong gương thêm lần nữa. Thấy em đứng lặng thinh, bàn tay nhè nhẹ vuốt từng nọn tóc nhỏ. Dường như em đang cố vuốt để cho những sợi tóc thẳng hơn. Không biết lúc này em đang nghĩ gì nhưng riêng tôi thì đầu óc mải mê quá.
Tôi cố gắng tắm với tốc độ nhanh nhất mà vẫn sạch nhất. Khoảng chục phút thì tôi hoàn tất cái thủ tục nhàm chán này. Mặc một chiếc quần sịp đùi và chiếc áo ba lỗ, tôi vội vàng đi ra.
Em vẫn đứng đó, vẻ mặt thơ ngây và bình thản. Tôi lặng lẽ tiến lại phía sau lưng, đưa tay kéo vòng eo em vào lòng mình.
“Em xấu lắm, đừng soi mãi thế, cái gương nó buồn đấy.”
🙂
“Xấu sao còn đứng sau người ta ngắm trộm làm gì?”
“Thế thì thôi không ngắm đằng sau nữa.”
Chưa kịp dứt lời, tôi xoay người em lại về phía mình. Lúc này đối diện với tôi là người thật chứ không phải em trong gương nữa. Tôi ôm em, hôn nhẹ lên mái tóc mềm còn thơm mùi con gái.
“Đầu lâu không gội hay sao mà hôi quá?”
Tôi vờ khịt khịt.
“Hôi cái cứt, đầu người ta vừa mới gội hồi sáng xong. Có mà mũi anh hôi ý.”
“Vậy thì để anh ngửi lại xem nào.”
Nói một đằng, làm một nẻo. Thay vì ngửi tóc em, tôi lại dùng hai tay nâng má em lên và đặt luôn nụ hôn vào bờ môi hồng mọng của em. Theo phản xạ, em đón nhận nồng nhiệt. Hai tay vòng qua cổ tôi ghì xuống.
Trong tình yêu, một nụ hôn từ tốn và nhẹ nhàng dành cho nhau luôn là một điều gì đó đẹp đẽ nhất, hạnh phúc nhất. Đồng thời cũng là một liều thuốc kích thích nhất.
Sau lần dang dở trước, đến nay chắc cả tôi và em tinh thần đã sẵn sàng hơn. Quan trọng là em có vẻ cởi mở hơn. Tôi cảm giác như em đã có một chút chủ động. Con gái là vậy phải không? Một khi họ đã gỡ bỏ rào cản hoàn toàn với mình thì họ sẽ vì mình, hiến dâng cho mình tất cả.
Bằng một nụ hôn kéo dài như vô tận, tôi khiến cơ thể em nóng ran, hơi thở dồn dập như người vừa chạy đường trường. Vừa hôn, vừa lùi dẫn về giường cho đến khi cả hai cơ thể đổ ập xuống. Vì tôi chủ động ngã trước nên đã kéo em đè lên tôi. Nụ hôn vẫn không rời nhau mà dường còn gắn kết hơn. Tôi xiết chặt vòng tay khiến bầu ngực của em tì mạnh vào người tôi.
Chắc giờ này ngoài kia gió bắc thổi lạnh lắm? Vậy mà tôi và em trong đây người nóng hầm hập tựa lò than. Bàn tay tôi bắt đầu cuộc phiêu lưu. Từ vòng eo xuống bờ mông, tôi nhẹ nhàng xoa bóp không ngừng. Luồn hẳn vào trong, tôi tăng dần tốc độ và cường độ khiến cơ thể em càng thêm áp chặt vào tôi.
Chẳng ai nói gì, mà cũng chẳng cần phải nói gì, hai đứa cứ thế nhập cuộc rất tự nhiên. Cả tôi lẫn em đang dần chìm vào hoan lạc của ái ân.
Lật người một cái, tôi đưa em xuống dưới. Rút tay ra khỏi mông , tôi liền luồn luôn vào trong áo. Hai bầu ngực căng tròn của em đã nằm gọn trong đôi bàn tay tôi. Hai cái núm bé xíu như trồi non vừa nhú chạm vào lòng bàn tay tôi. Cái áo ngực, nó làm tôi thấy vướng víu quá. Tôi không thích nó tẹo nào. Nghĩ vậy, tôi vòng tay ra đằng sau kéo nhanh một phát. Thế là điều tôi không thích đã biến mất.
Trên làn da ấm nóng và nuột nà của em, đôi bàn tay tôi thỏa sức tung hoành. Nhưng sự tập trung chính vẫn là ở nơi hai cái trồi non. Sau một lát vân vê, trồi non bắt đầu lớn hơn. Nó sưng lên và vươn cao về phía mặt trời.
Cùng với đó, những biểu hiện, những lúc em ưỡn ngực lên là tôi đã hiểu rằng mình cần phải làm gì tiếp theo rồi. Tôi ngồi dậy, từ từ cởi áo em ra. Nâng từng cánh tay, cởi từng chút rất cẩn thận giống như thay đồ cho em bé. Mặc tôi tự mình hành động, em nằm đó nhìn tôi đầy chìu mến.
Cởi xong áo, tôi dùng đôi bàn tay xoa tròn chung quanh hai bầu ngực, rồi xoa xuống bụng. Hết xoa xuống lại xoa lên, tôi ngỡ mình đang bị lạc đường trong mê cung tình ái. Nói vậy thôi, chứ tôi lạc thế nào được, tôi còn nhiệm vụ quan trọng khác đang chờ mà. Chỉ là tôi thuộc tuýp người ưa dịu dàng và từ tốn nên cái gì ngon thì phải hưởng thụ cẩn thận một chút.
Nhưng dù sao khả năng chịu đựng cũng có hạn, nhất là trong chuyện này giới hạn chịu đựng lại càng ngắn. Xoa được vài vòng, tôi bắt đầu tính đến cái quần. Một chiếc quần ngủ màu hồng (cái màu tôi rất thích), vẫn còn đó trên người em, nó đang làm nhiệm vụ che đi chỗ nhạy cảm và kín đáo nhất của người con gái. Thế nhưng nó sắp bị tôi miễn nhiệm tạm thời rồi.
Tôi dùng bàn tay xoa hờ bên ngoài quần một vòng rồi khẽ móc nhẹ ngón tay vào mép chiếc quần. Tôi kéo xuống thật từ từ và từ từ. Cái quần theo tay tôi trượt dần ra khỏi đôi chân thon thả của em. Vẫn chưa hết, quần ngủ đi rồi nhưng quần lót còn ở lại. Một chiếc quần lót bé tẹo màu đen nằm đó, chềnh ềnh nổi bật trên làn da trắng hồng.
Quá trình miễn nhiệm những chiếc quần ra khỏi cơ thể em của tôi lại phải tiếp tục rồi bởi em đêm nay sẽ thuộc về tôi với cơ thể trần trụi hoàn toàn. Một cơ thể chẳng có bất cứ một sự che đạy dù là nhỏ nhất.
Thêm một lần kéo, cơ thể em đã hoàn toàn trống trơn nằm đó với sự e lệ. Tôi nhìn em, rồi lại nhìn sang chiếc gương đối diện. Hai cơ thể ngọc ngà, nuột nà, trắng ngần không tì vết. Máu trong người tôi bắt đầu chảy mạnh. Tôi đứng phắt lên, chỉ một giây là quần áo chẳng còn gì. Tôi trườn lên người em, rúc mặt vào giữa ngực mà hít lấy hít để mùi thơm da thịt con gái.
Phía dưới, bàn tay tôi ốp lên bờ mu lún phún những sợi lông mềm như tơ. Đầu ngón tay khẽ chạm chạm vào bờ suối ẩm ướt. Do phản xạ hay sự ngại ngùng, hai chân em liền khép chặt lại, như muốn cố để che đi chỗ thầm kín nhất.
Bên trên, đầu lưỡi tôi cũng bắt đầu rà rà lên bầu ngực, tiến dần đến ngậm lấy một bên trồi non. Ngực em lúc này cũng đã căng lắm rồi. Mỗi lần tôi mút nhẹ, em lại run lên, ngực ưỡn cao hơn. Tôi dùng lưỡi miết qua, miết lại khiến cho toàn thân em căng cứng, vòng tay xiết chặt lấy vai tôi. Hết miết bên trái rồi lạ mut bên phải, tôi làm việc không ngơi lưỡi.
Hai chân em không còn chỉ khép mà lúc này nó khép lại mở, mở lại khép, giúp ngón tay tôi xâm nhập vào khe suối thuận tiện hơn. Tôi đã thấy có chút chất nhờn dính lên đầu ngón tay. Vì em chưa quan hệ lần nào nên tôi không dám cho ngón tay vào sâu, chỉ dám ngoáy nhẹ bên ngoài. Tôi cứ miết lên lại miết xuống, rồi gãi gãi vào điểm nhạy cảm. Chỉ có vậy mà khiến em nảy người thon thót. Nước suối rỉ ra nhiều hơn.
Tôi đã nghe tiếng em thở rất gấp. Thi thoảng trong vô thức, những âm thanh ư hừ ngắt đoạn bất chợt thoát ra nơi cuống họng. Tôi hôn dần từ trên ngực xuống bụng, liếm nhẹ vào lỗ rốn xinh xinh, toàn thân emco rúm lại vì buồn. Theo một đường thẳng, tôi xuống dần tới ngã ba huyền bí của em.
Nơi này, nếu là trước kia, lúc mới quen, tôi nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể chạm tới nó. Vậy mà, giờ đây, nó lại ngay sát mũi tôi, nằm trong tay tôi. Tạo hóa đúng thật là trêu ngươi mà.
Một cô gái trinh nguyên lần đầu hiến dâng và người được ưu ái trao tặng là chính tôi đây, một thằng con trai chẳng ra gì. Một thằng con trai đến chính nó còn thấy nó chẳng ra gì thì đúng là nó chẳng ra gì rồi. Tuy chẳng ra gì nhưng nó cũng biết trân trọng và nâng niu những gì được nhận. Trong lòng nó lúc đó tự nhủ sẽ tốt với cô gái, dẫu chỉ là sự tốt chẳng mang lại gì cả.
Trong căn phòng vắng, không ai nói, chẳng ai cười, chỉ có hai cơ thể hừng hực tuổi xuân đang cuốn lấy nhau. Mặc cho ngoài kia gió rét thổi, hai cơ thể không mảnh vải vẫn miệt mài say đắm với cuộc yêu.
Trên bờ mu nhô cao, một đám lông mềm cọ cọ vào mũi tôi. Em vừa tắm xong nên mùi sữa tắm còn vương lại. Tôi khẽ hôn vào đó rồi dần dần xuống tới mép khe suối. Như còn xấu hổ, em lại khép chặt đôi chân. Không để em làm thế, tôi tách chân em ra và nằm vào giữa. Tư thế này khiến chân em dang rộng ra, mặt tôi đối diện với nơi ấy. Cái khe nhỏ hồng hồng như có sức hút mãnh liệt kéo mặt tôi sát lại cho đến khi úp hẳn vào đấy. Tôi đưa lưỡi quét một đường thật mạnh từ dưới lên.
“Ư…ứ…ừ”
Tiếng rên của em theo đó cũng bật ra đầy kích thích. Hai chân co duỗi liên hồi.
Mới đầu còn chầm chậm, sau cùng tôi tăng dần tốc độ lên tột cùng. Hết liếm đến mút, tôi làm cho em thở không kịp hơi. Những âm thanh nhu ái thoát ra không ngừng nghỉ. Chốc chốc tôi lại cắn nhẹ vào đùi non, để lại những vệt răng mờ mờ. Hai tay với lên xoa nắn hai bầu ngực tròn căng.
Một lúc lâu, thấy thời cơ đã chín muồi, tôi trườn lên, tặng cho em một nụ hôn nồng cháy. Em đón nhận trong đê mê. Ở nơi ấy, tôi không ngừng cầm cái của mình chà lên, chà xuống. Đến khi thấy chất nhờn đã đủ, tôi liền dứt khoát rướn lên để đi vào trong em. Thế nhưng, mới chỉ được khoảng 1/3 quãng đường thì phải dừng lại vì em bất chợt la lên vì đau đớn. Tôi vội ôm chặt lấy em và đành giữ nguyên vị trí, quyết không lùi.
“Em đau quá anh ơi.”
Lấy lùi để tiến, tôi khẽ thủ thỉ:
“Anh xin lỗi! Anh rút ra nhé.”
“Không sao anh, nhưng từ từ thôi anh. Em đau lắm.”
Nghe em nói vậy, tôi như mở cờ trong bụng. Tôi không tiến cũng chẳng lùi, cứ giữ nguyên, chỉ sàng qua, sàng lại rất khẽ. Kết hợp với đó, tôi tiếp tục trao em những nụ hôn cuồng nhiệt để giúp em tạm quên đi cái đau thể xác. Một lúc, thấy em đã hơi thả lỏng, tôi rút ra một chút rồi lại vào một chút. Cứ thế, cứ thế tôi khiến cơ thể em bình tĩnh hơn và mất cảnh giác, tôi liền dứt khoát thêm lần nữa. Vậy là đã vào hết, một cảm giác ẩm nóng và chật chội bao bọc lấy của tôi. Nhưng riêng em chắc đau quá nên toàn thân gồng cứng, hai chân quắp chặt lấy tôi.
Không có gì vội nữa, tôi ôm chặt lấy em. Hai đứa vẫn hôn nhau. Cứ từng chút một, hông tôi lắc thật nhẹ, rút ra rồi lại đưa vào với biên độ cực ngắn. Sau vài phút, tôi tăng dần biên độ và vào ra cũng nhanh hơn. Cuối cùng, trong niềm vui của sự bình thường hóa quan hệ, tôi nhấp như một người lớn thực thụ. 🙂
Sự sung sướng và hạnh phúc lan tỏa khắp toàn thân tôi. Cái bản năng của giống đực khiến tôi đê mê như bay bổng chín tầng mây. Có lẽ cái đau rát tạm thời của em cũng biến mất nên khi tôi nhấp nhanh, em cũng thở mạnh hơn, tiếng rên hoang dã cũng dần bắt nhịp.
“ư ư ư… Hừ hừ ư… Ứ ứu ứ…”
Những âm thanh của em như lời thúc dục khiến tôi càng hưng phấn. Tôi như một cái máy dập liên hồi. Vì là lần đầu của em nên tôi chỉ sử dụng tư thế truyền thống. Đến khi cảm giác tê tê xuất hiện, tôi nói trong hơi thở:
“Anh thích quá! Anh sắp ra rồi.”
Câu nói chưa kết thúc, người tôi đã giật lên từng đợt. Chẳng còn gì nữa, tôi đổ ập lên người em. Hai tay và hai chân em đồng thời cùng xiết chặt lấy tôi. Tôi nằm im một lúc, cái đó xìu dần và tuột ra khỏi người em.
“Đừng đè lên em nữa, nặng quá.”
Nghe vậy, tôi mới nhớ ra là mình vẫn đang phủ phục trên người em. Tôi buông em ra, ngồi sang bên cạnh. Em nằm đó, trắng ngần. Chân tay duỗi dài trong sự mệt mỏi. Thấy vậy, tôi khẽ xoa bóp nhẹ khắp châu thân em. Nhìn xuống dưới nơi ấy, tôi bắt gặp một dòng chất nhờn hồng hồng, đục đục chảy ra. Thế là em đã trao cho tôi, đã thuộc về tôi.
Tôi cầm lấy cái khăn trên đầu giường để lau cho em. Tôi không dám lau mạnh vì sợ làm em rát, chỉ dám chấm chấm thật nhẹ.
“Thôi, để em đi tắm.”
Nói rồi em chống tay ngồi dậy, cầm quần áo đi tắm. Thế nhưng, vừa đứng lên em đã khuỵu luôn xuống.
“Ối! Đau quá anh ơi.”
Tôi vội đưa tay ra đỡ lấy em cho ngồi xuống giường rồi ân cần:
“Của em lần đầu nên chắc hơi đau. Thôi em cứ nằm đây nghỉ một lát nữa tắm cũng được.”
“Nói xong, tôi cho em nằm xuống và cầm cái khăn vào nhà tắm vò qua nước nóng rồi quay trở lại tiếp tục lau cho em. Dường như cái mệt và sự đau đớn đã vắt kiệt sức lực của em nên em rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Tôi cũng tranh thủ đi tắm một lát rồi vào ôm em cùng em say giấc nồng.
Còn tiếp