Những Cô Nàng Bên Cạnh Tôi - Phần 23
Cùng với sự lớn lên của hai đứa nhóc, tình cảm vợ chồng ngày một sâu đậm, công ty của gia đình tôi cũng càng phát triển, bố tôi cũng dần lui về cùng mẹ tôi chăm sóc hai cháu, đôi khi lại cùng bố với bố vợ tôi biến đi câu mấy ngày. Giờ bố vợ tôi không chỉ câu sông nữa, mà cùng bố tôi đi câu ở biển.
Đến khi hai đứa bắt đầu ăn dặm, thì nhà tôi phải thuê thêm người giúp việc để phụ mẹ tôi, cả hai đứa đều bụ bẫm và bắt đầu biết bò. Mẹ tôi gần như dành toàn bộ thời gian và tình cảm cho hai đứa con của tôi, nhiều khi Nhung cũng phải ghen tị, có một điều mẹ tôi lại không chiều hai đứa, điều này hợp ý với Nhung. Tôi thành ra lại là người chiều chúng nó nhất, nên có khi bị cả mẹ và Nhung cằn nhằn.
Trong công việc, tôi và con bé Ngọc cũng rất ăn ý và hợp tính nhau, thường khi ra quyết định, chúng tôi hay viết ra giấy và hầu như đều đưa ra một kết quả. Nhưng con bé Ngọc lại trở thành người đam mê công việc, điều này làm tôi lo lắng, nó chẳng có quan hệ yêu đương với ai, nó và con bé Ngọc bạn nó dính với nhau như hình với bóng từ khi Ngọc cũng vào làm cho công ty nhà tôi. Tôi nói với mẹ điều này, nhưng chẳng hiểu sao mẹ tôi lại không có ý kiến gì, ngoài câu kệ chúng nó.
Từ khi tiếp quản vị trí của bố tôi, việc ngoại giao của tôi cũng trở lên thường xuyên hơn và Nhung luôn là người tháp tùng tôi, dần dần cô cũng quen thuộc với giới kinh doanh, cuối cùng cô dứt khoát trở thành trợ lý cho tôi sau khi đưa ra một quyết định trọng đại nghỉ dạy học.
– Dạy dỗ con cái và san sẻ gánh nặng cùng anh là trách nhiệm của em, đó mới là trọng trách hàng đầu của em.
Cô nói vậy khi tôi áy náy vì cô phải quyết định thôi dạy học. Thật ra tôi cũng thích như vậy hơn, thời gian chăm sóc con cái và xuất hiện cùng tôi, cũng đã chiếm hết thời gian của cô. Và tôi thực sự hưởng thụ sự chăm sóc của cô, hưởng thụ việc được nhìn ngắm cô mỗi ngày. Hưởng thụ cả việc được ôm cô trong lòng, để rồi khi cô không kìm được tiếng rên do ngón tay của tôi đang gảy gảy trêu đùa đầu ti cứng rắn trên bầu vú nảy nở của cô, sau đó cô sẽ mê đi khi cái buồi tôi vùi sâu trong lồn cô và mềm nhũn co người rúc vào người tôi khi tôi xối xả bắn hết sự khoái cảm của mình vào sâu trong cô.
Hai đứa nhóc nhà tôi càng lớn lại càng giống nhau, từ dáng đi, điệu cười nhiều khi đến tôi còn nhầm lẫn và càng lớn lại càng nghịch. Chúng nó biết các cô tôi rất quý chúng nó, mỗi khi đi đâu đều có quà, nhưng bọn nó không bao giờ cũng xuất hiện một lúc, mà lần lượt xuất hiện, sau đó lại xuất hiện lần nữa chìa bàn tay với ánh mắt vô tội và nói kiểu như.
– Đấy là anh Khang, con mới là Thắng. Con chưa có mà, bà cho con đi.
Lần nào cũng như lần nào, bọn nó bao giờ cũng nhận được nhiều nhất, sau đó hai đứa nó lại chia với nhau. Dù Nhung mắng thế nào, rồi đâu lại vào đấy. Còn tôi khoái chí cười, đôi khi còn thông đồng với bọn nó. Ai bảo hai đứa con nhà tôi thông minh và đáng yêu như thế.
Đến khi hai đứa nhóc nhà tôi vừa sinh nhật tròn ba tuổi, thì Nhung lại mang thai lần nữa, lần mang thai này nhẹ nhàng hơn, Nhung không nghén như lần đầu mang thai và như ước nguyện của tôi, Nhung sinh một bé gái, con bé khi sinh đã bụ bẫm và mở đôi mắt đen láy nhìn chúng tôi khi bác sĩ trao con bé cho chúng tôi.
Người ta nói con gái là bảo bối của bố, có lẽ đúng thật, con bé càng lớn càng thích nằm người tôi ngủ, nó không chịu nằm nôi, chỉ khi đói nó mới rúc vào người Nhung để bú, sau đó lại khóc và chỉ chịu im lặng khi được nằm trên người tôi. Cả Nhung và mẹ tôi cũng không có cách nào, mỗi lần tôi đi công tác là một lần Nhung vất vả vì con bé quấy.
Nhung rất nhiều lần phải ghen với con bé, chỉ cần tôi ở gần là con bé lại bám dính lấy tôi và sau đó lại nằm trên người tôi. Chúng tôi chẳng có mấy cơ hội để gần nhau, quan hệ vợ chồng lại phải chuyển lên văn phòng hoặc đôi khi tôi đưa Nhung vào khách sạn. Nhung như đi ngược lại quy luật tự nhiên, cô càng ngày càng quyến rũ, tôi vẫn tự hào về khả năng của mình, nhưng bây giờ nhiều khi phải gồng mình hết sức để không bị thất thủ.
Cũng may, tôi vẫn duy trì được thói quen luyện tập và thêm sự tiếp sức của bố vợ tôi với những chai rượu thuốc. Nói đúng ra tôi trở nên nghiện Nhung, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười của cô có thể khiến hưng phấn ngay được, Nhung cũng chưa bao giờ từ chối tôi, cô có thể ngồi trong lòng tôi đón nhận những cái hẩy mông của tôi, cô cũng có thể gồng mình bám lấy canh bàn để tôi địt vào cô từ phía sau, cũng có khi cô ôm chặt lấy cổ tôi hai chân quặp sau mông tôi để tôi dựa cô vào tường, cũng có khi một tay tôi ôm con gái, một tay đưa lên ôm lấy bầu vú để cô nhún nhảy trên bụng tôi, cô cũng cúi xuống ngậm lấy cái buồi của tôi nuốt ra nuốt vào trong những lần cô không tiện.
Sau khi sinh con bé, nhà tôi đã chật lại càng trở lên chật hơn, hai con trai của tôi chia nhau một phòng, con bé vẫn ngủ cùng chúng tôi, cô Huấn và chị giúp việc dồn lại một phòng, phòng bố mẹ và phòng cho Ngọc. Tôi quyết định xây nhà mới, miếng đất mà ông nội Nhung cho chúng tôi chúng tôi đã dùng tiền mừng đám cưới để mua thêm hai mảnh vườn phía trong, biến thành một miếng đất rộng hơn ba sào.
Căn nhà mới vẫn xây ba tầng, số phòng ngủ tăng lên gấp đôi, tầng ba vẫn để làm phòng sinh hoạt chung, phòng tập và phòng làm việc, cơ bản bố trí cũng giống như căn nhà của bố mẹ tôi hiện giờ chỉ là rộng hơn nhiều và xây theo phong cách hiện đại dùng toàn tường kính làm không gian lúc nào cũng sáng sủa. Tôi cũng làm một khu vui chơi cho lũ nhóc, nhưng Nhung lại không đồng ý để làm bể bơi, cô nói vừa lãng phí, vừa chẳng mấy khi sử dụng diện tích đấy để làm vườn còn hơn.
Em gái tôi mặc dù cũng súy một phòng, nhưng nó cũng mua một căn hộ chung cư và sống cùng Ngọc, mãi sau này tôi mới hiểu tại sao mẹ tôi lại nói kệ bọn nó. Việc này, tôi chẳng thấy gì là nghiêm trọng, bố mẹ tôi không ngăn cản, còn Nhung lại ủng hộ em gái tôi. Con bé Ngọc vẫn công khai quyến rũ tôi, nó cũng chẳng thèm quan tâm đến sự có mặt của bố mẹ tôi, của Nhung và em gái tôi. Thực sự, tôi vẫn không thể coi nó khác với con em gái tôi, hơn nữa bây giờ hai đứa công khai sống với nhau, càng không làm tôi nổi được hứng thú.
… Bạn đang đọc truyện Nhung tại nguồn: http://truyencogiaothao.info/truyen//nhung/
Nhung đang cầm theo một cái khay đựng mấy cốc nước ngọt và một bịch hoa quả cắt sẵn uyển chuyển đi về phía bố con tôi, con gái tôi đang giơ cánh tay cầm một cái cờ vẫy loạn lên miệng reo tên hai anh, ở dưới sân con trai tôi lại vừa ghi bàn thêm bàn thắng. Sau đó mắt hau háu nhìn về phía Nhung đang đi đến ngày càng gần, hai cánh tay mũm mĩm lại giơ ra, miệng liên tục gọi “Mẹ! Mẹ!”.
Nhung cười rất tươi đặt hộp hoa quả và khay nước xuống cái kệ bên cạnh, tay đưa ra để bế con bé, nhưng nó lại nép vào người tôi mắt nhìn vào khay nước, tay chỉ chỉ miệng liên tục nói “Uống! Uống”. Nhung đưa tay bẹo má nó, sau đó lấy một cốc nước đưa cho con bé khiến nó cười toét, miệng lại bập bẹ “Mẹ… yêu”.
– Sao hôm nay mẹ lại dễ tính thế? Lại mua nước ngọt cho con à?
– Ở dưới quầy chẳng có nước gì khác, hôm nay mẹ phá lệ.
Bình thường, Nhung rất nghiêm khắc với con, gần như không đồng ý cho các con uống nước ngọt, dù bọn trẻ con đứa nào cũng thích.
– Tí nữa con đá bóng xong, cả nhà đi ăn pizza nhé.
– Con… thích.
Con gái tôi lại reo lên, Nhung cười cười.
– Được, hôm nay mẹ sẽ chiều mấy bố con. Coi như xả hơi để hai anh tuần sau bắt đầu đi học. Anh uống nước đi này.
Nhung lấy ly nước đưa cho tôi, con bé lại giơ tay kéo tay mẹ để ngậm mồm hút một hơi rồi mới đẩy cái ly lên cho bố. Tôi cầm ly nước hút một hơi sau đó để vào lỗ cắm cốc, đưa tay ôm lấy bờ vai mềm mại của Nhung, đầu cô tựa vào vai tôi nhìn hai con trai đang chơi bóng ở dưới sân.
– Nhanh anh nhỉ? Vậy mà các con đã sáu tuổi, chuẩn bị đi học rồi, chẳng mấy chốc anh và em lên chức ông bà.
Tôi bật cười, từ khi hai đứa nhóc nhà tôi khoe có bạn gái ở lớp mẫu giáo, Nhung hay tư lự kiểu này.
– Hay là mình lại đẻ đi anh?
– Thế là đủ rồi, mình có hẳn ba đứa đủ nếp đủ tẻ. Mà từ hồi cưới nhau đến giờ em toàn bận bịu với con cái, vợ chồng mình đã có thời gian cho riêng mình đâu, cũng chẳng đi đâu. Chờ các con cứng cáp một chút nữa, anh với em sẽ dành thời gian đi du lịch các nơi.
– Vâng, nhưng em vẫn muốn sinh nữa, có mấy người được như em, sinh con chẳng có một chút áp lực nào. Ông bà cũng bảo muốn sinh bao nhiêu cũng được, ông bà sẽ chăm hết. Mà ông bà ngoại cũng muốn, từ khi cậu đi du học, bố mẹ cũng buồn. Cũng may hai ông còn có thú vui câu cá, chứ hai bà ngoài các cháu ra cũng đâu có niềm vui gì khác.
– Hai ông thì đi đây đi đó câu suốt, cũng phải thuyết phục hai bà đi cùng cho vui, chứ các bà suốt ngày cứ dính lấy các cháu.
– Em cũng chịu, đã mua vé cho hai bà đi cùng, ra đến sân bay nhớ cháu lại đi về. Muốn hai bà đi, kiểu gì cũng phải cho bọn trẻ con đi cùng. Lại nói cô Ngọc, dạo này lại cứ đòi nhận con một đứa làm con nuôi, em đã hứa rồi, đứa sau em đẻ sẽ cho cô làm mẹ nuôi.
Cái Ngọc dạo này đột nhiên lại muốn nuôi con, nó cũng định xin tinh trùng để thụ thai, nhưng mẹ tôi không đồng ý, theo quan điểm của mẹ tôi, nếu lấy chồng thì sẽ là con của gia đình chồng, nhưng nếu đã không lấy chồng thì vẫn là con gái mang dòng máu gia đình này, thì con cái cũng phải phải mang dòng máu nhà tôi. Bởi vậy, mới có chuyện cái Ngọc xin con nuôi của vợ chồng tôi.
Trận bóng đã kết thúc, đội của hai con chúng tôi thắng áp đảo, cũng chẳng có gì ngạc nhiên vì hai đứa nhà tôi cao hơn bọn trẻ con cùng lứa hẳn một cái đầu dù mới sáu tuổi, nhưng lớn như những đứa trẻ tám chín tuổi. Cả hai đứa đều thích vận động, Nhung rất nghiêm khắc đối với con, bọn trẻ dứt khoát không cho động đến điện thoại, trò chơi điện tử, tv cũng chỉ xem có giờ, thay vì thế cô yêu cầu các con chơi những trò chơi vận động. Thêm nữa hai đứa lại giống nhau như hai hạt nước, nên đội bạn cũng chẳng biết kèm ai, kèm được đứa này thì đứa kia lại ghi bàn. Hai đứa vẫn ăn ý như khi còn bé.
Hôm nay là trận chung kết giải bóng đá của các trường mẫu giáo quốc tế, là giải được tài trợ bởi tổ chức thiếu nhi quốc tế trước khi bọn trẻ con kết thúc mẫu giáo bước vào tiểu học. Có lẽ hầu hết bọn trẻ sẽ lại tiếp tục học cùng nhau. Nhung cũng là một thành viên tích cực của ban phụ huynh và chúng tôi có tài trợ cho giải, nên đến phần trao giải cô cũng xuống tham gia, tôi và con bé cũng xuống cùng. Tôi quen gần hết các phụ huynh, cũng toàn những gương mặt quen thuộc trong giới. Rất nhiều cái bắt tay, những câu hỏi xã giao, không ít nụ cười gượng gạo, nhưng nhiều hơn cả là sự hồ hởi.
Vợ chồng Phượng cũng có mặt trong đó, tôi quen thuộc cả hai, chồng Phượng bằng tuổi tôi nhưng không học trong nước mà đi du học, hai người lấy nhau là do mai mối của hai gia đình. Con gái lớn của Phượng học cùng lớp hai đứa nhà tôi và cũng sẽ liên thông lên học cơ sở cùng nhau. Mà tình cờ, bạn gái mà con trai tôi tôi giới thiệu chính là cô bé này. Phượng đã nửa đùa nửa thật bảo tôi, mẹ nó không làm được thì để con gái làm.
Nguyệt cũng là một trong những phụ huynh, con trai thứ hai cũng học cùng với hai đứa nhà tôi, nhưng tính cách cậu bé khá nhút nhát. Nguyệt vẫn luôn trốn tránh tôi, cũng chẳng hiểu nguyên nhân vì sao cô không dám đối diện với tôi dù đôi lần tôi chủ động gợi chuyện. Tôi cũng biết chồng của Nguyệt là ai, cũng mừng cho cô vì ít nhất về kinh tế Nguyệt sẽ không phải lo lắng và cô cũng có một trung tâm thẩm mỹ của riêng mình.
Rồi buổi lễ trao giải cũng kết thúc, hai đứa nhà tôi mỗi đứa cầm một cái huy chương đang hua tay chạy về phía tôi, đặt con gái xuống đất, tôi giơ tay để ôm lấy hai đứa và cả con gái, mặc kệ mồ hôi bọn nó đang nhễ nhại. Sau một hồi hai đứa liến thoắng, cả tiếng cười như nắc nẻ của con bé khi hai anh đeo huy chương vào cổ, chúng nó lại chạy biến ra đằng sau. Nhung đi đến chỗ tôi, ánh mắt không dấu được ý cười, tôi cũng quay đầu lại nhìn hai cu cậu đang đứng ríu rít với nói chuyện với hai cô bé gái ngay bên cạnh Phượng. Nhung đến bên cạnh khoác lấy tay tôi, cũng nhìn hai thằng nhỏ.
– Có khi nào bố không làm được con phải làm hộ không?
– Có như vậy, bố nó mới có thể có người vợ tuyệt vời như thế này chứ.
Nhung biết chuyện của tôi và Phượng chỉ không biết cụ thể chuyện thật sự giữa chúng tôi, quan hệ của Nhung và Phượng cũng khá thân thiết, dù sao bố mẹ tôi và bố mẹ Phượng cũng là bạn làm ăn, và Phượng cũng trong Ban phụ huynh.
Một lúc sau nhà thi đấu cũng vãn dần, hai đứa lại chạy về chỗ chúng tôi, cầm hai cốc nước hút một hơi cạn sạch, cầm hai cái khăn lông lau khô người và đổi đôi giày bóng đá sang đôi dép sục thoải mái. Sau đó tự sắp xếp vào hai cái túi thể thao, rồi đeo lên vai.
Như đã hứa với bọn trẻ, chúng tôi đến cửa hàng pizza, rồi để hai đứa tự gọi món. Hai đứa thành thạo xem menu, tự chọn món mình thích, rồi lại quay sang hỏi món cho bố mẹ và em, sau đó tự gọi món với cô phục vụ. Nhung rất nghiêm khắc khi dạy con, bọn trẻ nhà tôi đã tự lập từ rất bé tự xúc cơm ăn, tự đi vệ sinh, tự tắm, tự dọn đồ chơi, tự sắp xếp đồ dùng đi học, tự mặc quần áo, tự giác học và cả việc trông em. Như bây giờ chẳng hạn, tôi và Nhung chỉ tập trung vào đĩa của mình, hai đứa sẽ tự ăn phần của mình, thay phiên nhau lau miệng cho em hoặc gạt đồ ăn để em có thể tự xúc.
Nhung vẫn bảo mình may mắn vì lấy được tôi, được làm dâu của gia đình tôi nhưng tôi mới thấy mình thật sự may mắn khi có cô làm vợ. Gia đình tôi có thể nói là khác biệt với những gia đình khác, trong khi những gia đình khác nghiêng ngả vì những mâu thuẫn trong cái xã hội mà vật chất chi phối tất cả các hành vi của con người, thì gia đình tôi vẫn vững vàng với những chuẩn mực của riêng mình và ngày càng bền vững.
Rất nhiều lần tôi đã thử suy đoán, nếu tôi không lấy Nhung thì gia đình tôi sẽ như thế nào? Có giống những gia đình khác khi vật dư thừa thì lại bị rạn nứt vì sự ích kỷ và vô trách nhiệm. Có lẽ cũng sẽ như vậy.
Cô xứng đáng để tôi tôn thờ, si mê và dành cả cuộc đời mình để cô được hạnh phúc.
Cảm ơn bạn đã đọc truyện ở website truyencogiaothao.info/truyen/, trước khi thoát website làm ơn click vào banner quảng cáo bất kỳ để truyện được UPDATE nhanh hơn! Click xong nhớ xem tầm vài giây rồi mới tắt quảng cáo nhé các bạn.