Những Cô Nàng Bên Cạnh Tôi - Phần 22
Bố mẹ tôi vẫn chưa dậy, chỉ có cô Huấn đang nấu ăn trong bếp, Nhung đi vào bếp, còn tôi đi vào phòng khách mở hộp lấy một điếu thuốc và ra hiên nhà ngồi xuống bộ bàn ghế gỗ. Nhung cũng đi ra đặt xuống bàn ấm chè mới pha rót cho tôi một chén rồi lại đi vào nhà, tôi nhấp một ngụm chè nóng sau đó châm điếu thuốc rít một hơi sảng khoái.
Bố mẹ tôi cũng vừa thức dậy, tôi nghe tiếng cười của mẹ và tiếng hỏi thăm của Nhung, bố tôi cũng lấy một điếu thuốc và ra ngồi với tôi, cùng uống chè và trò chuyện phiếm, cho đến khi Nhung mời chúng tôi vào ăn sáng.
Sau khi ăn sáng bố mẹ tôi cũng rời nhà đi đánh golf, con bé Ngọc lúc này mới thức dậy, nó ríu rít với Nhung một lúc rồi ăn sáng, sau đó lấy xe của Nhung đi chơi. Nhà chỉ còn hai chúng tôi và cô Huấn, Nhung lên phòng để sắp xếp lại quần áo của cô và cả của tôi, sau đó dọn lại phòng gọn gàng tôi cũng quanh quẩn ở bên giúp cô, thỉnh thoảng không nhịn được sẽ ôm lấy cô hoặc hôn cô một cái.
Sau khi dọn gọn gàng và sắp xếp quần áo xong, chúng tôi lại đi lên phòng làm việc của tôi trên tầng ba, tôi vừa lắp thêm một cái bàn để Nhung có chỗ chấm bài, soạn giáo án trong phòng làm việc của tôi. Nhung bận rộn sắp xếp sách vở lên tủ sách và bàn là việc, còn tôi bật máy tính kiểm tra email và phân công công việc trong thời gian chúng tôi đi trăng mật. Xong việc, tôi chợt nhớ ra, mở cái tủ sau lưng lấy ra một cái hộp và đi đến đưa cho Nhung.
– Anh có quà tặng em để khai trương bàn làm việc mới. Chúc vợ anh luôn công tác tốt.
– Em cảm ơn chồng! Nhưng mà em có máy rồi mà, anh lại tặng làm gì nữa.
– Cái máy của em vừa cũ vừa nặng, với lại hôm trước nó rơi vào chân anh còn làm chân anh tím bầm. Anh còn chưa xử nó.
– Hì… nó cũng làm em đau lòng mất mấy hôm.
Nói thế nhưng Nhung cũng không khỏi vui mừng khi cầm cái máy tính mới lên.
– Ui… nhanh thế, có chiếc máy này em sẽ đỡ lo khi chiếu các video minh họa bài giảng của em trên lớp.
Nhung rướn người đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Sau đó chúng tôi kiểm tra quà cưới được bố mẹ tôi để trong phòng sinh hoạt chung, mặc dù đã ghi không nhận phong bì nhưng số lượng quà và cả phong bì nhận được cũng rất nhiều. Nhung ngạc nhiên nhìn đống quà và phong bì đã phân loại và ghi chép rõ ràng.
– Đây là có đi có lại ấy mà, anh cưới vợ muộn nhất trong số con cái bạn bè và đối tác của bố mẹ, nên quà mừng tất nhiên là nhiều rồi. Những đồ trang sức quý giá thì em gom lại cho vào két, còn những quà khác mình tạm để trong kho lúc nào rảnh thì nghĩ cách xử lý sau, tiền thì em cứ giữ lấy coi như tiền làm vốn của hai vợ chồng mình, cần chi tiêu gì thì em cứ chủ động.
Tôi nói khi Nhung vẫn còn thẫn thờ vì số lượng quà và tiền mừng.
Dọn dẹp linh tinh cũng hết buổi sáng, sau bữa trưa chúng tôi nằm ôm nhau, nhưng cũng không gì, Nhung vẫn còn có chút khó chịu.
Buổi tối, chúng tôi đến chỗ hẹn với bạn Nhung, đây gần như một buổi họp lớp đại học của các cô, ngoài tôi ra còn có mấy thanh niên có người là chồng và có người là bạn trai của các cô. So với các bạn trong lớp, Nhung đúng là cũng chỉ một cô gái trung bình khá, nhưng cô lại khác biệt hoàn toàn bởi sự trong sáng, lạc quan, tự tin và rực rỡ của mình. Và trong mắt tôi, không ai có thể so sánh được với cô.
Đúng với vai chủ nhà, tôi rất tự nhiên thể hiện sự hài hước, lịch lãm, hào phóng và cả những tài lẻ của mình. Tôi muốn các bạn cô thấy rằng phải là những người xuất sắc như tôi mới xứng đáng với cô. Nhưng tôi cũng có một chút ích kỷ, tôi nhìn thấy Nguyệt đang ngồi ăn cùng con gái và một người đàn ông lớn tuổi phương phi đang ngồi ăn ở góc đối diện ngay khi tôi và Nhung tay trong tay bước vào quán, tôi cũng không còn cảm giác cay đắng hay đau đớn, chỉ là một chút cảm giác không cam lòng, đến giờ tôi vẫn chưa nhận được lời giải thích rõ ràng của cô.
Người quản lý nhà hàng cuối cùng cũng mang đến một cây đàn guitar, chỉ dặn tôi đừng có quá ồn ào ảnh hưởng đến người khác. Tôi hát những bài hát trữ tình mà các gái mơ mộng yêu thích, những bài hát ca ngợi về tình yêu thế rồi tôi thực sự bị cuốn bởi nội dung bài hát, mắt tôi nhìn không chớp vào Nhung, những cảm xúc tuôn ra từ lời bài hát được ảnh mắt tôi chuyển hết cho Nhung. Ánh mắt cô cũng vậy, nhu tình đón lấy ánh mắt tôi không rời, nét mặt hạnh phúc của cô ngời lên, cảm xúc của chúng tôi cũng xâm nhiễm mọi người, có người nét mặt đầy hoài niệm, có người tràn đầy nhớ nhưng, có cả những đau khổ và nước mắt.
Có tiếng vỗ tay từ những bàn khác khi tôi dứt mình ra khỏi cảm xúc khi kết thúc mấy bài hát, các cô gái bạn của Nhung vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc sau đó cũng vỗ tay rào rào và tất nhiên các cô hào hứng yêu cầu Nhung phải thể hiện tình yêu với tôi. Ánh mắt tôi nhìn khuôn mặt đang đỏ rực của Nhung cổ vũ cô, nhưng chỉ làm ánh mắt cô càng đỏ rực, đưa cái đàn cho cô bạn ngồi bên cạnh, tôi chủ động dịch người đưa hay tay ôm lấy má Nhung và cúi xuống hôn lên đôi môi đang run rẩy của Nhung.
– Anh yêu em!
Tôi dịu dàng nói sau khi rời môi cô trong tiếng vỗ tay rào rào của các bạn cô. Tôi đứng dậy cầm tay Nhung để cùng đứng lên, sau đó tôi ôm lấy vai cô, cầm ly rượu giơ cao lên và nhìn khắp lượt mọi người.
– Tôi cảm ơn các bạn đã bỏ thời gian tham dự lễ cưới của chúng tôi và bây giờ lại cổ vũ cho tình yêu của chúng tôi. Các bạn là bạn của vợ tôi, cũng sẽ là bạn của tôi, tôi rất vui được gặp các bạn. Chúc cho tình bạn sẽ luôn bền vững.
Tôi đưa ly lên và ngửa cổ uống sạch.
Tôi muốn tất cả mọi người được chứng kiến tình yêu của chúng tôi, để mọi người thấy tôi yêu cô ấy, tôi chẳng còn quan tâm đến phản ứng của Nguyệt thỉnh thoảng liếc ánh mắt có chút khổ sở nhìn sang tôi.
Chúng tôi tan khá muộn, sau khi các bạn của Nhung ríu rít hẹn nhau sang sẽ năm tổ chức họp lớp như hôm nay, sau đó lưu luyến ôm nhau trước khi rời đi. Nhung lái xe đưa tôi về nhà, cô vẫn còn tràn đầy cảm xúc và biến thành hưng phấn khi chúng tôi tiến vào phòng ngủ của mình. Cô chủ động cởi quần áo cho tôi và nhanh chóng cởi cái váy của mình, hai đùi cô nhanh chóng mở ra để đón tôi đi vào. Sau đó cũng tôi ngụp lặn trong khoái cảm hết lần này đến lần khác cho đến khi cả hai chúng tôi đều rã rời ôm chặt lấy nhau ngủ thiếp đi.
Chúng tôi thức dậy rất muộn, Nhung có vẻ hơi bất an.
– Hôm nay dậy muộn quá, không biết bố mẹ có nói gì không?
– Bố mẹ hiểu mà, ai lại trách chuyện này. Với lại hôm nay là thứ hai, bố mẹ cũng đã đi làm.
Hôm nay chúng tôi về nhà ngoại để lại mặt, sau đó bay chuyến bay muộn vào miền Trung bắt đầu tuần trăng mật của chúng tôi.
Sau khi ăn nhanh bữa sáng, tôi bưng thùng quà mà mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn ra xe và đi đến nhà bố mẹ vợ tôi. Cả nhà đã sẵn sàng đợi chúng tôi, sau khi bố mẹ tôi nhận hộp quà, tôi đặt một mâm lễ lên bàn thờ tổ tiên và cùng Nhung khấn vái, coi như lễ lại mặt của chúng tôi hoàn thành. Mẹ vợ và các cô lập tức kéo Nhung vào trong nhà, còn bố vợ và các chú thì kéo tôi vào bàn nhậu.
Buổi chiều, chúng tôi về nhà lấy hai cái vali đã chuẩn bị sẵn, gọi taxi và đi lên sân bay. Khi lên kế hoạch trăng mật, Nhung dứt khoát quyết định kỳ trăng mật sẽ ở căn biệt thự của gia đình tôi ở miền Trung…
Gần hai tuần trăng mật, chúng tôi hoàn toàn sống cho riêng mình, sáng dậy sớm cùng nhau chạy bộ trên bãi biển sau đó cùng nhau ngắm bình minh, sau đó lại cùng nhau nhào xuống biển đùa giỡn. Cùng nhau chuẩn bị bữa ăn sáng, rồi lại mơ màng nằm cạnh nhau để tôi đọc chuyện cho cô nghe, có khi chỉ để thưởng thức một bản nhạc, hoặc lim dim thưởng thức hơi gió biển mát lành. Rồi khi hưng phấn tăng lên, chúng tôi lại ôm siết lấy nhau để rồi lại ra trong nhau trong sự thỏa mãn.
Nhung càng ngày càng tự nhiên khi chúng tôi làm tình và sự đòi hỏi của cô cũng ngày càng một mãnh liệt, càng làm cho chúng tôi thăng hoa hơn để thỏa mãn nhau. Trong sự thăng hoa cả về tình cảm và tình dục, Nhung như lột xác hoàn toàn, cô càng ngày càng quyến rũ, mọi nét đẹp của cô ngày càng hoàn mỹ, càng khiến tôi càng si mê cô hơn.
Ngay sau khi tuần trăng mật của chúng tôi kết thúc, thì niềm vui lại đến, Nhung bắt đầu có những biểu hiện của thời kỳ nghén. Và ngay lập tức nó trở thành sự kiện quan trọng nhất của gia đình tôi, mẹ tôi dứt khoát tạo ra một vòng bảo vệ xung quanh Nhung, chính tay mẹ tôi chọn lựa từng loại thực phẩm, đồ uống cho Nhung, chính mẹ tôi đi đặt bác sĩ và dịch chăm sóc cho Nhung, tự mình đưa Nhung đi khám bác sĩ làm tôi bỗng chốc bị gạt ra rìa. Chỉ khi đi ngủ, Nhung mới thuộc về tôi, nhưng lần nào mẹ tôi cũng dặn đi dặn lại những việc nên làm và không nên làm. Nhung cũng hết cách, chỉ khi đi ngủ cô mới được nũng nịu nằm trong vòng tay của tôi, mới dám lộ ra sự yếu đuối của mình.
Tôi vừa hồi hộp, vừa hạnh phúc chứng kiến đứa con đang hình thành trong bụng của Nhung khiến bụng cô lớn dần lên, tôi cảm nhận được sợi dây thiêng liêng đang liên kết tôi với sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên, cảm nhận được sự rung động của nó khi tôi ghé vào bụng Nhung để trò chuyện cùng nó.
Nhà tôi bắt đầu xuất hiện những đồ dùng cho trẻ em, một số của mẹ tôi mua, một số do các cô mang đến, một số tôi và Nhung mua, ngay cả quần áo sơ sinh cũng mua cả đồ nam lẫn nữ. Đến tháng thứ năm, khi mẹ tôi hưng phấn bừng bừng báo tin Nhung mang thai đôi con trai thì mới đúng là đại sự kiện. Mẹ tôi rất dứt khoát nghỉ làm để kè kè bên Nhung, mọi công việc của mẹ đều giao cho con bé Ngọc.
Người ta thường nói “phúc bất trùng lai”, nhưng ngay khi chắc chắn Nhung mang thai đôi con trai thì công ty gia đình tôi cũng trúng gói thầu xây dựng một khu nghỉ dưỡng lớn song song với đó cũng nhận được giấy phép liên doanh đầu tư cho một khu phức hợp du lịch khác.
Cả nhà tôi đều căng mình để làm việc, bố tôi phụ trách khu phức hợp, còn tôi thì phụ trách khu nghỉ dưỡng, Ngọc cũng phải căng mình cho cả hai nơi. Thời gian của tôi gần như không đủ, có hôm chỉ kịp chợp mắt một lát, nhưng không thể không về nhà mỗi ngày có thể nhìn thấy Nhung và ghé đầu vào để nói chuyện với hai đứa con đã biết biểu thị tình cảm bằng những cái quấy đạp.
Đến lúc này Nhung lại phải lo lắng cho tôi, cô mang lên công ty cho tôi cái bình đựng súp do cô hầm, rồi sau đó lại đặt đầu tôi lên đùi cô massage để tôi có thể chợp mắt một lát. Mỗi khi tôi về nhà, cô sẽ đợi tôi với một cái khăn nóng, một món ăn nóng sốt và một cốc trà sâm dù rất nhiều lần tôi khuyên cô không cần làm vậy.
– Em đang nghỉ hè, thời gian ngủ nghỉ rất nhiều, em biết phải làm thế nào. Em chỉ lo cho anh thôi, nếu không làm vậy, em sẽ càng lo lắng.
Cũng không lay chuyển được cô, tôi mỗi ngày đều cố gắng về sớm và mang công việc về nhà để làm.
Những lúc phải đi vào công trình, là những lúc tôi khổ sở nhất, vì nỗi nhớ Nhung và con cồn cào, dù hàng ngày vẫn nói chuyện với cô.
Sau mấy tháng vất vả, công việc đã vào nếp, thời gian của tôi cũng được nới lỏng, thì cũng đến những tháng cuối của thai kỳ. Tôi căng thẳng, mẹ tôi căng thẳng, sự căng thẳng còn lây sang cả con bé Ngọc hồi hộp đợi ngày chuyển dạ của Nhung. Lúc đầu để đảm bảo an toàn, cả tôi và mẹ đều thống nhất để Nhung mổ đẻ, nhưng khi bác sĩ phân tích các ưu nhược của cả hai phương pháp thì Nhung kiên quyết sinh tự nhiên. Cô không muốn khi sinh, con chúng tôi không được bú sữa mẹ. Bác sĩ cùng ủng hộ Nhung vì kết quả kiểm tra sức khỏe của cô rất tốt, Nhung lại nghiêm túc thực hiện mọi yêu cầu về luyện tập và vận động trong suốt thời gian mang thai của bác sĩ.
Trong sự lo lắng của cả nhà, Nhung cũng đến ngày sinh nở, để an toàn tôi kiên quyết đưa Nhung vào viện sớm hơn hai ngày so với ngày dự báo của bác sĩ, tôi cũng gác lại công việc để túc trực bên cạnh Nhung. Càng gần đến thời gian dự sinh, tôi càng hồi hộp, sự lo lắng lên đến đỉnh điểm khi bác sĩ đưa Nhung vào phòng sinh. Mặt tôi trắng bệch cầm tay cô, lòng quặn lên những cơn đau khi chứng kiến cô cũng đang chịu đựng những cơn đau của mình.
Không hiểu sao, những cơn đau của tôi của tôi nó cứ cuộn lên y như tôi cũng đang đau đẻ vậy. Mồ hôi tôi cũng tuôn ra ướt đầy mặt, hai tay run bần bật nắm chặt lấy bàn tay Nhung cũng đang gồng mình chịu cơn những cơn đau, cùng cô hít thật sâu sau đó rặn mạnh theo lời bác sĩ nói. Tôi cảm giác y như mình vừa trải qua quá trình rặn đẻ vậy, cuối cùng tôi có cảm giác cuộn lên khi tiếng bác sĩ nói to mừng rõ “Ra rồi” và tiếng khóc to rất có lực cất lên. Sau đó, lại cuộn lên một cơn đau và tiếng bác sĩ cất lên “xong rồi” kèm theo một tiếng khóc to thứ hai cất lên.
– Chúc mừng bố mẹ! Cả hai cháu an toàn ra đời và hoàn toàn khỏe mạnh.
Tiếng bác sĩ cất lên, lúc này sức lực của tôi như rút đi toàn bộ, tôi không kìm được những giọt nước mắt khi hạnh phúc đang dâng lên ngùn ngụt. Đưa tay vuốt những sợi tóc đang dính bết trên khuôn mặt tái nhợt của Nhung, sau đó áp tay vào má cô.
– Con chúng ta đã ra đời rồi. Cảm ơn em!
Cô nhoẻn một nụ cười, cũng đưa tay lên vuốt vào má tôi.
– Chúng ta có con rồi, chúng ta làm bố mẹ rồi.
Sau đó là những giọt nước mắt tự động tràn ra.
– Nào bố mẹ nhận con nào.
Tiếng bác sĩ cất lên làm chúng tôi buông nhau ra, bác sĩ đưa tôi một bé còn một đứa đưa cho Nhung. Ôm sinh linh bé nhỏ của mình trong tay, tôi không khỏi trào nước mắt vì sự hạnh phúc, vì sự kết nối linh thiêng.
– Em… con của chúng ta.
Tôi nghẹn ngào nói với Nhung khi đưa đứa bé sát vào và đặt xuống bên cạnh để Nhung có thể ôm và nhìn bé, còn tôi cũng đưa mắt nhìn đứa con thứ hai đang được Nhung ở tay bên kia. Hai đứa giống nhau như hai giọt nước, cùng nhắm mắt, miệng đang nhóp nhép bàn tay nhỏ bé nắm chặt đặt lên miệng.
– Nào, được rồi. Bố ra khỏi phòng để bác sĩ dọn cho mẹ. Nửa tiếng nữa mẹ và các con sẽ được đưa về phòng.
Tôi lùi ra khỏi cửa, cởi bộ quần áo bảo hộ và đi ra phòng đợi, nơi bố mẹ tôi, bố mẹ Nhung, bé Ngọc đang sốt ruột đi lại.
– Mẹ tròn con vuông rồi. Bác sĩ đang thu dọn, một lát nữa ông bà sẽ được gặp cháu.
– Mẹ nó có khỏe không?
Mẹ tôi thở phào, thay vào đó là sự mừng rỡ hỏi tôi.
– Tất cả đều khỏe, Nhung sinh nhanh lắm và hoàn toàn tỉnh táo sau khi sinh. Trộm vía hai thằng cu cũng khóc khỏe lắm và đều hơn ba cân.
Tôi cũng nhẹ nhõm ngồi xuống ghế để đợi bác sĩ đưa mẹ con Nhung ra khỏi phòng. Cũng không lâu lắm, chiếc giường đã được đẩy ra khỏi phòng, hai con của chúng tôi được đặt trong xe đẩy đang nhắm mắt, miệng vẫn nhóp nhép không ngừng. Mẹ tôi tiến đến đón Nhung và cầm lấy tay cô.
– Cảm ơn con! Con có mệt không?
– Cảm ơn mẹ, con khỏe lắm.
– Vậy là tốt rồi là tốt rồi.
Mẹ tôi vẫn nắm tay Nhung không rời, mắt rơm rớm.
– Mẹ, để đưa mẹ con Nhung về phòng đã.
Tôi nhắc khẽ, lúc này mẹ tôi mới buông tay Nhung, sau đó đi đến xe đẩy của hai đứa nhóc, mắt nhìn chăm chăm, rồi tự mình đẩy xe đi theo chiếc giường về phòng.
– Mẹ lại cho em bé bú tiếp nhé, khi bé bú no sẽ tự ngủ. Các cô y tá sẽ đến hỗ trợ.
Bác sĩ đặt đặt hai đứa bé vào bên vú của Nhung, rồi cởi chiếc khăn quấn quanh người bé để em bé trực tiếp nằm trên người Nhung rồi đắp chăn phủ lên người ba mẹ con. Hai đứa con tôi rất nhanh đã ngậm lấy đầu vú của mẹ bắt đầu bú. Trừ hai ông bố của tôi đang đứng ở góc xa, cả hai bà mẹ và Ngọc đều vây quanh giường Nhung, ánh mắt không rời hai đứa bé đang ngon lành bú sữa của mẹ. Một lúc sau, mẹ tôi mới lên tiếng.
– Được rồi, bây giờ mọi người về thôi, để con và cháu tôi nghỉ ngơi. Mai hãy vào thăm tiếp. Con ở lại nhớ có gì hoặc cần gì thì phải gọi ngay cho mẹ đấy.
Mẹ tôi kéo tay Ngọc và cùng mẹ vợ tôi đi ra ngoài cửa, sau đó tất cả cùng rời đi.
Tôi ngồi xuống cái ghế ở đầu giường, mắt không rời khỏi hai đứa con đang bú sữa ngon lành trên ngực mẹ, rồi lại nhìn khuôn mặt đang rạng ngời hạnh phúc của Nhung cũng đang nhìn hai con.
Sức khỏe của Nhung phục hồi rất nhanh, chỉ sang ngày hôm sau các triệu chứng hậu sản đã bớt rất nhiều, cô cũng đã có thể ngồi dậy, hai đứa nhóc của chúng tôi lại rất ngoan, chỉ ọ ọe một chút khi đói, sau khi được bú nó lại tiếp tục ngủ. Sang ngày thứ hai, đôi mắt đen láy đã mở ra ngơ ngác nhìn bố mẹ.
Ngày thứ ba, thì Nhung được xuất viện về nhà. Mẹ tôi giành luôn việc chăm sóc cho Nhung, mẹ tôi thuê dịch vụ hộ sản của bệnh viên cho đến hết thời gian ở cữ của Nhung, hàng ngày sẽ có hộ lý đến để tắm cho hai đứa nhóc và chăm sóc cho Nhung, cũng như hướng dẫn luyện tập sau sinh. Ăn uống của Nhung cũng một tay mẹ tôi chọn lựa đồ ăn và lên thực đơn hàng ngày.
Hai đứa trẻ cũng nằm ở cũi ngay từ khi về nhà mỗi khi Nhung nghỉ ngơi và khi đêm về. Hai đứa rất ngoan, tháng đầu tiên chỉ ăn và ngủ, thỉnh thoảng ọ ọe khi đói hoặc cần thay tã. Sức khỏe của Nhung cũng rất tốt, một phần là do sự chăm sóc của mẹ tôi, phần nữa là những bài tập do bác sĩ hướng dẫn, tôi cũng tập cùng cô. Sang tháng thứ hai, vóc dáng của Nhung đã gần trở lại như bình thường, chỉ có một điều mà tôi thích nhất, đó là ngực cô không nhỏ đi, mà ngày một lớn và tròn. Sang tháng thứ hai chiếc xe đẩy đôi và hai chiếc ghế nôi cho ô tô mà tôi đặt cũng về, hai đứa nhóc nhà tôi cũng bắt đầu biết đùa và nhận biết thế giới xung quanh.
Mẹ tôi dứt khoát nghỉ hẳn không đi làm nữa để trông cháu, nên chúng tôi khá rảnh rang, Nhung cũng có nhiều thời gian để chăm sóc bản thân. Chúng tôi cũng đã sinh hoạt vợ chồng lại bình thường, sau khi sinh, cơ thể Nhung lại càng ngày càng đẹp, chỗ cần lớn đã lớn ra, chỗ cần đầy đặn cũng đã đầy đặn, những thiếu hụt trước kia được bù đắp hoàn toàn, thêm nữa cô ngày càng đam mê như để bù đắp cho thời gian sinh hoạt vợ chồng ngắn ngủi trước khi làm mẹ, khiến cho cuộc sinh hoạt vợ chồng của chúng tôi cùng ngày hòa hợp và mê luyến.