Những Cô Nàng Bên Cạnh Tôi - Phần 17
Đêm đó tôi không ngủ được, cả đêm căng tai để nghe động tĩnh từ phòng cô ở ngay bên cạnh, chỉ có chút tiếng động lạ là tôi lại giật thót mình và chạy ra ngó cả cửa chính lần ban công. Thế rồi đêm cũng qua, sáng hôm sau tôi đang bất an định sang gõ cửa phòng cô, thì nghe tiếng gõ cửa. Mở của ra, tôi thật sự hoảng hốt vì vẻ mặt hốc hác và đôi mắt đỏ ngầu của cô, tôi đau lòng thực sự đau nó như cắt vào tim tôi. Không nhịn được tôi giang tay ôm lấy cô trong vòng tay của mình, cô cũng không giãy ra mà dấu mặt vào ngực tôi rồi nức nở khóc, nước mắt cô ướt đẫm cả vùng ngực của chiếc áo thun tôi đang mặc. Tôi cũng không biết an ủi như thế nào, chỉ biết ôm chặt lấy cô, miệng liên tục nói.
– Có anh đây, dù có có chuyện gì anh cũng sẽ chống đỡ cho em.
Có lẽ cô cũng cả đêm không ngủ, sự phát tiết làm cô mệt mỏi, sau một lúc lâu nức nở, tiếng khóc của cô cũng nhỏ dần, rồi cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của tôi. Ôm cô trong tay, tôi đi về phía chiếc giường, nhẹ nhàng đặt cô xuống, sau đó tôi cũng nằm xuống tiếp tục ôm chặt lấy cô. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc thân cận với cô như vậy, trong lòng chẳng có chút tạp niệm nào chỉ có sự thương xót. Sau đó, tôi cũng ngủ thiếp đi.
Tôi tỉnh dậy khi thân hình cô ngọ nguậy trong vòng tay của tôi để dịch người ra xa, mặt cô đang đỏ rực, sự tiều tụy cũng bớt đi ít nhiều.
– Mấy giờ rồi anh?
Tôi cũng buông cô ra, đi xuống giường để lấy cái điện thoại đang sạc trên cái bàn làm việc và đọc thời gian cho cô.
– Anh ta hẹn gặp, em phải đi thôi nếu không sẽ đến muộn.
Cô cuống quýt xuống giường.
– Em có chắc mình đã ổn để đi gặp anh ta không? Hình như từ sáng em cũng chưa ăn gì?
– Em không muốn ăn.
Tôi không nói gì, chỉ nhướng mày đợi cô.
– Hôm qua… em đã nhìn thấy anh ấy đi cùng một người con gái khác.
– Vậy… em định thế nào?
– Em sẽ gặp anh ấy để hỏi cho ra nhẽ.
– Em định đi một mình à?
– Vâng…
Cô nhìn tôi có chút ngần ngại.
– Anh có thể đi cùng em không? Anh sẽ không ngồi cùng em, anh sẽ ngồi ở phía xe, chỉ để anh yên tâm sẽ không có chuyện gì xảy ra với em.
– Vâng ạ.
Cô gật đầu. Tôi lấy cái balo và đi cùng cô đến điểm hẹn mà anh ta nhắn cho cô.
Tôi chọn một cái bàn gần lối ra vào cách bàn Nhung ngồi một đoạn. Từ đây tôi có thể quan sát được Nhung và cũng có thể kịp phản ứng nếu xảy ra chuyện, chiếc máy phát sóng mà người thám tử đưa được tôi bí mật gắn dưới gầm bàn lúc đưa Nhung đến.
Khi người phục vụ đưa ly nước chanh đến thì anh ta cũng xuất hiện, Nhung nhìn anh ta đi vào cũng không có phản ứng gì đặc biệt, ánh mắt của cô nhìn qua tôi. Anh ta tiến đến bàn Nhung ngồi và ngồi xuống đối diện. Tiếng anh ta vọng rõ qua cái tai nghe.
– Sao em vào mà không báo cho anh?
– Em định cho anh một bất ngờ. Anh khỏe không?
– Anh bận lắm, em có biết em vào bất ngờ thế này, anh phải bỏ một buổi làm để đến gặp em. Em có biết hậu quả sẽ thế nào không?
Anh ta không có chút vui mừng nào khi gặp Nhung mà lại có vẻ tức giận trách móc.
– Vậy anh không cần đến gặp em lúc này, lúc khác cũng được mà.
– Nhưng anh không yên tâm, anh nói vậy chỉ để em đừng có làm như vậy nữa. Anh đã nói tháng sau anh sẽ ra mà.
– Thế bây giờ anh ở lại hay là anh phải về?
– Anh chỉ xin nghỉ được hai tiếng, đi đến đây đã mất gần một tiếng, chỉ có thể ngồi với em một lúc thôi.
– Vậy cũng được, khi nào anh hết giờ làm mình sẽ gặp nhau vậy.
– Hôm nay không được, tối anh đã nhận tăng ca. Anh đang cố để kiếm thêm tiền để tháng sau về gặp em.
Nhung vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, tôi cũng yên tâm một chút.
– Vậy à? Hay là em sẽ về chỗ anh ở để đợi anh nhé. Em không muốn ở khách sạn.
– Về chỗ anh cũng không tiện, vừa xa mà anh lại ở chung với mấy người bạn. Em cứ ở khách sạn đi. Khi nào em sẽ về, để anh tính?
– Em chưa mua vé về, em sẽ ở đây chơi và đợi anh rồi cùng về luôn.
– Không được, anh đã đăng ký làm thêm cả tháng để tháng sau có thể ra Hà Nội với em, anh không có thời gian để đưa em đi chơi. Hay em tự đi chơi mấy hôm, rồi về đi, sau này mình sẽ nhiều thời gian anh sẽ đưa em đi chơi sau.
– Anh không muốn em ở lại đây à?
– Không… à có, nhưng anh thật sự không có thời gian để đưa em đi chơi.
– Em có điều gì muốn giấu em đúng không?
– Không, anh không có điều gì để giấu em cả, anh như thế nào em đều biết mà.
– Vậy cô gái hôm qua anh đưa về là ai? Em có thể biết không?
– Em… em theo dõi anh à?
– Không, chỉ là tình cờ nhìn thấy thôi.
– Đó chỉ là một cô gái làm cùng với anh, anh chỉ đưa cô ta về nhà thôi.
– Bạn thân của anh à?
– Không, chỉ quen biết bình thường.
– Quen biết bình thường, sao cô ta lại ôm anh âu yếm như vậy?
– Hừ… em nghi ngờ anh đúng không? Cô ta ôm anh chứ anh có ôm cô ta đâu? Sao em lại vô lý như vậy.
– Được, coi như cô ta ôm anh, đó là cô ta tự muốn. Như anh nói thì công ty anh làm buồn bán, sao lại có chuyện tăng ca, đến nỗi anh cũng không có thời gian để gặp em?
– Em… mỗi công ty một khác, công ty anh nó như vậy. Anh chỉ muốn mình có thêm thu nhập và có thời gian để tháng sau ra gặp em.
Anh ta nói năng khá trơn tru.
– Vậy anh có thể cho em biết tên công ty và địa chỉ nhà được không? Hẳn việc này cũng không phải là vô lý chứ?
– Em… sao em lại như vậy. Em làm như vậy là sỉ nhục anh, là không tin tưởng anh.
– Em không sỉ nhục anh, nhưng nếu anh nói đến tin tưởng, em mới nhớ ra, hình như anh chưa bao giờ nói ra cái gì cụ thể cả. Như anh đang ở đâu, anh làm gì chẳng hạn. Lần trước anh nói với em anh đã có chỗ ở để sau này mình cùng sống với nhau, bây giờ anh lại nói anh đang ở cùng bạn. Vậy em tin tưởng anh như thế nào?
Tôi khá hài lòng với thái độ bình tĩnh và sắc bén của Nhung, có lẽ cả đêm suy nghĩ đã làm cô thông suốt.
– Anh… em nghi ngờ anh. Đàn ông làm việc của đàn ông, em là phụ nữ biết làm gì. Em chỉ cần biết anh kiếm được tiền và đủ nuôi em là được.
– Anh nghĩ em cần anh nuôi sao?
– Vậy bây giờ em muốn gì?
– Em muốn biết anh sống ra sao? Có gì quá đáng không?
– Anh đã bảo em không cần biết, em cứ ở nhà làm nội trợ là được, anh sẽ kiếm đủ tiền để em không phải làm gì.
– Em nghĩ mình là con ngốc thật sự, hóa ra em chẳng là gì, chỉ là một người nấu cơm cho anh và tin những gì anh nói sao?
Giọng Nhung đã có chút tức giận.
– Vậy em còn đòi hỏi gì nữa? Em nghĩ mình sẽ làm được gì? Ra ngoài kiếm tiền chắc? Với lương giáo viên quèn của em có đủ cho em ăn sáng không?
– Anh… anh nghĩ vậy sao?
– Đúng, anh nghĩ vậy. Em có cái gì? Gia đình em có cái gì? Nếu nhà em kiếm được tiền, em nghĩ anh sẽ phải lăn lộn vất vả nghĩ cách kiếm tiền sao.
– Anh… anh…
Mặt Nhung đỏ bừng vì tức giận, cô không nói ra lời.
– Nếu bố mẹ em không vì mấy đồng tiền lẻ ngày xưa, em nghĩ anh sẽ phải bỏ xứ mà đi à. Anh đi cũng để cho bố mẹ em thấy, anh không thèm mấy đồng bố thí đó.
– Anh… hóa ra… anh lại là người như vậy.
– Anh làm sao? Tại bố mẹ em khinh anh chứ. Bố mẹ em có gì mà đòi khinh thường anh? Mấy đồng lương hưu và căn nhà cũ. Mà căn nhà đó cũng chẳng đến lượt em, còn thằng em em nữa.
Anh ta càng nói càng quá đáng, sự tức giận của Nhung càng lúc càng tăng.
– Được… vậy tốt nhất chúng ta kết thúc đi.
– Cái gì? Vì cái gì mà cô đòi kết thúc? Hừ cô tưởng dễ dàng như vậy sao?
– Tôi nói kết thúc… anh sẽ làm gì?
– Cô giỏi lắm. Được, rồi xem cô sẽ kết thúc như thế nào? Tôi không cho cô kết thúc đấy. Cô tưởng cô mỹ miều lắm à? Cô tưởng cô sẽ kiếm được người khác hơn tôi sao?
Anh ta càng nói càng quá đáng, Nhung ngây người vì tức giận, cũng vì không thể tin được. Tôi không nhịn được nữa, đứng bật dậy đến phải sau anh ta, đặt tay vào hõm cổ anh ta bóp mạnh vào và gằn giọng.
– Mày tưởng mày là ai mà dám nói ra những lời đó với cô ấy? Mấy con cave mà mày đang quan hệ nó sạch sẽ cỡ nào? Mày dựa vào mấy đồng tiền bố thí nhơ bẩn của chúng nó để sống, mày nghĩ mày cao quý lắm à?
Vừa nói, tôi vừa đập tập tài liệu lên bàn, bàn tay bóp mạnh vào hõm cổ hắn ta, khiến cổ hắn phát ra tiếng òng ọc, nước mắt chảy ra vì đau đớn.
– Đây mới chỉ là một phần thôi, tao nghĩ mày cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Sớm thôi, mày sẽ thấy. Bây giờ thì cút, tao mà thấy mày còn lảng vảng hoặc làm phiền cô ấy, tao sẽ cho mày vĩnh viễn không thể thốt ra một từ nào.
Tôi vẫn bóp chặt hõm cổ anh ta, lôi anh ta đứng dậy kéo ra khỏi quán sau đó buông tay và đạp mạnh vào mông làm anh ta ngã sõng soài ra đường. Anh ta lồm ngồm bò dậy, mắt tóe lửa nhìn tôi, tôi bước xuống một bước, anh ta liền co giò chạy.
Tôi quay vào quán, để lại một tờ tiền rồi cầm bàn tay có chút lạnh lẽo đang run run của Nhung và kéo cô ra khỏi quán. Vẫy một chiếc taxi, tôi nói địa chỉ một quán café rất lớn ở trung tâm thành phố, ở đó có không gian rộng rãi và rất đẹp.
Khi đã ngồi xuống ghế, vẻ mặt của Nhung vẫn còn đầy ngỡ ngàng nhìn tôi, ánh mắt có chút trống rỗng.
– Anh xin lỗi. Anh đã biết từ rất lâu rồi và đã thuê người để theo dõi anh ta. Anh chỉ không muốn em hiểu nhầm, nên mới định để em nhìn rõ anh ta.
Ấp bàn tay cô trong lòng bàn tay tôi, tôi từ tốn nói.
– Em là người trong cuộc nên không có đủ sáng suốt để nhận định một cách khách quan. Nhưng những người xung quanh em đều nhận thấy vấn đề từ lâu rồi. Ngay cả chuyện anh ta xả thân cứu em cũng vậy, với thể hình của anh ta, em nghĩ anh ta sẽ có thể đánh đuổi được hai tên cướp sao? Trò này, nếu không phải là một màn diễn kịch, em muốn anh thề thế nào anh cũng đồng ý. Ngay cả lý lịch của anh ta cũng không nói thật với em, anh ta chỉ có một người anh trai, không có người em gái nào. Thế cho nên, em không cần phải có chút áp lực nào hết. Tất cả đều là giả dối, đều là anh ta lừa em.
– Anh…
– Em nhớ anh Nam bạn anh không? Anh ấy làm công an, nên chuyện này dễ dàng đối với anh ấy. Ngoài ra, anh ta còn đang dính vào một đường dây buôn bán chất kích thích và đã bị công an đưa vào hồ sơ.
Cô bỗng rút tay lại, bụm lấy mặt khóc nức nở.
– Em đúng là… con ngốc thực sự… em lại còn nghi ngờ bố mẹ em và tin lời anh ta.
– Chuyện bình thường, em chỉ là người bị hại thôi. Em quá tốt để dễ bị đánh lừa. Rất thơ ngây thuần khiết, tin người và vị tha, chính vì em như vậy anh lại càng yêu em.
Nhung bỗng bật cười, tiếng cười đã nhẹ nhõm rất nhiều.
– Anh lại đang định lừa em đấy à?
– Không, nhưng nếu có thể lừa để lấy được trái tim em, anh cũng sẽ làm.
– Cảm ơn anh.
Cô nhoẻn miệng cười, nhưng sự chua chát vẫn còn trên nét mặt cô, những gì xảy ra cũng sẽ cần thời gian để xóa nhòa. Tôi cũng không vội, dù sao chướng ngại vật cũng đã bị tôi gạt đi hoàn toàn, chỉ còn vết sẹo vẫn còn chút tàn dư, tôi tin cũng sẽ rất nhanh lành.
Cô không muốn ở lại thêm nữa, nên hôm sau chúng tôi bay về ngay.
Đối với tôi chuyện xảy ra lại làm tôi nhẹ nhõm, còn cô có lẽ vẫn còn chút dư âm, thỉnh thoảng cô sẽ ngẩn người. Tay cô vẫn để yên để tôi nắm trong lòng bàn tay tôi.
Chỉ là tôi không nghĩ đến sự vô liêm sỉ của anh ta, khoảng một tháng sau khi chúng tôi trở về từ chuyến đi miền Nam, anh ta xuất hiện ở trường học của Nhung và làm tán loạn cả trường, anh ta dùng lời lẽ thô tục nói cô không xứng đáng làm giáo viên vì kết hợp với người khác vu oan cho anh ta để lấy cớ bỏ anh ta. Việc này gây tai tiếng rất lớn và đó mới thực sự là cú sốc đối với Nhung, cộng thêm việc nhà trường lại yêu cầu cô tạm thời nghỉ dạy để cho tình hình lắng xuống.