Những Cô Nàng Bên Cạnh Tôi - Phần 16
Suốt mấy tháng tiếp theo tôi sống trong tâm trạng vui vẻ, hạnh phúc dù tôi và Nhung không có những hành động thân mật, không nói những lời yêu đương nhưng tôi cảm nhận được sự hạnh phúc của cô khi ở bên tôi, y như tâm trạng của tôi vậy. Gần như mỗi ngày chúng tôi đều gặp nhau, dù chỉ tranh thủ một lúc do công việc của tôi, chúng tôi cùng nhau đi ăn quà, cùng nhau đi xem phim cũng đôi khi đi nghe nhạc tại quán café và tôi sẽ hát cho cô nghe những bài nhạc trữ tình bằng cây guitar gỗ.
Tôi hát cũng không tệ lắm, đặc biệt hòa hợp khi tôi tự đàn bằng cây đàn guitar, cô cũng sẽ đưa hai tay lên bịt kín lấy khuôn mặt đỏ bừng nhưng tràn ngập hạnh phúc khi tôi nói bài hát dành tặng cho cô. Rất nhiều lần trong số đó, ai đó đã quay lại và post lên mạng xã hội, để rồi sau đó tôi bắt gặp cô cắm tai nghe vừa lẩm nhẩm hát theo vừa xem cái video trên điện thoại.
Đã rất nhiều lần tôi đã định đưa cho cô toàn bộ hồ sơ mà thám tử theo dõi và gửi về cho tôi, nhưng cuối cùng tôi cũng kìm nén được, tôi muốn cô tự nguyện tiếp nhận tình yêu của tôi và cô sẽ bộc lộ tình cảm của cô dành cho tôi, mà tôi biết rằng nó cũng không kém tình cảm tôi dành cho cô. Tôi không muốn tình cảm của chúng tôi có một chút dấu vết không hoàn mỹ nào.
Nhưng ngay khi thời gian nghỉ hè vừa bắt đầu, thì có một chuyện xảy ra làm tôi quyết định phải dành thế chủ động. Cô Thảo đột nhiên gọi điện cho tôi với giọng khá lo lắng và hẹn tôi gặp mặt để nói chuyện.
– Tình cảm của cháu dành cho Nhung thế nào?
– Cháu rất yêu Nhung, chỉ là đến bây giờ cô ấy vẫn còn lưỡng lự.
– Cô rất hiểu con bé và nhìn thấy tình cảm của nó dành cho cháu. Cô cũng chưa bao giờ thấy nó vui vẻ và hạnh phúc như thời gian này. Nhưng có chuyện này cô muốn hỏi cháu.
– Vâng ạ, cô cứ hỏi.
– Nếu con bé Nhung đã có người yêu, cháu có còn tiếp tục theo đuổi nó không và yêu nó không? Cô hỏi điều này có vẻ kỳ quái vì cô cũng có chuyện muốn nói với cháu.
Tôi cũng đoán đại khái cô nói là cái gì.
– Cháu yêu Nhung là Nhung của hiện tại và tương lai, sẽ không gì có thể thay đổi được tình yêu của cháu dành cho Nhung.
– Vậy cô cũng yên tâm. Cháu cũng biết trước khi quen cháu, con bé đã có một mối tình và đến bây giờ cũng chưa kết thúc hẳn. Nếu cậu kia mà được một phần của cháu có lẽ cô cũng không can thiệp, kệ chúng nó quyết định. Nhưng cậu kia thật sự không được, nó lừa dối con bé từ khi chúng nó mới yêu nhau.
Tôi im lặng nghe cô kể, tôi nhìn thấy sự tức giận trong giọng nói của cô và cả trong anh mắt của cô nữa.
– Cậu ta cũng được nếu gặp mặt lần đầu, hình thức khá được, giỏi ăn nói và biết cách lấy cảm tình của người khác. Nhưng lâu dần cậu ta lại bộc lộ ra sự không đàng hoàng, ngay cả cô chú mà cậu ta cũng không ngại. Rất nhiều lần cậu ta đến gặp cô chú để vay tiền, dù không nhiều, chì vài trăm đến một hai triệu với lý do bố mẹ ở quê không kịp gửi tiền lên. Cô chú cũng thông cảm và cũng chưa bao giờ từ chối vì dù sao cậu ta cũng là người yêu của con gái mình và có khi trong tương lai sẽ là thành viên trong gia đình. Ngay cả việc câu ta chưa bao giờ trả tiền như cậu ta hứa, cô chú cũng không để ý. Nhưng có một lần, cô chú đi ăn cưới con của bạn, gặp cậu ta đi xe máy của Nhung, nhưng lại chở một cô gái lạ mặt và hành động của người rất tình tứ, cô gái ôm chặt lấy cậu ta. Cả cô và chú đều nhìn thấy, không thể sai được, tại chú không dám chạy xe nhanh nên cuối cùng cô chú cũng không đuổi kịp.
Cô dừng lại uống một ngụm nước để dằn sự tức giận đang ngày một tăng cao qua giọng nói của mình.
– Sau đó, khi gặp nó cô chú đã nói thẳng với nó những gì nhìn thấy và yêu cầu nó giải thích, nhưng nó một mực không nhận, còn nói cô chú già nên nhìn không rõ. Khi đó, chú rất giận dữ có mắng nó một câu là đồ khốn nạn, dám làm mà không dám nhận, không đáng mặt đàn ông. Cháu biết nó phản ứng thế nào không? Nó đứng bật dậy, chỉ thẳng ngón tay vào mặt chú, nói rằng chú mới không đáng mặt làm , khinh nó nghèo hèn nên vu oan cho nó để chia rẽ nó và Nhung, sau đó nó quay người đi luôn.
Sự tức giận của cô đã lên đến đỉnh điểm khiến giọng cô run run, bàn tay cầm cái cốc cũng rung rung.
– Sau đó cô chú nói chuyện với con bé và kể hết những gì đã xảy ra cho nó, nhưng con bé lại nói nó đối xử với con bé rất tốt, con bé cũng chưa tận mắt chứng kiến những điều đó, nên nó không thể nghe lời một phía từ cô chú. Cô chú biết, tính con bé rất tự chủ, nên chỉ có thể cấm nó mà không thể bắt ép nó được. Cô chú gọi điện cho cậu ta, cấm cậu ta tiếp tục quan hệ với con gái mình, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy.
Cô lúc này cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi kể nốt.
– Khi cô nghe Nhung kể cậu ta đã vào miền nam để lập nghiệp, cô chú đã mừng tưởng rằng chúng nó sẽ kết thúc và lại càng hy vọng khi gặp cháu và nhìn thấy con bé được vui vẻ hạnh phúc. Nhưng cách đây hai hôm, cậu ta lại gọi điện cho cô chú, sau mấy năm không nhìn thấy mặt, nó xin lỗi cô chú vì những hành vi không phải ngày trước và hứa sẽ đền bù gấp mười lần số tiền mà nó đã vay ngày trước, nó cũng nói tháng sau sẽ ra để nói chuyện chính thức chuyện của nó và Nhung. Cô chú lo lắng mấy hôm nay, với tính con bé Nhung, cô chú sợ sẽ không thể ngăn cản được.
Tôi có chút thở dài và cũng thầm may mắn là mình có chuẩn bị trước. Cũng có chút hơi thất lạc, chuyện này Nhung không nói gì với tôi.
– Cô yên tâm đi ạ, cứ giao hết cho cháu. Cháu biết phải làm sao.
– Cô xin lỗi vì mang đến rắc rối cho cháu.
– Không có gì đâu ạ. Cháu cũng làm vì cháu thôi. Cháu cùng có cái này cho cô xem.
Tôi lấy cái máy tính trong túi ra mở lên và bật cái file hồ sơ mà tôi nhận được từ dịch vụ thám tử, sau đó xoay lại cho cô xem. Càng xem, lửa giận của cô càng bốc lên ngùn ngụt, cô không giữ được bình tĩnh, đập vào bàn một cái.
– Thằng khốn nạn!
Sau đó mới giật mình, nhìn tôi xin lỗi.
– Cô yên tâm, cháu sẽ không để chuyện đó xảy ra.
– Cháu đưa cái này cho Nhung chưa?
– Chưa ạ, cháu không muốn cô ấy nghĩ cháu dùng thủ đoạn để chiếm lấy tình cảm của cô ấy. Cháu muốn cô ấy được tận mắt nhìn thấy anh ta như thế nào.
Cô có chút thở phào nhẹ nhõm, đẩy cái máy tính về phía tôi.
– Cô cảm ơn cháu. Cô cũng yên tâm khi giao Nhung cho cháu.
– Cô thật sự yên tâm ạ? Cô không sợ lòng người như biển sâu khó dò sao?
Cô bật cười vui vẻ.
– Cháu nói được câu đó đã chứng tỏ cháu là người quang minh chính đại. Mà đây cũng không phải là nhận xét của mình cô đâu nhé, cả chú Hòa và chú Thiết đều nhận xét như vậy.
Tôi bật cười theo cô.
– Mà này, ông bà nội cái Nhung vừa tuyên bố, nếu nó lấy chồng sẽ cho nó một miếng đất làm của hồi môn đấy. Nếu hai đứa lấy nhau, với lương của cháu và cái Nhung góp lại, chắc cuộc sống cũng tạm đủ, không phải lo lắng. Cô chú cũng có một ít tiền tiết kiệm, cũng đủ để xây một căn nhà nhỏ, sau này có điều kiện sẽ xây lại sau. À, đấy là cô nói thế, nếu cháu muốn, còn không thì cái Nhung phải về nhà chồng ở chứ, làm tròn bổn phận của con dâu.
Tôi cười càng tươi, không phải vì có thêm miếng đất mà là vì cô đã coi tôi thành con rể tương lai.
– Cảm ơn cô chú và cảm ơn ông bà.
Ngay chiều hôm đó, tôi lại yêu cầu dịch vụ thám tử tiếp tục theo dõi chặt anh ta, tôi muốn sắp xếp để Nhung được tận mắt nhìn thấy anh ta.
Thái độ tôi vẫn bình thường, hưởng thụ niềm vui và hạnh phúc khi được ngồi cạnh Nhung để nghe cô nói chuyện, để nghe điệu cười khanh khách giòn tan của cô, để ngắm khuôn mặt rạng rỡ của cô. Cho đến một hôm, khoảng một tuần sau buổi nói chuyện với cô Thảo, khi đến đón Nhung tôi nhận thấy tâm trạng của cô thực sự không tốt. Cô gần như im lặng, thỉnh thoảng lơ đãng trả lời một câu. Cho đến khi gần đến giờ, tôi thường đưa cô về, cô tự nhiên nói.
– Anh ấy đã gọi điện cho em và nói là tháng sau sẽ ra gặp em và bố mẹ để nói chuyện của em và anh ấy.
– Vậy em định thế nào?
– Em cũng không biết, nhưng em lại chẳng cảm thấy vui mừng, mà lại là lo lắng.
– Dù gì thì em cũng phải quyết định, đây là chuyện cả đời.
– Em rất rối, chẳng thể có được chủ ý gì. Trước đây, em đã rất mong đợi, nhưng khi nhận được lại chẳng thấy chút vui mừng nào.
– Em đã thử xem xét lại lòng mình chưa? Tại em không thích anh ta nữa hay là em đã thích người khác?
Tôi có chút dò hỏi và có cả mong đợi.
– Em biết, nhưng cũng không thể quyết định được. Anh ấy đối xử với em rất tốt và cũng là ân nhân của em nữa.
Tôi không biết chi tiết này, nên lẳng lặng ngồi nghe cô kể.
– Hồi đó em đang học năm thứ hai, đúng ngày sinh viên Việt Nam, trường có tổ chức văn nghệ chào mừng, nên hôm đó em về khá muộn. Lúc ra khỏi trường ngoài đường rất vắng, em mới đi được một đoạn thì có hai tên cướp ép xe em dừng lại và lôi em vào một cái ngõ vắng định giở trò đồi bại, em cứ nghĩ đời mình đã xong rồi, em sẽ không thể sống được nữa thì anh ấy xuất hiện đánh đuổi hai tên cướp cứu em và sau đó còn đưa em về nhà.
Tôi nhếch mép cười, với thân hình gầy gò như của anh ta, không biết võ công anh ta phải giỏi như trong phim không để đánh đuổi được hai người khác, trò trẻ ranh này khi còn là sinh viên tôi đã nghe nhiều, thế mà lại lừa được cô gái như Nhung.
– Chắc anh nghĩ đó là trò lũ con trai dùng để lừa con gái, lũ bạn em cũng nói đấy là trò sắp đặt, nhưng anh ấy không học cùng trường với em, em cũng không quen anh ấy, nên không thể nào anh ấy lừa em được. Với lại em cũng đâu có quá xinh đẹp để anh ta phải lừa em.
Chính vì vậy em mới là mục tiêu của bọn nó, tôi nghĩ nhưng cũng không nói ra.
– Bố mẹ em cũng đã từng nói với em là anh ấy lừa em, nhưng em biết đó là em gái của anh ấy. Anh ấy có giải thích là khi đó mẹ anh ấy phải lên Hà Nội khám bệnh, nên anh ấy mượn xe máy của em để đưa đón. Nhà anh ấy nghèo lắm, nhưng anh ấy quyết tâm phải học để quyết tâm thay đổi cuộc sống của bố mẹ và các em ở quê. Em cũng biết anh ấy vay tiền của bố mẹ em, cũng có mấy lần anh ấy đi cầm xe máy của em, nhưng cũng do anh ấy đi làm thêm bị quỵt tiền, không có tiền để trả học phí và trang trải cuộc sống.
Tôi ngẩn người, như thông tin cá nhân của anh ta đâu có nói vậy, nhà anh ta chỉ có hai anh em trai, đúng là bố mẹ ở quê, còn gia cảnh thì trong hồ sơ không ghi rõ.
– Em đã gặp bố mẹ hay người nhà anh chưa?
– Chưa, bọn em cũng định mấy lần nhưng anh ấy lại có việc nên chưa thu xếp được.
– Có những chuyện anh không thể có lời khuyên được, đặc biệt là chuyện tình cảm liên quan đến em. Em cũng biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào. Có khi nào em xem xét lòng mình, tình cảm của em dành cho anh không?
– Em biết, vì vậy em mới bối rối và… em cũng rất hạnh phúc khi ở gần anh. Em không dám, em sẽ không yên lòng khi phủ nhận hoàn toàn những tình cảm của em dành cho anh ấy.
– Em có biết anh ta đã làm việc gì trong suốt hai năm qua không?
– Anh ấy đi làm cho một công ty thương mại, bây giờ cũng tốt lắm, đã được cất nhắc lên vị trí quản lý và thu nhập ổn định, vì thế anh ấy mới dám nghĩ đến chuyện của chúng em.
– Vậy còn em? Nếu em đến với anh ta, tương lai em sẽ thế nào? Anh ta sẽ ra ngoài này lập nghiệp hay em vào trong đó với anh ta?
– Anh ấy muốn em vào trong đó với anh ấy. Thu nhập của anh ấy cũng đủ để lo cho cuộc sống sau này mà không cần em phải đi làm.
– Vậy còn việc dạy học của em? Em có cam tâm bỏ đi để làm một người nội trợ không?
– Không… nhưng có lẽ sau khi ổn định, em sẽ có thể quay lại nghề dạy học.
– Anh thấy không đáng cho em, em gần như bỏ tất cả, trong khi anh ta chẳng cho em được gì, ngoài mấy câu nói. Nếu anh ta thật sự quan tâm đến em, anh ta sẽ không đơn giản là nói ra mấy câu vô trách nhiệm như vậy để em phải nghe.
Tôi có chút tức giận thực sự, vì sự thơ ngây của cô.
– Em nghĩ khi bọn em gần nhau, anh ấy sẽ có điều kiện quan tâm đến em, có khi tình cảm của em sẽ trở lại như trước. Chỉ là… em cảm ơn anh!
Tôi tự nhiên cảm thấy có chút cay đắng và không cam tâm.
– Anh có đề nghị thế này để em tham khảo nhé.
– Vâng… anh nói đi ạ.
– Em hãy vào trong đó trước xem tình hình có đúng như anh ta nói không, để có quyết định chính xác. Chứ như bây giờ, anh thật sự không yên tâm, em quá phiến diện, chỉ nghe một phía và còn có chút ích kỷ nữa. Em có nghĩ đến bố mẹ và gia đình mình không? Em có nghĩ tại sao bố mẹ em lại phản đối quan hệ của em và anh ta không? Chẳng nhẽ, vì chút tình cảm cá nhân của mình em và vì một mình anh ta, em lại làm bao nhiêu người phải lo lắng?
Cô úp mặt vào lòng bàn tay, sau đó hai vai khẽ rung lên. Tôi thở dài, vỗ nhè nhẹ lên vai cô.
– Tuần sau anh sẽ vào trong đó công tác mấy ngày, em hãy đi cùng anh để tận mắt chứng kiến những gì anh ta nói, rồi sau đó quyết định cũng không muộn.
Cô cứ thẫn thờ từ lúc đó cho đến khi về nhà và lẳng lặng đi lên phòng mình bỏ lại tôi dưới nhà. Cô Thảo đầy lo lắng, kéo tay tôi đi ra ngoài dò hỏi, tôi sơ lược nói qua tình hình.
– Sao cháu không đưa cho nó xem tài liệu cháu có.
– Với tình của cô ấy, sẽ không tin đâu mà có khi còn nghi ngờ cháu ngụy tạo. Tuần sau cháu định đưa cô ấy vào trong đó để tận mắt chứng kiến anh ta. Cô giúp cháu ổn định Nhung và khuyên cô ấy nhé.
– Cô biết rồi.
Dưới sự thuyết phục của bố mẹ, Nhung cuối cùng cũng đồng ý để vào miền nam cùng tôi. Tôi cũng thống nhất được một kế hoạch với văn phòng thám tử, để cô chứng kiến tận mắt. Cũng chẳng khó khăn lắm, họ rất có kinh nghiệm trong chuyện này và tôi chỉ cần phối hợp với họ.
Vào đến nơi, chúng tôi đến ở khách sạn mà văn phòng thám tử bố trí, gần chỗ anh ta ở cùng một cô gái. Sau đó, làm như vô tình, tôi đưa cô đến khách sạn đối diện với cái ngõ mà anh ở với lý do hẹn với đối tác, không muốn cô ở khách sạn một mình.
Chỗ ngồi ngay sát tấm kính có thể nhìn bao quát ra phố và cái ngõ đối diện, tôi gọi đồ uống tai nhét cái micro loại nhỏ để nhận thông tin từ người thám tử. Cũng không lâu lắm, anh ta đã về nhà, chở theo một cô gái ăn mặc rất mát mẻ với chiếc váy bó dài qua mông và kéo lên che nửa bộ ngực của cô ta, mặt trang điểm rất đậm, ôm chặt lấy eo anh ta.
Nhận được thông tin, tôi làm như lơ đãng nhìn ra của kính và chỉ cho cô cửa hàng bán hoa quả chếch bên đường và hỏi cô có muốn thưởng thức hoa quả miền Nam không, cũng để đảm bảo cô sẽ có đủ tầm nhìn và thời gian để thấy anh ta ngay khi anh ta vừa xuất hiện.
Ngay khi anh ta xuất hiện, phản ứng của cô rất kịch liệt, mặt tái đi và bất động, mắt trừng trừng không rời vào chiếc xe tay ga đang chở hai người. Như có linh tính, anh ta cũng liếc mắt liếc nhìn vào chỗ chúng tôi ngồi, nhưng có lẽ ánh sáng mặt trời làm tấm kính phản xạ ánh sáng khiến anh ta không nhìn thấy bên trong quán, hoặc có lẽ anh ta cũng không nghĩ Nhung đang ở đây.
– Em làm sao vậy?
Từ biểu hiện của cô, tôi biết cô rất shock, lúc này Nhung mới định thần lại nhưng khuôn mặt cô vẫn tái nhợt, cô cất giọng yếu ớt.
– Mình về đi anh, em có chút mệt.
Về đến phòng, cô đóng chặt cửa lại mặc kệ tôi gọi cô mấy lần, về phòng mình tôi cũng bất an, nhưng cũng chẳng có cách nào. Đã mấy lần tôi gọi cửa nhưng cô không chịu mở, chỉ nói vọng ra cô cần an tĩnh một mình. Tôi cũng hết cách, chỉ mong cô không nghĩ quẩn và nhờ lễ tân khách sạn mang chuẩn bị bữa tối cho cô.