Những Cô Gái Xinh Đẹp - Chương 40
– Bởi vậy mấy hôm trước gặp Liễu và Thúy nói chuyện khá lâu định nhờ tụi nó mở đường giúp mình nhưng tụi nó bây giờ ham tiền quá, suốt ngày ôm tiệm rượu nên cứ từ chối bây bẩy. Rồi nó cho mình số của Dung nói là đến nhờ Dung giúp cho.
– Trời, mấy đứa này kỳ cục vậy – Dung ngạc nhiên – Tụi nó vào tình trường trước tất nhiên nhiều kinh nghiệm hơn Dung, sao bát-xê kỳ vậy?
– Mình cũng nói giống bạn nhưng biết nó nói sao không – Cúc chồm tới trước – Nó nói con Dung bây giờ dữ dội lắm rồi, không phải Dung nhút nhát của ngày xưa nữa đâu. Và tụi nó còn nói Dung công khai mối quan hệ với anh chàng Khương nào đó, mang anh Khương về nhà làm của riêng, thường xuyên ghé quán rượu mua toàn rượu dành cho phòng the đại bổ về xài không hà. Bạn đừng có nói là tụi nó dựng chuyện nha.
– Ừ… thì… chuyện này… mình không chối là không có nhưng mà… Dung… Dung cũng có quyền hưởng thụ cuộc sống chứ?
– Dung đừng có giận hay ái ngại gì hết. Cúc đâu có nói là Dung làm vậy sai đâu. Cúc ủng hộ hoàn toàn, mà đáng lý ra điều này phải xảy ra từ lâu lắm rồi mới đúng, Dung đã phí đi biết bao nhiều năm tháng tuổi xuân được hưởng hạnh phúc.
– Cúc nói thật chứ… – Đôi mắt Dung bừng sáng – Bạn không cho rằng mình sống như thế là sai trái chứ
– Tất nhiên. Hai người cứ tự nhiên công khai chung sống cũng chẳng ai nói gì. Nhưng tụi con Liễu con Thúy cười Dung thế nào biết không?
– ??? – Dung nhíu mày.
– Nó nói bạn phí phạm lắm. Đã không gia nhập cuộc chơi giống tụi nó là một sự phí phạm, đã vậy khi nếm mùi đời rồi, biết thú vui ái ân rồi mà lại làm chuyện đó chỉ với mỗi một người thì thật là lỗi thời.
Dung khẽ rùng mình, sao tất cả mọi người đều suy nghĩ giống nhau thế nhỉ. Nàng lại càng rùng mình hơn khi nghĩ đến những cuộc vui lén lút với Hải, nếu tụi bạn biết chuyện đó chắc chúng nó sẽ cười vào mũi cho mà coi.
– Nhưng Dung đừng có lo – Cúc nói tiếp – Cúc thì nghĩ khác, mỗi người có một cách sống và suy nghĩ không ai giống ai nhưng cũng không thể nói được ai đúng ai sai. Tất cả đều đúng miễn sao nó phù hợp với bản thân và hoàn cảnh mỗi người.
– Ừ – Dung thờ phào.
– Mà cũng chính vì nhận xét đó của mấy con nhỏ bán rượu nên Cúc mới quyết định nhờ Dung chứ không nhờ tụi nó là vậy. Bạn cũng biết hai đứa kia sống phóng khoáng từ lúc mới mười sáu mười bảy tuổi. Chúng nó cặp hết người này đến người kia, lên giường không biết bao nhiêu trận với không biết bao nhiêu đàn ông, tụi nó còn kể… – Cúc hạ thấp giọng – cái vụ làm tình tập thể nữa kìa. Tụi nó chơi bạo lắm nghe, hai đứa con gái quầng nhau với hai thằng con trai trong phòng riêng, tụi nó đổi cặp làm tình quầng quật cả ngày lẫn đêm.
– Ừ Dung cũng biết chuyện đó.
– Đó… Dung thấy chưa, tụi nó quá táo bạo, quá lộ liễu thì sao Cúc nhờ giúp cho chuyện của mình được. Cúc cần một người yểu điệu, nhẹ nhàng, dịu ngọt nhưng lại sành sỏi chuyện phòng the. Giờ thì Dung hiểu Cúc muốn nói gì rồi chứ?
– Trời, chả lẽ Cúc muốn Dung… khởi động chuyện đó thay Cúc sao? – Dung nghẹn giọng.
– Chứ sao nữa. Ông xã tương lai của mình là một thầy giáo, Dung hiểu thế nào là thầy giáo không hả? Ảnh rất nhút nhát chuyện đó. Còn Cúc thì thú thật, cũng đã lên giường với khối kẻ rồi và Cúc muốn anh ấy vào cuộc với mình như một thợ săn chuyên nghiệp chứ không phải kẻ học việc. Giờ mà bảo Cúc chỉ dẫn cặn kẽ ABC thì… ôi trời, chết sướng hơn. Cúc chỉ muốn hưởng thụ ngay thôi chứ không muốn tốn công sức vô bổ cho cái vụ đào tạo này.
– Bạn đi Tây mới có mấy năm mà có cách suy nghĩ còn hơn Tây nữa.
– Tóm lại là Dung hãy nhận lời giúp cho Cúc đi. Dung là cô gái nhẹ nhàng quyến rũ còn nguyên nét thơ ngây, nhưng bây giờ đây lại được thực tế truôi rèn, đã có quá trình chung sống với đàn ông thì tất nhiên sẽ chuyên nghiệp trong chuyện chăn gối. Những yếu tố đó là cái mà mình cần ở bạn.
– Sao Cúc không nghĩ rằng… – Dung thở hổn hểnh vì hồi hộp – được hưởng thụ một người đàn ông còn mới tinh nguyên vẹn sẽ là một điều lý thú, mình sẽ được khám phá…
– Thôi thôi – Cúc phát tay cắt ngang – Bạn lại mang cái lối tư duy của thế kỷ trước ra dạy khôn mình rồi. Cái đó mình đã từng trải qua rồi, từng đụng trận rồi và xin thưa với cô nương, chả có chất lượng gì cả. Lúng túng đến phát chán, mình chẳng còn hứng thú chút nào nữa. Dung hãy giúp mình đi, mình hy vọng với cái vẻ ngoài dịu dàng mềm mỏng của bạn, bạn sẽ khai hỏa được cho anh ấy. Và với kinh nghiệm từng trải, ít nhất là kinh nghiệm với anh Khương thì mình hy vọng chỉ cần một tuần lễ thôi là học trò của Dung sẽ trở thành kẻ hữu dụng. Sẽ bạo dạng mỗi khi hai đứa vào cuộc. Giúp mình đi mà – Cúc khẩn cầu.
– Và sau một tuần bạn trai của Cúc sẽ không còn nhớ tên Cúc là gì nữa.
– Chuyện này thì Dung yên tâm, mình cũng không quan tâm đâu.
– Mâu thuẫn không thể chấp nhận được.
Dung cáu gắt, nàng có phần nổi nóng trước cách lý giải khó nghe của Cúc, gương mặt nàng chợt toát lên vẽ đẹp ngọt ngào nhưng nghiêm nghị.
– Bạn muốn tiến đến với anh ấy để xây dựng gia đình mà lại đi nhờ mình chuyện chăn gối, nghe mà tức chết được!
– Mình sẽ thu xếp một cuộc gặp khá tình cờ để anh ấy tin chắc rằng khi làm chuyện đó với bạn, người tình của ảnh không hề hay biết và hình ảnh người đàn ông chung thủy vẫn còn nguyên vẹn. Đàn ông mà, mỡ dâng miệng mèo thế nào rồi cũng rớt đài cho coi. Còn chuyện vào cuộc rồi ảnh có gần Dung hay không là tùy thuộc vào sự nhiệt tình giúp bạn của Dung đó.
Cúc tỏ ra quá quyết liệt trong quyết định, cách nói lại chứa đựng toàn những câu gài khiến một người chất phát như Dung lâm vào cảnh khó xử vô cùng. Nếu giúp Cúc thì một lần nữa Dung lại phản bội Khương, điều mà nàng không muốn xảy ra lần nữa. Còn không nhận lời thì mình bị coi là kẻ không nhiệt tình với bạn. Dung không trả lời ngay với Cúc mà hẹn lại lần sau. Nàng phải về nhà báo cho Khương biết chuyện kỳ cục này thôi, nàng không muốn dối dạt Khương nữa. Sau buổi nói chuyện, Dung vội rời khỏi quán nước nên không nhìn thấy ánh mắt đắc ý của Cúc vẫn dõi theo từng bước chân nàng.
– Anh biết là em muốn xin ý kiến anh. Anh cũng biết rằng nếu em muốn tự ý làm chuyện đó thì anh cũng không thể nào biết được và không có quyền ngăn cản. Nhưng em đã không làm vậy, em muốn có sự đồng ý của anh. Anh rất vui vì trong suy nghĩ của em luôn hàm chứa quyết định của anh trong đó. – Khương nâng cằm Dung lên đặt vào môi nàng một nụ hôn đắm đuối – Vợ yêu của anh à. Anh rất may mắn và quá hạnh phúc khi có em, và cho dù ông trời có buộc anh phải mất em đi nữa anh vẫn cam tâm chấp nhận, vì anh tự thấy mình không xứng với em chút nào. Có em trong đời là món quà vô giá với anh rồi, anh không được quyền ích kỷ. Và anh cũng tin tưởng rằng em sẽ không quay lưng với anh cho dù có xuất hiện thêm kẻ nào đi nữa. Anh nói có đúng không?
– Ôi anh yêu, anh thật cao quý. Cám ơn anh đã tin tưởng em. Vậy là anh đồng ý phải không? Em sẽ báo cho Cúc biết, chắc cô ấy vui lắm. Hai đứa mình sẽ tạm xa nhau một tuần nhé anh?
– Ừ, không sao đâu. Sau một tuần mình sẽ ở bên nhau.
– Em sẽ nhờ Cúc đến chăm sóc anh trong lúc em không có nhà, được không?
– Em không ghen sao? – Khương bẹo má Dung.
– Không, anh đã hào phóng với em rồi thì sao em có thể ích kỷ với anh được. Anh đã cho em cơ hội hưởng thú vui mới thì em cũng phải nghĩ cho anh một chút chứ. Anh cứ ở bên Cúc đi, cho cô ấy biết thế nào là ông xã của Phương Dung anh nhé. Em tin rằng sau một tuần, đám bạn em sẽ có câu trả lời vì sao em chung tình với anh như vậy.
– Đồng ý.
Nhận được tin từ Dung, Cúc tỏ thái độ mừng rỡ cho có lệ vì nàng đã đoán trước điều này. Vậy là những dự tính của Cúc đã bước đầu đi đúng quỹ đạo một cách thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Giữ đúng lời hứa, Cúc thu xếp một cuộc hẹn cho Dung. Cúc thông báo với bạn trai là cần bay về Mỹ, nhanh nhất phải mất mười ngày để thu xếp công việc rồi sẽ trở lại Việt Nam đón anh ta qua đó luôn. Trọng chẳng chút nghi ngờ, tiễn Cúc ra sân bay, đợi nàng đi khuất theo sau một nhân viên hàng không mới trở về nhà. Khi biết Trọng đã đi khỏi, Cúc quay trở ra đón taxi rồi ghé vào một khách sạn ngủ lại một đêm, hôm sau thì đến nhà Dung. Cúc viết địa chỉ nhà mình cho Dung rồi tiễn “sứ giả” lên đường, không quên gởi theo lời chúc “mã đáo thành công”.
Chỗ Cúc ở cách biệt thự của Dung khá xa nhưng không khó tìm. Mặc dù quanh co qua hai con hẻm nhưng điểm đến không phải căn nhà ổ chuột mà là một tòa biệt thự hoành tráng ở cuối đường. Dung bấm chuông… một hồi… hai hồi… và có tiếng mở cửa. Một người đàn ông trạc hai sáu tuổi xuất hiện với gương mặt đầy vẻ trí thức.
– Chào cô, cô tìm ai?
– Chào anh, em là nhân viên công ty AFD trụ sở bên Hoa Kỳ – Dung nói mà chẳng biết trên đời có cái công ty AFD hay không – Khách hàng của em yêu cầu đến địa chỉ này gặp anh Trọng để xác minh một số thông tin xuất nhập cảnh.
– Tôi là Trọng, mời cô vào.
Đúng như trí tưởng tượng, Trọng có phong thái của một thư sinh nhưng mang hình hài một ông cụ cố chấp. Trọng lịch thiệp, nhã nhặn đến mức Dung không biết phải vào cuộc thế nào nữa. Nàng cứ ngồi nói chuyện mãi, quanh co dẫn dụ, hỏi về xuất thân, về gia thế, về chuyện tình cờ Cúc được người quen mai mối cho Trọng như thế nào, rồi hai người gặp nhau ra sao… Buổi nói chuyện càng đi sâu càng hào hứng. Không ngờ Trọng cũng dễ giao tiếp đến vậy.