Những Câu Chuyện ... - Chương 9.1
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
CHƯƠNG 9: HOA THƠM BỨNG CẢ CỤM. (tiếp theo).
Suốt mùa hè đó ngày nào tụi tui cũng ghé nhà chị Oanh để nhậu, thường thì ngồi nhậu ở đây uống không nhiều nhưng được cái khung cảnh mát mẻ, chủ quán ướt át nên nhậu khá là phê. Có hôm tụi tui tự mua sẳn mồi hoặc ban ngày mua 1 con gà, vịt gì đó, gởi cho chị Oanh làm, tối xách đít sang nhậu. Chị Oanh cũng khá dễ tính trong mấy vụ này. Trong các bàn khách quen của quán thì bàn tui được ưu đãi nhất vì cũng toàn thanh niên trẻ trẻ, lại ăn nhậu đàng hoàng, không thiếu tiền, không bốc hốt như mấy chú mấy bác ngồi các bàn khác. Tui cũng hay ngứa mỏ chọc chị Oanh nhưng chị chẳng nề hà gì chuyện đó mà còn tỏ ra khá thích thú. Dần dần tui mới phát hiện ra hình như chị Oanh rất thích nghe kể chuyện dâm.
Nhiều hôm tụi tui ngồi nhậu ngoài bờ sông, khách vắng nên chị ra ngoài sông ngồi cho mát. Đám tụi tui ngồi với nhau tán dóc cho sướng miệng một hồi cũng quay về chủ đề muôn thuở là: CHƠI GÁI. Nói tới chiện này thì thằng nào cũng hăng hái hẳn lên, miệng nói, tay khoát, chân đá tới mức lâm li chi chí … Dòm tụi nó mới có hăm mấy tuổi đầu mà tui cứ nghĩ chỉ về CHƠI GÁI thôi tụi nó cũng hơn 40 năm kinh nghiệm. Nhìn thằng nào thằng đó văng miểng, chém gió kinh hồn mà tui mắc cười. Dòm lại thì thấy chị Oanh ngồi trên cái kè đá gần đó, tụi tui đấu láo to tiếng vậy chắc bả nghe hết, cái gì mà “lòn, cặt, bướm, chim, zú, núm ….” này kia chắc bả nghe hết trơn. Tui đoán không sai mà, bà này thích nghe chuyện DÂM! Tui gọi:
“Chị Oanh, qua đây ngồi chơi, ngồi chi 1 mình buồn vậy?”
“Thôi, mấy em ngồi đi, chị ngồi cho mát rùi vô dọn, khách kêu kìa”
“Xì, qua ngồi xí, khách quen mà bà chủ khó khăn ghê”.
Thằng Minh “nhỏ” nhanh miệng rủ rê liền, chị Oanh từ chối 1 chặp cũng vô ngồi, chị vừa đi tới vừa cười, vẫn nụ cười dâm đó, sao tui thấy nó khiêu khích thế nào ấy!
—
Xin phép cho nói lạc đề chút xíu:
Có nhiều người thích cười, lúc nào cũng cười, tình huống nào cũng cười, vui cũng cười, buồn cũng cười. Cái kiểu cười vô tội vạ đó rất dễ sinh chuyện, hại người hại mình.
Trong truyện THƯ KIẾM ÂN CỪU LỤC của KIM DUNG, Dư Ngư Đồng – Thập tứ đương gia của Hồng Hoa Hội – đem lòng yêu thầm Lạc Băng – vợ của Tứ đương gia Văn Thái Lai. Sau khi cùng Tứ tẩu trốn thoát sự bao vây của quân Thanh, khi Lạc Băng hôn mê, Dư Ngư Đồng tình mê ý loạn đã xém có hành vi phi lễ với nàng. Rất may là không xảy ra điều đó, Lạc Băng tức giận bỏ đi, trước khi đi nàng bỗng bật cười khanh khách mấy tiếng làm cho Dư Ngư Đồng vẫn trầm mê khổ ải. Cái bệnh cười vô duyên đó chính là hại mình hại người. Xem đoạn sau sẽ thấy:
Dư Ngư Đồng bèn nói: “Muội giết chết ta giùm đi. Được chết dưới tay muội, ta cũng cam lòng.” Lạc Băng nghe chàng vẫn giở giọng si mê, lại càng giận dữ. Nàng đưa phi đao lên trước ngực, vận kình lực vào cổ tay muốn phóng ra.
Dư Ngư Đồng run giọng nói: “Muội không biết hay sao? Năm sáu năm nay ta đã khổ tâm lắm rồi. Lần đầu tiên gặp muội ở Tổng hương đường Thái Hồ, lòng dạ ta đã… đã không phải là của bản thân mình nữa.”
Lạc Băng giận dữ nói: “Lúc đó ta đã là người của Tứ ca rồi, chẳng lẽ ngươi không biết?”
Dư Ngư Đồng nói: “Ta… ta biết. Nhưng ta không kiềm chế được mình nên cũng không dám gặp muội thường xuyên. Hễ trong hội có việc phải đi xa, ta đều xin tổng đà chủ phái ta đi. Người khác chỉ nghĩ rằng ta không sợ mệt mỏi gian nan, coi ta là hảo huynh đệ. Chẳng ai biết ta dùng cách đó để trốn tránh muội. Nhưng ta bôn ba khắp chốn, cũng chẳng có giờ nào ngày nào không nghĩ đến muội.” Nói đến đó, chàng xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trái rồi bước lên hai bước mà tiếp: “Ta rất hận bản thân mình, thường tự mắng mình là đồ lòng dạ cầm thú. Mỗi khi hận mình đến cực điểm, ta lại dùng trủy thủ đâm vào đây một nhát. Muội xem đây.”
Dưới ánh sao lờ mờ, quả nhiên Lạc Băng nhìn thấy trên cánh tay chàng đầy sẹo, không nén nổi phải mềm lòng lại.
Dư Ngư Đồng lại nói: “Ta cũng thường hận ông trời không chịu thương mình, cho ta được gặp muội khi muội chưa thành gia thất. Tuổi tác muội với ta tương đối phù hợp, còn Tứ ca lại chênh lệch với muội rất nhiều.”
Lạc Băng thấy chàng si mê quá, đã hơi thương xót. Nhưng nghe đến hai câu cuối cùng, nàng lại nổi giận lên nói: “Tuổi tác chênh lệch thì đã sao? Tứ ca là bậc anh hùng hảo hán, đại nhân đại nghĩa, đâu có giống như ngươi…”
Nàng nhịn lại được không chửi mắng nữa, chỉ hừ một tiếng rồi khập khiễng đi đến chỗ con ngựa, cố trèo lên yên. Dư Ngư Đồng chạy tới định đỡ, nhưng Lạc Băng quát đuổi đi, rồi tự mình lên ngựa.
Dư Ngư Đồng hỏi: “Bây giờ Tứ tẩu đi đâu?”
Lạc Băng nói: “Ngươi cứ mặc kệ ta. Tứ ca đã bị bọn ưng trảo bắt đi rồi, ta cũng không muốn sống nữa. Mau trả đao cho ta.” Dư Ngư Đồng cúi đầu, đưa cặp Uyên Ương đao cho nàng.
Lạc Băng nhìn lại thấy chàng đứng đó không biết làm gì, trong lòng đột nhiên thấy bất nhẫn bèn nói: “Chỉ cần sau này ngươi ra sức làm việc cho hội, không vô lễ với ta nữa, thì việc đêm nay ta sẽ không nói cho ai biết cả. Sau này ta sẽ để ý tìm cho ngươi một hảo cô nương tài mạo song toàn.”
Nói xong, nàng bỗng cười khúc khích rồi quất ngựa chạy đi.
Cái tính thích cười của nàng thật là bất trị, tiếp tục làm hại Dư Ngư Đồng. Chàng nhìn nụ cười dịu dàng khả ái đó mà tiêu hồn lạc phách, người lảo đảo mấy cái rồi ngã lăn xuống đất. Nhìn theo bóng nàng mất hút trong đêm mà tim chàng đập loạn lên như nồi nước sôi bùng. Lúc thì chàng tự thương thân trách phận, hận lão tặc thiên thích đùa giỡn trêu người. Lúc thì chàng cho rằng số kiếp của mình xúi quẩy đến cực điểm. Lúc thì chàng lại tự hối hận, trách mình đường đường là hán tử mình cao sáu thước mà vô hạnh vô sỉ, không bằng cả con heo con chó. Đột nhiên chàng đập đầu binh binh vào một gốc cây, rồi ôm lấy cái cây đó mà la hét điên cuồng.
—