Những Câu Chuyện ... - Chương 8
Những Câu Chuyện (tiếp theo)
CHƯƠNG 8: VỢ CỦA KHÁCH HÀNG.
Năm 2008 là 1 năm khó khăn với tui. Lúc đó tui ra trường đi làm cũng được 2 năm rùi, công việc của tui liên quan đến tài chính, kinh tế là chủ yếu. Từ đầu năm 2008, những dấu hiệu cho thấy 1 cuộc khủng hoảng kinh tế sắp xảy ra, thị trường chạy đua lãi suất huy động, lãi suất vay thì tăng đột biến, NH không giải ngân, các khách hàng đối tác của cơ quan tui cũng bắt đầu bị khủng hoảng, trả nợ chây ì. Các bạn cứ tưởng tượng nền kinh tế trong mấy năm trước đang tăng trưởng 1 cách chóng mặt, thị trường CK, bất động sản … đều tăng giá ùn ùn thì một cú shock như vậy làm cho mọi người khó thích ứng ngay được …
Công việc trở nên áp lực hơn bao giờ hết: tất cả ưu tiên cho công tác thu nợ của các khách hàng đối tác trong thời gian càng sớm càng tốt. Lúc làm ăn lên thì nhìn nhau cười hỉ hỉ hả hả, lúc khó khăn thì đạp lên nhau mà sống. Đi đòi nợ là công việc khá vất vả, chẳng ai muốn mấy vụ như vậy xảy ra.
Tui bị dính 1 số khách hàng xấu, nói thực ra thì do tình thế bắt buộc (kinh tế down quá chừng nên người ta trở thành khách hàng xấu), phải đi đòi nợ hàng ngày. Và CÂU CHUYỆN phát sinh được những lần tui đi đòi nợ.
Khách hàng của tui tên Dũng, lớn hơn tui khoảng 5 tuổi, làm ăn với tui cũng được 1 năm mấy rùi, đến cuối năm 2008 thì bắt đầu ì ạch trong việc thanh toán, nợ của Công Ty lên đến 80 triệu đồng. So với các khoản khách hàng đang nợ mà tui phải xử lý thì khoản này chả đáng kể gì hết nhưng tính tui vốn hay lo và có trách nhiệm nên tui mời ông Dũng đến làm việc, đòi nợ suốt.
Thời gian đầu thì ổng khá hợp tác, mỗi lần lên làm việc thì đều trả nợ chút ít, đến khi nợ còn 50 triệu thì ổng không trả nổi và khuất hẹn suốt. Tui tìm lên nhà thì biết được do công việc làm ăn tại địa phương thất bát nên ổng bỏ đi lên Gia Lai nhận làm công trình gì đó, mưu tính “Đông Sơn tái khởi”. Ổng đi rùi nên tui lên nhà chỉ gặp bà già ổng ở nhà, tui cũng vô trình bày hoàn cảnh phải đi đòi nợ của tui và vụ ổng trốn nợ đi xa, tui cũng đề nghị bà già kêu ổng về xử lý này kia. Cái này thuộc về lĩnh vực đòi nợ nên tui không kể cụ thể.
Lúc đầu bà già cũng khá hợp tác, hứa hẹn đủ điều, có điều bà không làm gì hết, không có thu nhập nên sau 2 lần lên mà thấy xuất hiện ra “con ma nhà họ Hứa” thì tui tìm cách liên hệ với vợ ông Dũng để tìm hướng đòi nợ.
Cuối cùng thì tui cũng gặp vợ ông Dũng, bằng tuổi tui, tên Hương, là thợ may. Em có ngoại hình cũng tạm ổn, cao ráo, trắng trẻo, có 1 đứa con gái 4 tuổi rất dễ ghét. Mới đầu gặp em là tui đã thấm thía câu mà ông bà ta hay nói: “Gái 1 con trông mòn con mắt, trai 1 mắt nhìn chỉ 1 con” rùi.
Em đi may đồ suốt, ít ở nhà nên tui lên hoài mà không gặp, nhờ điều tra kĩ càng mà tui nắm được thời gian biểu lúc em ở nhà. Hôm lên làm việc lần đầu, tui làm hung dữ lắm, biết sao được, vì công việc mà, phải táng tận lương tâm hù dọa “mẹ trẻ con thơ” đến mức mặt mày xanh mét. Em nghe tui hù dọa sẽ kiện cáo đối với ông Dũng chồng em này kia mà sảng hồn, chả nói được tiếng nào. Rùi em Hương cũng trình bày hoàn cảnh: ông Dũng đi gần 1 tháng rùi, không thấy gởi về đồng nào, em thì may đồ chỉ đủ sống mẹ với con thôi chứ trả nợ thì em không biết làm sao bây giờ.
Nghe kể thì tui cũng mủi lòng, thấy mẹ con em thật là tội nghiệp, ông chồng gây ra cục nợ, thiếu trách nhiệm bỏ mẹ con em giờ phải tự lực mưu sinh. Nhưng nợ thì phải đòi thôi nên tui không thể nhẹ nhàng được, tui cũng bảo em về bàn với bà mẹ chồng bán bớt phần đất bên cạnh đi để trả nợ (nhà ông Dũng được cái đất nhiều và rộng), tui sẽ môi giới vài người xem sao.
Sau nhiều lần lên thuyết phục thì mẹ ông Dũng cũng đồng ý bán 1 miếng đất nhỏ để trả nợ cho ông. Tui dẫn người lên xem, đồng ý, mua, thu nợ. Do quá trình chuyển nhượng hơi lâu nên vẫn còn kẹt lại 10 triệu chưa đòi được. Từ đầu tới cuối quá trình mua bán, tui không tham gia cũng chả nhận đồng hoa hồng nào. Nói chung đối với tui thu được nợ như vậy cũng đã thành công lắm rùi, thời điểm khó khăn mà tận thu như vậy là quá rùi, có nhiều người bỏ đi rùi coi như xong luôn, khỏi có cách nào đòi được.
Trong những lần lên nhà gặp gỡ 2 bên thì tui cũng hay Hương tâm sự. Em hay kể cho tui về hoàn cảnh của nhà: chồng làm ăn thua lỗ, không nói tiếng nào với 2 mẹ con đã bỏ đi, cũng không tin tức gì về, mẹ chồng thì không làm gì ra thu nhập mà suốt ngày cứ càm ràm, phàn nàn này kia với em. Túng thế em phải đi làm thợ may lại, kiếm cơm qua ngày để nuôi con. Thấy cuộc sống của em cũng khá cực nên tui cũng động viên, an ủi tinh thần đủ thứ.
Sáng CN hôm đó, tui ngủ dậy trễ, thấy 2 cuộc gọi nhỡ của em, tưởng có chuyện gì liên quan đến nợ nần nên tui gọi lại. Nghe giọng em khóc thút thít, em bảo tui đừng lên nhà đòi nợ nữa, coi chừng bà mẹ ông Dũng kêu người tới quánh tui. Tui hỏi rõ câu chuyện thì mới biết được mẹ ông Dũng thuộc loại người “vâng dạ trước mặt mà trổ cặt sau lưng. Bình thường tui lên làm việc về nợ nần thì bà tỏ ra tội nghiệp lắm, tui vừa về là bà lôi tui ra chửi xối xả, rùi bà chửi luôn em Hương, bà nói tụi tui tòm tem với nhau. Vì chuyện đó mà em với bà cãi nhau dữ dội, mà bà cũng chửi phong long vậy chứ chả có chứng cớ gì hết, tụi tui cũng đâu có làm gì đâu.
Tui hỏi em giờ em ở đâu? Em nói là dọn về nhà mẹ ruột luôn rùi, em chán cuộc sống trên nhà ông Dũng lắm, giờ chỉ chờ ổng về là ký đơn li dị luôn. Em lo cho tui vì sợ tui lên sẽ bị bà kêu người tới quánh.
Tui nghe điện thoại mà tức sôi máu, bỏ luôn bữa café sáng CN với mấy thằng bạn thân mà chạy thẳng xe lên nhà ông Dũng tìm bà già ổng nói chuyện. Tự nhiên bị dính vô cái chuyện tào lao, bà già ổng chửi đã, lỡ có ai quen biết tui mà nghe được thì sao. Tui cũng cẩn thận để xe ngoài đường vì nếu lỡ có chuyện gì xảy ra thì có đường chạy cho nhanh. Vô nhà thấy bà già đang đứng nấu cơm, tui vô thẳng vấn đề luôn, xạc cho bả 1 trận vì việc bôi nhọ danh dự tui rùi đi về.
Hai ngày sau, ông Dũng về, gặp tui trả hết nợ và xin lỗi về việc bà già. Tui chửi thêm 1 trận nữa. Rùi từ đó không gặp ổng.
Phần Hương thì sau khi li dị với ông Dũng xong thì về nhà mẹ ruột ở, tui gặp uống café 2 lần. Sau lần thứ 2 thì tui đưa vô nhà nghỉ nằm tâm sự và xếp hình đóng gạch 2 cái.
Thỉnh thoảng nhớ bài lai, tui gọi điện rủ em đi ăn và làm 1 quả. Mỗi lần vậy tui đều gởi em 2-300K để mua sữa cho con, tui không mặc nhiên coi em là hàng hay gì khác mà cũng chỉ muốn giúp em 1 chút ít gì đó trong cuộc sống thôi.
Hôm bữa trận Bán kết Đức – Ý, đi nhậu về xỉn xỉn ghé nhà em, ba mẹ em ngủ hết, con em cũng ngủ luôn, mình ngồi 1 chặp rùi giả vờ đi đái, kéo kéo em vô toilet quất 1 cái cảm giác dễ sợ. Vừa chơi vừa sợ nhà em phát hiện, thiệt là kích thích quá độ.
Kể tới thì lại nhớ em Hương, mà nhớ thì lại thèm!
Chắc tối nhắn tin em quá!
—
Hết chương 8!